• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Phỉ Phỉ bị biểu tình đột ngột thay đổi của Văn Vũ làm cho hoảng sợ, may mà Văn Vũ giữ lại một tay, không dùng sức, tay Bạch Phỉ Phỉ chỉ hơi đau một chút.

"Anh Văn Vũ, đừng như vậy, anh dọa Phỉ Phỉ rồi."

"Hừ."

Văn Vũ thở dài.

Đầu tiên là mê hoặc, sau đó đụng phải tình huống, lại bày ra bộ mặt điềm đạm đáng yêu.

Phụ nữ bây giờ dùng thủ đoạn như này thật giỏi.

"Cút đi, đừng để tôi ném cô cho chó ăn." Nói xong bỏ tay Bạch Phỉ Phỉ ra.

Lúc này, trong lòng Văn Vũ thật sự nổi lên sát ý.

Văn Vũ không ngại tâm cơ, nhưng giở trò đồi bại trên người cậu thì đừng trách Văn Vũ trở mặt, quan trọng nhất chính là Văn Vũ có thực lực để trở mặt.

Độc Nhãn ở bên cạnh cũng phối hợp gầm nhẹ một tiếng.

Lúc này, sắc mặt Bạch Phỉ Phỉ lập tức trắng bệch, cô ta không dám dùng thủ đoạn nhàm chán này nữa, trực tiếp rời khỏi, nức nở nói: "Tôi muốn làm một giao dịch với anh Văn Vũ."

Văn Vũ mở to mắt, chậm rãi đánh giá Bạch Phỉ Phỉ một cái, lập tức nhắm mắt lại.

Là một người đàn ông bình thường, dưới tình huống như vậy, rất khó để không nảy sinh suy nghĩ gì.

Một khi nảy sinh ra suy nghĩ khác, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của mình.

Ở mạt thế, Văn Vũ hoàn toàn tin tưởng năng lực phán đoán của mình, một khi xuất hiện sai lầm gì, kết cục chính là vạn kiếp bất phục.

Vì vậy nên nhắm mắt làm ngơ.

"Giao dịch gì?"

Nghe thấy Văn Vũ trả lời, Bạch Phỉ Phỉ khôi phục lại tâm trạng của mình, bình tĩnh nói: "Tôi ở chỗ Lí Toàn An nghe được tin ngày mai sẽ có chuyện xảy ra, Lí Toàn An hứa sẽ bảo vệ tôi an toàn, nhưng em trai của tôi, Bạch Tiểu An, không ra khỏi trấn hl, tôi muốn xin anh Văn Vũ ra tay, bảo vệ em trai tôi, cái giá chính là tôi. . . . . ."

"Chuyện này không được, cô đi đi."

Nói xong, Văn Vũ không để ý đến biểu cảm đang dần tuyệt vọng của Bạch Phỉ Phỉ, lại nhắm mắt lại.

"Anh Văn Vũ, cầu xin anh đấy, xem như tôi cầu xin anh , chỉ cần anh có thể cứu em trai tôi một mạng, anh bảo tôi làm gì cũng được! !"

Nghe thấy Văn Vũ từ chối, Bạch Phỉ Phỉ trực tiếp bật khóc, cô ta quỳ xuống đất, cầm lấy chân Văn Vũ, không ngừng cầu xin.

"Độc Nhãn, tiễn khách."

Văn Vũ cắn răng, nói thẳng với Độc Nhãn.

Độc Nhãn đứng thẳng dậy, đi từng bước về phía Bạch Phỉ Phỉ.

Bạch Phỉ Phỉ bị hơi thở của Độc Nhãn doạ cho sợ tới mức không dám lộn xộn, đến khi một đầu lưỡi trắng muốt liếm lên lưng Bạch Phỉ Phỉ.

"A!"

Bạch Phỉ Phỉ lớn tiếng hét lên, âm thanh cực lớn, khiến Văn Vũ cũng cảm thấy chói tai.

Đây là bị Độc Nhãn hù doạ rồi.

Nhìn thấy Bạch Phỉ Phỉ cầm váy trên mặt đất lên, trực tiếp tông cửa xông ra, Văn Vũ mới thở hắt ra.

"Gâu gâu gâu." "Lão Đại, phụ nữ đưa tới cửa rồi mà anh cũng không cần à? Mà tôi còn chưa thấy con người các cậu giao phối như thế nào đâu!"

Văn Vũ bị lời nói của Độc Nhãn chọc cười: "Nếu tao mà giao phối, việc đầu tiên chính là đuổi mày ra khỏi phòng. Đúng rồi, tao còn không biết mày là đực hay cái."

"Gâu gâu gâu." Độc Nhãn đứng lên, sau đó, cái đầu chó khổng lồ trực tiếp đụng vào trần nhà.

Ầm một tiếng, Văn Vũ có thể nhìn thấy trần nhà bị Độc Nhãn đụng đến nứt ra.

Mắt thấy động tác chứng minh của mình thất bại, Độc Nhãn nằm trên mặt đất, hai chân banh ra, lộ ra người anh em bắt mắt dưới háng.

"Người ta là chó đực, chính là loại ngủ trên giống cái đó."

Nhìn thấy Độc Nhãn không biết xấu hổ khoe giới tính của mình, Văn Vũ khinh thường.

"Gâu gâu gâu." "Lão Đại không hối hận? Trước kia lúc tôi làm lão đại, chó cái xung quanh đều bị tôi ngủ, bây giờ nghĩ lại, mùi vị đó. . . . . ."

Văn Vũ trực tiếp đá vào cái miệng rộng của Độc Nhãn, cuối cùng khiến Độc Nhãn ngậm miệng lại.

Nói không hối hận là giả, nhưng Văn Vũ không phải loại người xong việc không trả tiền, hứa hẹn với người ta thì nhất định phải làm được.

Mà ngày mai bảo vệ Bạch Tiểu An, hứa hẹn này quá lớn, cũng quá nguy hiểm với mình, Văn Vũ chưa chắc liệu ngày mai mình có thể ra khỏi trấn hl hay không, huống hồ lại mang theo một gánh nặng nữa.

Người phụ nữ này, hôm nay không ngủ được.

Cảm thán không đúng thời điểm, Văn Vũ vứt chuyện này sang một bên, bắt đầu nghỉ ngơi, bên ngoài, sắc trời đang ngày càng tối sầm.

“Thưa mọi người, ngày hôm nay chúng ta sẽ trở về với xã hội văn minh, trở về sự bao bọc và che chở của đảng và nhà nước.”

“Hôm nay chúng ta sẽ tạm biệt tất cả những sợ hãi trong lòng, không phải sống cuộc sống không có điện nước sinh hoạt, chờ đợi được đến lúc khôi phục trật tự...”

Văn Vũ đứng trên cửa sổ tầng sáu, cửa sổ mở toang, cậu nghe hết bài diễn thuyết sục sôi của Lý Toàn An bên dưới, sau đó lặng lẽ uống một ngụm nước.

Hơn ba trăm người bên dưới đứng tán loạn, có người hào hứng nói chuyện với Lý Toàn An, trên mặt ngập tràn nụ cười; cũng có một số chức nghiệp giả chỉ thờ ơ quan sát.

Văn Vũ cười lạnh, uống hết cốc nước rồi xoay người bước xuống lầu.

Khi Văn Vũ xuống đến nơi thì cuộc phát biểu động viên của Lý Toàn An đã kết thúc. Mọi người nhanh chóng sắp xếp hành lý lên xe, hầu hết mọi người đều vô cùng vui vẻ.

“Chuẩn bị xong hết chưa?”

“Không vấn đề gì.” Lý Toàn An tự tin đáp.

“Khi nào có thể xuất phát?” Văn Vũ hỏi.

“Chờ bọn họ thu dọn xong thì chúng ta lên đường, coi như để bọn họ vui vẻ thêm một lúc.” Chuyện đã đến nước này, Lý Toàn An không còn chút cảm thông nào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK