Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 1007: Tủy phù hợp
Tống Đình Nguyên khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Bạch Cẩm Sương rời đi.
Thật ra, làm sao có thể nói Bạch Cẩm Sương có lỗi được, Đỗ Yến Oanh quả thực là gặp vận rủi.
Nếu không, năm đó rõ ràng bọn họ yêu nhau, lại gặp phải hôn nhân bất hạnh, còn đánh mất đứa con gái duy nhất của bọn họ, phí thời gian nhiều năm như vậy, hai người vừa mới gặp lại nhau chưa bao lâu, quan hệ vừa hòa hoãn đã ra chuyện như vậy!
Thậm chí Tống Đình Nguyên còn hoài nghi rằng có phải ông ta chính là tại tinh trong số mệnh của Đỗ Yến Oanh không?
Mãi đến khi Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân hoàn toàn không nhìn thấy nữa, Tổng Đình Nguyên mới quay người đi trở về.
Ông ta đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Đỗ Yến Oanh mặt không thay đổi hỏi: "Tôi bị bệnh gì?”
Tống Đình Nguyên khẽ giật mình, vẻ mặt do dự nhìn bà ta.
Đỗ Yến Oanh nói thẳng: "Ông không nói thì tôi cũng có thể đoán được là rất nghiêm trọng, nếu không, đứa nhỏ ngốc Cẩm Sương kia, sẽ không để mặc tôi tự nghĩ lung tung, ông nói đi!”
Tống Đình Nguyên nghe bà ta nói như thế thì vừa đau lòng vừa xấu hổ day dứt: “Yến Oanh, là tôi không chăm sóc tốt cho bà!” Đỗ Yến Oanh xụ mặt, sắc mặt vô cùng tái nhợt: “Tôi không muốn nghe lời nói nhảm!”
Tống Đình Nguyên bất đắc dĩ thở dài, nói lại những gì Bạch Cẩm Sương nói cho ông ta biết cho Đỗ Yến Oanh nghe
Bạch Cẩm Sương quả thực nói cho Tống Đình Nguyên biết bệnh tình của Đỗ Yến Oanh, thế nhưng mà cô nhưng không có nói cho Tống Đình Nguyên biết là cần phải làm cấy ghép tạo tế bào máu gốc.
Đỗ Yến Oanh nghe Tống Đình Nguyên nói xong, im lặng chốc lát, mới nói: “Đợi lát nữa ông đi hỏi bác sĩ một chút, bệnh này có thể chữa trị không?”
Tống Đình Nguyên nghe nói như vậy, vẻ mặt lập tức khẩn trương lên: "Bà muốn làm gì?” Đỗ Yến Oanh ngẩng đầu nhìn Tống Đình Nguyên một cái: "Tôi muốn làm gì? Chỉ là muốn biết biết tình trạng của mình, chỉ thế thôi!”
Tổng Đình Nguyên rõ ràng không tin Đỗ Yến Oanh, ông ta nhíu mày: “Cẩm Sương chưa hề nói là đừng, chắc chắn là còn có biện pháp trị liệu, bà phải có lòng tin, đừng tự mình nghĩ lung tung, ngày mai tôi lại đi hỏi bác sĩ, đêm nay bác sĩ đã kê đơn thuốc cho bà, đợi chút nữa uống thuốc, tối nay không cần truyền nước nữa!”
Đỗ Yến Oanh suy nghĩ, cũng không làm khó Tổng Đình Nguyên nữa: “Vậy được rồi, ngày mai hỏi lại!”
Đỗ Yến Oanh dứt lời, Tổng Đình Nguyên không nói tiếp nữa, trong lúc nhất thời hai người đều bắt đầu im lặng.
Một lát sau, Đỗ Yến Oanh đang muốn nói chuyện,
Tống Đình Nguyên đột nhiên cũng mở miệng, hai người đồng thời nhìn về phía đối phương.
"Ông.......!“Tôi.....”
Đỗ Yến Oanh nhíu mày: "Ông muốn nói gì?” Tống Đình Nguyên nói: "Bà nói trước đi!”
Đỗ Yến Oanh nhíu nhíu mày, cũng không có từ chối, nói thẳng: "Hôm sau ông chú ý hỏi nhiều bác sĩ xem bệnh này chữa trị thế nào, chúng ta sẽ cố gắng chữa trị, để Cẩm Sương bớt phiền lòng, mấy năm nay con bé cũng không dễ dàng, khi còn bé chúng ta làm mất nó, không có người tốt thương yêu quan tâm nó, sau khi lớn rồi còn cần nó phải quan tâm mệt nhọc đến chúng ta, chuyện này đối với nó mà nói là không công bằng, tôi cũng đau lòng! Hơn nữa, hiện tại con bé mang thai, không nên bôn ba mệt nhọc như vậy!”
Tống Đình Nguyên gật đầu: "Tôi đã biết, tôi sẽ chú ý, bà dưỡng bệnh cho tốt, cái khác tôi đến xử lý, bà đừng lo lắng!”
Đỗ Yến Oanh ừ một tiếng, lại hỏi: "Vừa rồi ông muốn nói gì?”
Tống Đình Nguyên do dự một chút, mới nói: “Chúng ta cũng coi như là......!Một lần nữa cùng ở bên nhau, có đúng không? Yến Oanh”
Đỗ Yến Oanh cười: "Hiện tại tôi chính là một gánh nặng, ông còn muốn đi theo tôi?”
Tống Đình Nguyên nghe bà ta nói vậy, hốc mắt có chút đỏ ửng: “Trong lòng tôi, từ trước đến giờ bà chưa từng phải là gánh nặng, cho dù là có bị bệnh hay là không có bị bệnh, hơn nữa......!Tôi đợi bà nhiều năm như vậy, được đi cùng với bà chính à nguyện vọng của tôi, bà không biết sao?”
Đỗ Yến Oanh không ngờ rằng Tống Đình Nguyên lại chung tình như thế, hai mắt bà cũng có chút ướt: “Vậy tôi đồng ý với ông, chờ tôi tốt hơn, chúng ta sẽ ở bên nhau!” Tống Đình Nguyên nhịn không được bắt lấy tay Đỗ Yến
Oanh, kích động liên tục gật đầu: “Tốt, tôi chờ bà!”
Đỗ Yến Oanh nhìn ông ta vừa kích động vừa khổ sở, hông nhịn được giội gáo nước lạnh: “Nếu như bệnh tình của tôi không tốt hơn, vậy ông cũng phải đáp ứng tôi, tìm một người yêu mới, sinh hoạt vui vẻ hạnh phúc, Cẩm Sương cùng tôi đều có thể hiểu cho ông!”
Tống Đình Nguyên nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Yến Oanh, không cho phép bà nói hươu nói vượn, bà sẽ tốt thôi!” Nhìn thấy ông ta tức giận như vậy, Đỗ Yến Oanh cũng không tiếp tục tiếp tục nói chủ đề này nữa: “Được, sẽ tốt, tôi không nói nữa, được chưa!”
Tống Đình Nguyên nắm thật chặt lấy tay Đỗ Yến Oanh, không lên tiếng.
Buổi tối Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân đi ra ngoài một chuyến, lúc bọn họ trở về, Tần Hạo cùng Mặc Tổ Nhiên, còn có Tần Minh Xuân, đều trong phòng khách chờ bọn họ.
Bạch Cẩm Sương vừa trở về lập tức nhìn thấy cảnh tượng này, cô có chút giật mình: “Bố mẹ, Minh Xuân, mọi người ngồi ở phòng khách làm gì vậy?”
Mặc Tố Nhiên nhìn xem Bạch Cẩm Sương: “Chúng ta biết con đi bệnh viện thăm mẹ con, mẹ con thế nào rồi?” Nghe được vấn đề này, hai mắt Bạch Cẩm Sương không nhịn được đỏ lên, cô quay mặt chỗ khác, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Bà ấy......!
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương khó chịu như thế, trực tiếp mở miệng: "Đợi chút nữa con sẽ nói cho mọi người biết, cơ thể Cẩm Sương không tốt, trước tiên con đưa cô ấy đi nghi
Mặc Tố Nhiên nghe nói như thế, cũng có chút hối hận vì vừa rồi chủ động hỏi Bạch Cẩm Sương.
Hơn nữa, nhìn Bạch Cẩm Sương như vậy, xem ra tình trạng của Đỗ Yến Oanh cũng không tốt, nếu không, cô cũng sẽ không khổ sở như thế, nói một chữ liền giống như muốn khóc.
Bà vội vàng mở miệng: “Vậy con nhanh đưa Cẩm Sương lên phòng đi!”
Bạch Cẩm Sương cũng không từ chối, Mặc Tu Nhân đưa cô lên tầng, nhìn cô nằm xuống, đắp kín chăn cho cô, mới nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi, chớ suy nghĩ lung tung, một chút nữa anh sẽ lên phòng với em.
Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu: "Anh đi nói tình huống với người trong nhà đi, đừng để bọn họ suy nghĩ lung tung!” Mặc Tu Nhân khẽ gật đầu, vuốt tóc Bạch Cẩm Sương, quay người rời đi.
Bạch Cẩm Sương nghe được tiếng đóng cửa, nước mắt ngăn không được rơi xuống, chảy vào gối đầu.
Mặc Tu Nhân xuống lâu nói lại tình huống của Đỗ Yến Oanh một lần, vẻ mặt Mặc Tố Nhiên lúc này rất không tốt.
"Tại sao lại nghiêm trọng như vậy chứ? Không phải chỉ là thiếu máu sao? Làm sao lại.....!
Tần Hạo đã nghe qua loại bệnh này, ông ta cau mày nói: "Thiếu máu bất sản cấp tính hình như phải tiến hành cấy ghép tạo tế bào máu, đúng không?”
Mặc Tu Nhân không ngờ Tần Hạo lại biết, anh im lặng khẽ gật đầu.
Tần Hạo do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Có phải Cẩm Sương dự định làm phẫu thuật cấy ghép tạo tế bào máu gốc?"
Mặc Tu Nhân vẫn gật đầu như cũ.
Mặc Tố Nhiên hậu tri hậu giác kịp phản ứng: “Thế nhưng là con bé đang mang thai mà!”
Tần Hạo nhíu mày nhìn thoáng qua Mặc Tố Nhiên: “Đỗ
Yến Oanh là mẹ con bé!”.
Xin hãy đọc truyện tại -- TRUMt гuyen.
м E --
Nghe vậy, Mặc Tố Nhiên có chút ngượng ngùng: "Tôi chỉ đang lo lắng cho con bé, không có ý tứ gì khác!”
Tần Hạo trầm giọng nói: “Chuyện này, người trong nhà chúng ta đừng nói gì, Tu Nhân, con cũng như vậy!”
Mặc Tu Nhân không ngờ Tần Hạo sẽ nói như vậy, theo bản năng nhìn ông ta.
Vẻ mặt Tần Hạo nghiêm túc hiếm thấy: "Con có nghĩ tới hay không, nếu như con ở vào vị trí của Cẩm Sương, con sẽ làm thế nào, con bé có khả năng cũng không bỏ được đứa bé, áp lực tâm lý còn lớn hơn bất cứ ai trong số chúng ta, hơn nữa, không phải chúng ta cũng có Bông Vải rồi sao? Đứa bé trong bụng Cẩm Sương, sinh hay không sinh là quyền tự do của coi bé, làm chồng, con phải tôn trọng con bé, hiện tại trong lòng con bé đã rất khó chịu, chúng ta cũng đừng khiến cho con bé thêm áp lức, biết chưa, Tu Nhân!”
Mặc Tu Nhân nghe Tần Hạo nói vậy, hậu tri hậu giác phát hiện, sự ẩn nhẫn cùng khổ sở của anh đêm nay càng sẽ khiến cho Bạch Cẩm Sương thêm khó chịu, giờ phút này anh đã có chút hối hận.
Anh nhìn Tần Hạo, gật đầu nói: “Con biết, ta sẽ không như thế!”.
Danh Sách Chương: