Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Một năm ngày cưới Nghe lời Cận Thần Huy, tuy rằng trong lòng Bạch Cẩm Sương hiểu rõ ngọn nguồn cớ sự nhưng vẫn có chút khó chịu.

Cô lạnh mặt cất tiếng: “Không cần, chuyện này đến đây là chấm dứt”
Trong lòng cô rất rõ ràng, dù cho không có Cận Thần Huy thì tối qua cũng sẽ có Vương Thần Huy, Lý Thần Huy.

Tóm lại, sự việc tối qua chính là do Bạch Cao Minh sai khiến, muốn dựng chuyện bắt được thóp của cô.


Ánh mắt của Mặc Tu Nhân chợt co lại, anh không ngờ được Bạch Cẩm Sương lại có thể bỏ qua cho Cận Thần Huy dễ dàng như thế.

Cảnh Như Yến cười nhìn Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, anh xem cô Bạch cũng đã bỏ qua cho Thần Huy rồi, anh cũng nể mặt em mà bỏ qua cho nhà họ Cận đi.”
Mặc Tu Nhân im lặng giây lát, mới chậm rãi mở miệng: “Tôi không nể mặt cô, tôi chỉ đang nể mặt Hạo Đông, hy vọng nhà họ Cận tự thu xếp cho ổn thỏa”
Cảnh Như Yến lập tức hiểu rõ ý của Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân nể mặt Cảnh Hạo Đông, cô ta là em gái dòng nhánh của Cảnh Hạo Đông, mà Cận Thần Huy thì là em họ ngoại của cô ta, dù rằng quan hệ có hơi xa nhưng lần này Mặc Tu Nhân vẫn nể mặt Cảnh Hạo Đông.

Cô ta nhanh chóng gật đầu, kéo Cận Thần Huy: “Còn không mau cảm ơn tổng giám đốc Mặc."
Cận Thần Huy vội vã gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Mặc rộng lượng, cảm ơn cô Bạch bỏ quá cho, về sau tôi sẽ không dám nữa”
Cảnh Như Yến thở phào nhẹ nhõm, mặc dù sắc mặt Mặc Tu Nhân rất tôi tệ, nhưng rốt cuộc thì sự việc cũng đã xong xuôi.


Cô ta nhìn Mặc Tu Nhân một cái, lên tiếng hỏi: “Tu Nhân, anh có thời gian rảnh không? Tối em và Thần Huy mời anh cùng cô Bạch ăn cơm”
Mặc Tu Nhân hạ lệnh đuổi khách: “Không cần, hai người có thể đi rồi”
Cảnh Như Yến biết xưa giờ Mặc Tu Nhân nói một không nói hai, sắc mặt hơi có vẻ ngượng ngùng, gật đầu dẫn Cận Thần Huy rời đi.

Bạch Cẩm Sương cũng toan đi ra theo, Mặc Tu Nhân lại cất tiếng: “Cô ở lại! Tôi có lời muốn nói.”
Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên nhìn anh một cái, ở lại.

Cảnh Như Yến nghe nói như vậy thì khẽ nhấp môi, nhìn Mặc Tu Nhân đang mang bộ mặt vô cảm, cuối cùng vẫn đành rời đi dù có hơi không phục.

Cảnh Như Yến vừa đi, Mặc Tu Nhân lập tức chuyển ánh nhìn sang Bạch Cẩm Sương.

Nghĩ tới hôm nay có tới hai người hỏi mình là có phải đã thích Bạch Cẩm Sương rồi hay không, anh lại không nhịn được cau mày.


Anh nhìn Bạch Cẩm Sương chăm chú, không phải người phụ nữ này cũng cho là như thế đấy chứ.

Ánh mắt Mặc Tu Nhân chợt lóe lên, thong dong cất tiếng: “Bạch Cẩm Sương, việc tôi cứu cô tối hôm qua, hi vọng cô đừng hiểu lầm, nếu là imgwebtruyen




- -----------------


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK