• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiếp tục khiêu chiến.” Sau khi nhận được phần thưởng, Văn Vũ vô cùng hưng phấn.

Kiếp trước cậu dừng lại ở đỉnh phong cấp một quá lâu, bây giờ mới có thể tìm lại được cảm giác quen thuộc.

“Bắt đầu khiêu chiến, cửa thứ bảy, một con zombie cấp một đỉnh phong. Cố lên người khiêu chiến, phần thưởng cuối cùng đang chờ bạn!”

Văn Vũ hơi ngạc nhiên, không ngờ bảo địa này còn cổ vũ cậu cố lên? Đây là đạo lý gì?

Không đợi Văn Vũ nghĩ xong thì con zombie đối diện đã nhanh chóng đánh tới.

Thuộc tính hai bên tương đồng, hơn nữa trong trạng thái bình thường thì Văn Vũ không có kĩ năng gì.

Mặc dù zombie sinh ra đã bị khuyết tật, nhưng đạt đến cấp độ này thì sự linh hoạt và thể chất của chúng được cải thiện hơn rất nhiều. Ở một cửa khiêu chiến, Văn Vũ suýt nữa đã bị một con zombie cắn.

Nếu để bị thương thì những cửa sau sẽ càng bất lợi.

Văn Vũ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.

Tố chất thân thể lên đến tận hai mươi điểm, đao thép khi vung ra biến thành ánh sáng bạc. Zombie vừa xông tới đã bị đánh trúng.

Ánh sáng tan biến, zombie ngã xuống đất, trên người có bốn vết thương, bị chia thành năm đoạn.

“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là một quyển trục không gian di động. Cửa thứ tám, ba zombie cấp một đỉnh phong. Bắt đầu khiêu chiến!”

Không đợi Văn Vũ phản ứng lại thì việc khiêu chiến đã được tiếp tục.

“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Rõ ràng quy tắc đã ghi trên trục đá, nhưng lần này bảo địa lại không hỏi có tiếp tục khiêu chiến hay không mà trực tiếp bắt đầu.

Hơn nữa, ngữ điệu của tiếng nhắc nhở càng làm Văn Vũ tò mò. Rõ ràng nó có chút hiếu kì, có chút mong chờ, và cả sự cười trên nỗi đau của người khác.

Zombie trước mặt không quan tâm đến Văn Vũ mà lao như bay đến.

Văn Vũ đang trong trạng thái chiến đấu nên không ngại sự khiêu chiến này. Huống hồ, chưa cần nói đến kĩ năng linh hồn tấn công, chỉ riêng chuyện tố chất của Văn Vũ cao gấp đôi đối phương là cậu hoàn toàn có thể nghiền nát chúng rồi.

Ba con zombie lần lượt bị giết, nhìn máu đen phun đầy đất, Văn Vũ càng thêm tò mò, giống như có người nào đó đang khống chế bảo địa này.

“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là một chiếc nhẫn không gian cấp F. Người khiêu chiến mạnh mẽ, cửa ải cuối cùng đến rồi, đây là cơ hội, cũng là nguy cơ, trận chiến sinh tử bắt đầu.”

Giọng nói lanh lảnh ban đầu đã hoàn toàn thay đổi vặn vẹo, âm thanh chứa đầy sự sục sôi và hưng phấn, làm Văn Vũ cũng không nhịn được nhiệt huyết dâng trào.

Cách Văn Vũ tầm hai mươi mét, nơi được dùng để chuyển dịch tức thời đã biến mất. Thay vào đó là một cánh cửa lớn màu đen, bên trên in những hoa văn lấp lánh ánh vàng.

“Cánh cửa ma giới!” Văn Vũ nhìn thấy cánh cửa này thì lập tức kêu lên.

“Không thể nào, cánh cửa ma giới làm sao có thể xuất hiện vào lúc này?”

Cánh cửa trước mặt giống hệt như cánh cửa ma giới ở kiếp trước, chỉ là nhỏ hơn mấy trăm lần, chỉ cao cỡ một người.

“Ồ? Ngươi biết đây là cánh cửa ma giới? Ngươi đã nhìn thấy ở đâu!” Văn Vũ còn đang khiếp sợ vì cánh cửa trước mặt thì bỗng có một giọng nói non nớt vang lên bên tai.

“Ai?” Chiến đao trong tay Văn Vũ lập tức bổ về phía sau, đây là phản ứng tự nhiên của cậu.

Nhưng sau lưng không một bóng người.

Chỉ có bốn người nhóm Quan Đào đứng dưới võ đài, sợ hãi nhìn cậu.

Văn Vũ lập tức nhìn xung quanh.

“Đừng tìm nữa, tiểu tử, ta là người bảo vệ bảo địa, ngươi không tìm được ta đâu. Toàn bộ bảo địa là sân nhà của ta, ha ha ha.”

“Ngươi là ai?”

Văn Vũ vô cùng sợ hãi trước những thứ bí ẩn.

Cậu không nhìn được người này, nhưng lại nghe được giọng nói gần ngay bên tai. Kiếp trước cậu cũng chưa từng nghe ở bảo địa có người bảo vệ.

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của tiểu đội Quan Đào thì rõ ràng họ không nghe thấy gì.

“Tiểu tử nhà ngươi cũng khá thú vị, còn biết được cánh cửa ma giới, chẳng lẽ là...”

“Quên đi, tiểu tử, bây giờ ngươi không cần nghĩ ta là ai mà nên nghĩ đến cánh cửa ma giới trước mặt. Nếu ngươi biết đó là cánh cửa ma giới, vậy thì chắc ngươi cũng biết cấp độ của cửa ải cuối cùng này, biết mình sẽ đối mặt với đối thủ nào. Chỉ cần ngươi sống sót, nếu ngươi sống sót thì bản tiểu gia cũng không ngại nói chuyện với ngươi một chút!”

Văn Vũ nheo mắt lại

Mặc dù ở trong bảo địa này có một tên giả thần giả quỷ, nhưng tên này nói cũng không sai. Vấn đề lớn nhất của cậu bây giờ không phải là biết tên đó là ai, mà là giải quyết cánh cửa ma giới trước mắt.

Nếu không giải quyết được thì sẽ chết.

“Đúng rồi, tiểu tử, bản tiểu gia nói cho ngươi biết một chuyện, đằng sau cánh cửa này có một tên khá to con đó nha. Tất nhiên, dựa vào thực lực của ngươi thì có thể có mười phần trăm vượt qua được.”

“Ngươi đang đùa với ta đấy à? Mười phần trăm? Năng lực của ta như thế này mà chỉ có xác suất mười phần trăm? Bảo địa của các ngươi cố tình giết người đúng không?”

“Tiểu tử, nếu không đánh bại được nó thì làm sao ngươi lấy được bảo vật cuối cùng đây? Bảo vật đó, cố gắng lên, giết nó, hoặc là bị nó giết. Ta hi vọng ngươi có thể thành công.”

Câu nói cuối cùng của nhân vật bí ẩn này vô cùng nghiêm túc.

Văn Vũ bĩu môi. Nói dễ nghe thật đấy, cậu đã dốc hết sức chiến đấu mà chỉ có mười phần trăm chiến thắng.

Điều này có nghĩa là chín mươi phần trăm cậu sẽ phải chết ở đây.

Văn Vũ không thích xác suất, bởi vì xác suất có nghĩa là không biết, cậu không thể kiểm soát nó.

Cánh cửa ma giới dần dần hình thành, cánh cửa lớn đen kịt lộ ra một luồng hơi thở chết chóc.

Văn Vũ không biết cái tên to con kia là gì, nhưng lại rất rõ về ma vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK