• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể Độc Nhãn bị xé rách, nhưng sức sống mãnh liệt làm nó chưa chết ngay mà càng lúc càng mạnh thêm. Chân sau của nó đã không thể cử động được nữa, nhưng cũng không quan trọng.

Chân trước của nó vẫn có thể làm Simba bị thương.

Độc Nhãn tung chân trước cào nát mặt Simna, tạo nên một vết thương thật lớn trên mũi nó. Đồng thời sức mạnh cũng được nâng lên, trực tiếp cắn rách cổ Simba. Bây giờ Văn Vũ còn nhìn thấy được xương cổ Simba thòi ra ngoài, miệng Độc Nhãn gặm một đống máu thịt lẫn lộn.

Simba điên cuồng gầm lên, vết thương ở cổ đối với sinh vật biến dị cấp ba mà nói thì không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng vết thương sâu như vậy đã làm Simba hoàn toàn phát điên.

Cái miệng rộng lớn cắn thẳng vào eo Độc Nhãn, sức mạnh tất nhiên cao hơn Độc Nhãn một bậc, nhanh chóng cắn đứt eo Độc Nhãn. Sau đó, tia sáng trong miệng Simba lóe lên, muốn dùng Viêm Lưu đốt cháy Độc Nhãn.

Khi Độc Nhãn liều mạng thì cũng đã không quan tâm đến sống chết nữa. Không có nửa người dưới chống đỡ, đồng thời mất một lượng máu lớn, sức sống của Độc Nhãn cũng cạn kiệt rồi. Nó dùng sức đẩy người lên, cắn mạnh vào chân trước Simba.

Hàm răng sắc nhọn của Độc Nhãn cắn nát chân Simba. Simba bị thương ở chân, cả người đứng không vững mà ngã nhào sang một bên, Viêm Lưu cũng phun chệch hướng.

Độc Nhãn cố hết sức, nhưng sức lực của nó càng ngày càng giảm, ánh mắt càng ngày càng tối, thần thái trong mắt cũng từ từ biến mất. Bây giờ nó đã không thể cắn nổi Simba nữa mà ngã ra đất, cả người không ngừng co giật.

Simba dùng chân còn lại không ngừng tấn công Độc Nhãn, đến khi cảm thấy hơi thở của Độc Nhãn hoàn toàn biến mất thì mới lôi bàn chân của mình ra khỏi miệng nó. Nhìn thấy Độc Nhãn chỉ còn một hơi tàn, sát khí trong mắt Simba lên đến cực điểm.

Không ngờ con gà yếu ớt có thể gây cho nó tổn thương lớn đến như vậy, một chân bị cắn nát, vết thương trên cổ vẫn đang chảy máu ròng ròng. Simba càng lúc càng cuồng bạo, nó quay đầu nhìn Văn Vũ đứng cách đó không ca, chỉ một động tác đơn giản mà làm nó đau đớn kịch liệt. Thấy Văn Vũ vẫn không có hành động gì, Simba ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, sau đó dung nham nóng rực trong miệng phun ra.

Simba quyết định dùng Viêm lưu đốt Độc Nhãn thành tro bụi.

Ngọn lửa nóng bỏng phun ra, Viêm Lưu phun lên vị trí Độc Nhãn vừa ngã xuống, nhưng chỗ đó lại không thấy bóng dáng Độc Nhãn đâu, Viêm lưu phun trên nền đất trống.

Simba nhìn xung quanh, thấy được hai con mồi của mình.

Con người kia, dám nhân lúc nó ngẩng đầu lên trời, ôm con chó chết kia chạy mất.

Văn Vũ trợn mắt há miệng nhìn trận chiến cách đó không xa.

Trông thấy Simba sắp ăn xong món khai vị thì sẽ đến lượt món chính là mình, khí chất lưu manh trong lòng cậu lại tỏa ra.

“Cùng lắm là chết, ông đây đã chết một lần rồi, còn sợ con sư tử ngu ngốc nhà mày à?” Văn Vũ trực tiếp cầm chiến đao, chờ đợi trận chiến sinh tử sắp diễn ra.

Nhưng diễn biến của trận đấu hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Văn Vũ. Độc Nhãn rơi vào tình cảnh tuyệt vọng như vậy mà vẫn có thể hung hăng phản kích, làm Simba bị thương nặng. Trong giây phút Độc Nhãn nằm co quắp trên đất, không có năng lực chống cự, trong lòng Văn Vũ bỗng run lên.

“Nếu như mình có thể nắm giữ được Độc Nhãn, càng bị thương nặng thì năng lực càng mạnh, vậy thì có thể đi ra ngoài...”

Văn Vũ đề cao năng lực của Độc Nhãn, năng lực này vô cùng khủng bố. Tố chất thân thể của Độc Nhãn là 10 điểm, còn Simba là hơn 50, hơn nữa Độc Nhãn còn bị trọng thương, năng lực chiến đấu giảm đáng kể. Khi Độc Nhãn phát huy sức mạnh thì thực lực của kí chủ cũng phải tăng lên gấp năm lần thì mới có thể tạo thành thương tổn khủng khiếp như vậy cho Simba.

Đây chính là sự sống của Văn Vũ.

Khi Văn Vũ tiến vào trạng thái chiến đấu thì tố chất thân thể khoảng 20,5 điểm. Trong tình huống bị thương, nếu năng lực của Độc Nhãn có thể tăng thêm ba lần,vậy thì tố chất của cậu có thể đạt tới 61,5 điểm, cộng thêm các kĩ năng tốc độ. Nếu thế thì ngay cả khi đối mặt với con mèo to lớn đó thì cũng có cơ hội chạy trốn. Đừng quên, một chân Simba đã bị thương, khả năng vận động của nó chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhìn thấy Simba ngửa mặt lên trời hét điên cuồng, ánh lửa trong miệng cũng tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ, Văn Vũ nhanh chóng lẻn đến ôm Độc Nhãn đang hấp hối lên, điên cuồng chạy về phía cổng công viên.

Simba ở sau lưng gầm lên, nhanh chóng bám theo. Văn Vũ cảm nhận được sát ý càng lúc càng gần thì lập tức gào lên với Độc Nhãn đã gần như hôn mê bất tỉnh: “Mau tỉnh lại, mẹ kiếp, mày mau tỉnh lại đi.”

Chạy nhanh như thế làm Độc Nhãn hơi run lên, con mắt đã nhắm lại của nó cũng dần dần mở ra.

Đôi mắt màu hổ phách trở nên xám xịt, mơ hồ nhìn Văn Vũ đang ôm lấy mình.

Đây là hồi quang phản chiếu, Văn Vũ ôm Độc Nhãn chạy được một chút thì phát hiện phần lớn nội tạng của Độc Nhãn đã không còn nữa.

“Nghe cho rõ đây, tao có thể cứu mày,cũng là cứu chính bản thân tao. Tao sẽ kí với mày một khế ước, chỉ cần mày đồng ý là được. Tao không biết mày có nghe hiểu hay không nhưng bây giờ không còn thời gian nữa đâu.” Văn Vũ nói một tràng dài như súng máy, không quan tâm Độc Nhãn có hiểu ý mình hay không mà trực tieps phát động năng lực khế ước hồn cảnh thứ hai.

Một ánh sáng màu tím lóe lên, ánh sáng đó dần dần bao trùm thân thể Độc Nhãn.

Độc Nhãn bị ánh sáng tím bao vây, ban đầu còn muốn giãy dụa nhưng lại nhớ ra bây giờ đến sức giãy dụa cũng không có.

Sau khi tiếp xúc với ánh sáng tím, phát hiện bên trong không có ác ý, ý thức mơ hồ của Độc Nhãn cũng nhanh chóng có phản ứng.

Ánh sáng bao trùm thân thể nó rất nhanh, sau đó Độc Nhãn biến mất không chút tăm hơi.

---

Để thúc đẩy nhóm dịch có tinh thần chạy chương. Mọi người hãy gửi ủng hộ hoặc viết đề cử hay về truyện nhé. Đảm bảo sẽ bạo chương hàng ngày ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK