**********
Chương 713: Hành động hấp tấp
Vẻ mặt của Tân Hạo đột nhiên thay đổi: “Tổ Nhiên, ý em nói là, cậu bé đó...là từ mấy tuổi?”
Mặc Tổ Nhiên gật đầu, tuy nhiên, ánh mắt vẫn là nhìn Mặc Tụ Nhân.
Mặc Tu Nhân vốn là muốn về nhà, sau này muốn Mặc Tố Nhiên đừng đi tìm Bạch Cẩm Sương nữa, nhưng là vừa nghe Mặc Tổ Nhiên nói xong trong lòng anh liền cảm thấy có chút không thoải mái.
Anh khe khẽ thở dài: “Con cũng chưa nghĩ tới.
Con cứ giấu không muốn nói cho mọi người biết, con nói thật.
Cho dù thái độ của mọi người như thế nào đi chăng nữa, con vẫn sẽ ở bên Bạch Cẩm Sương.
Vì vậy, cậu bé chắc chắn vẫn sẽ là con cháu nhà họ Tân, chỉ có điều trong kế hoạch của con, mọi người sẽ biết muộn hơn một chút.
Bây giờ, Cẩm Sương đã không nhớ được quá khứ lại càng không thể bị kích thích, vì vậy con đã hỏi một chuyên gia.
Con muốn để cô ấy chữa trị nhưng việc này cần cả một quá trình.
Con không muốn mọi người xuất hiện trước mặt cô ấy và nói những điều không nên nói để kích thích đến cô ấy.
Ngay lúc này, hãy cùng cô ấy chiến đấu vì cậu bé!”
Mặc Tố Nhiên nghe xong những lời này, hai mắt có chút đỏ lên, đưa tay dụi dụi mắt, mu bàn tay đều ươn ướt.
Bà ấy nói: “Bố của con và mẹ đúng là không muốn để con ở cùng với Bạch Cẩm Sương, nhưng cậu bé này vốn dĩ là con cháu nhà họ Tần, nó cũng chỉ có thể thuộc về nhà họ Tân.
Bố mẹ chính là ông bà của cậu bé, bố mẹ cũng chỉ muốn nhìn thấy cậu bé thôi!”
Mặc Tu Nhân hỏi: “Mẹ có thể chắc chắn rằng sau khi gặp cậu bé, mẹ sẽ không có ý định đem cậu bé về nhà nuôi dưỡng không? Đến lúc đó Cẩm Sương có đồng ý không? Sợ rằng cô ấy sẽ liều mạng với bố mẹ, con chỉ có một câu thôi, nếu bố mẹ muốn có cháu, bố mẹ phải chấp nhận Cẩm Sương.
Bây giờ Cầm Sương vẫn chưa chấp nhận con.
Nhưng con sẽ cố gắng.
Hy vọng trước khi mọi việc trở nên thuận lợi, bố và mẹ không hành động hấp tấp!”.
Vẻ mặt Mặc Tổ Nhiên trở nên rất cố chấp: “Hiện tại mẹ có thể không tranh giành cậu bé, nhưng chờ đến khi Bạch Cẩm Sương khôi phục trí nhớ rồi, lúc đó không ai có thể ngăn cản được mẹ đi gặp cậu bé!”
Nghe được lời này của Mặc Tổ Nhiên, ánh mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, anh không nói không rằng.
Chỉ là vừa nghĩ tới Mặc Tố Nhiên quá chắc chắn thân phận của Tần Minh Huyền, liền không nhịn được hỏi: “Mẹ, mẹ đã nhìn thấy Minh Huyền chưa, làm sao mẹ có thể nhận ra nó được?”
Muốn biết à, đó là lần đầu tiên Tần Hạo nhìn thấy Minh Huyền, cảm giác được cậu bé này nhất định là có qua hệ huyết thống với mình, ngoài ra không phát sinh thêm ý nghĩ gì khác.
Đối với việc nhận ra danh tính của cậu bé trong nháy mắt, thậm chí còn cảm thấy rất tuyệt vời.
Bởi vì nhìn Tần Minh Huyền không giống anh lắm, ở trong mắt Mặc Tu Nhân, khuôn mặt của Tần Minh Huyền càng giống Bạch Cẩm Sương hơn.
Mặc Tố Nhiên nghe vậy, vẻ mặt bà có chút kích động: “Minh Huyền, đây là tên của cậu bé đó sao?”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Ừm, tên là Tần Minh Huyền, biệt hiệu là Bông Vải, nghe nói đây là tên mà dì Đỗ đặt cho cậu bé!”
Mặc Tổ Nhiên khóe mắt lại ươn ướt, bà đưa tay ra che mắt: "Tên thật hay, nghe hay quá, nghe một tiếng ngay lập tức biết rằng cậu bé là con cháu nhà họ Tân chúng ta."
Nhìn thấy mẹ của mình hừng hực khí thế.
Mặc Tu Nhân có chút bất lực: “Mẹ còn chưa nói cho con biết, mẹ làm sao biết được thân phận của cậu bé đó?”
Rốt cuộc, Mặc Tổ Nhiên quả thực là đã nhìn thấy Tần Minh Huyền cách đây không lâu, trong khoảng thời gian ngắn như vậy sao có thể không phát hiện ra, hơn nữa Tân Hạo vừa mới biết được rằng Bạch Cẩm Sương có con trai, lại còn là con của con trai ông ta.
Phản ứng đầu tiên là Bạch Cẩm Sương như thế mà đã kết hôn với người khác,
Năm đó, khi Bạch Cẩm Sương mang bầu đứa nhỏ, đứa nhỏ đó lại xảy ra một số vấn đề, người nhà họ Tân đều biết chuyện này sau đó bọn họ cho rằng đứa trẻ đó sớm đã không còn nữa rồi.
Mặc Tố Nhiên cuối cùng cũng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tu Nhân nói: “Có thể con đã quên anh trai của mình khi còn bé trông như thế nào rồi.
Cậu bé đó, cậu bé nhìn trông rất giống anh trai của con khi còn nhỏ.
Ngoại trừ khuôn mặt kia, nhìn quả thực giống Bạch Cẩm Sương hơn một chút nhưng cái dáng vẻ kia chính là con cháu của nhà họ Tần chúng ta, hơn nữa, có rất nhiều sự trùng hợp tuổi của cậu bé đó trùng khớp với đứa trẻ hồi đó, làm sao mẹ không đoán ra được!”
Nghe xong những lời nói vừa rồi, Mặc Tu Nhân im lặng vài giây rồi mới lên tiếng: “Con trai con bố mẹ có thể đi xem, nhưng mà cố gắng cẩn thận đừng để Cẩm Sương biết được, nếu không, cô ấy nhất định sẽ tức giận, còn nữa đừng có đi tìm cô ấy rồi gây phiền phức.
Bởi vì sẽ có một ngày con sẽ đưa cô ấy và con trai con trở về nhà!”
Nghe đến đây, Mặc Tổ Nhiên bất lực thở dài, trong lòng bà cảm thấy rối rắm khó chịu.
Bà ấy muốn đón lấy cháu trai của mình, nhưng bà ấy vẫn còn để tâm đến những gì đã xảy ra trước đó, cứ nhìn thấy Bạch Cẩm Sương là bà ấy vô thức lại nghĩ đến cái chết vô lý của Tần Vô Đoan, trái tim của bà ấy lại như muốn vỡ ra làm đôi, điều này khiến bà vô cùng khó chịu.
Tần Hạo giữ ánh mắt bình tĩnh, nghe những lời Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân nói, trong đầu cũng đoán được cậu bé đó trông như thế nào.
Mặc Tu Nhân không muốn ai ngoại trừ Bạch Cẩm Sương, đứa nhỏ này chính là con cháu của bọn họ, làm sao Tân Hạo có thể không muốn nhìn thấy nó được chứ!
Nhìn thấy bố mẹ mình im lặng, trên mặt Mặc Tu Nhiên cũng hiện lên một tia mờ mịt: “Ăn cơm đi, đã lâu rồi con không cùng ăn cơm với bố mẹ, đi ăn cơm trước, còn những chuyện khác, để nói sau đi!”
Bạch Cẩm Sương và Annie sau khi đưa Tân Minh Huyền ăn cơm xong, liền đi ra khỏi phòng ăn, đi thẳng về nhà.
Đến nhà rồi, Bạch Cẩm Sương để cho Tân Minh Huyền vào nhà trước.
Còn cô đứng ở cửa nói với Annie: “Đi kiểm tra xem trước đây giữa tôi và Mặc Tu Nhiên đã xảy ra chuyện gì, có thể kiểm tra bao nhiêu thì kiểm tra bấy nhiêu, tôi muốn biết hôm nay những gì Mặc Tu Nhân nói có đúng hay không?”
Ánh mắt Annie lóe sáng lên: “Tôi cảm thấy hình như là thật đấy, sau tất cả...nhìn thấy anh ấy kiên trì đối với cô như vậy, ngay cả nhà cũng chuyển tới cửa nhà cô rồi, không giống giả dối đầu!”
Bạch Cẩm Sương đứng đó khẽ khịt mũi: “Chuyện này cô cũng đừng lo, cô chỉ cần giúp tôi kiểm tra một chút là được rồi!”
Annie mỉm cười gật đầu: "OK, tôi sẽ kiểm tra lại sau, cô cứ yên tâm đi!”
Bạch Cẩm Sương trở về nhà liền nhìn thấy Tần Minh Huyền đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt to đen láy sáng ngời nhìn thẳng Bạch Cầm Sương.
Bạch Cẩm Sương khẽ ho khan một tiếng: “Bông vải, sao con còn không đi làm bài tập đi?”
Tần Minh Huyền cất giọng non nớt nói: “Con muốn nói chuyện với mẹ!”.
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên: "Ô, Bông vải muốn nói chuyện gì với mẹ nào?”.
Tân Minh Huyền để lộ ra vẻ ngây ngô hỏi: “Mẹ ơi, chú Mặc có phải là bố của con không ạ?”
Cậu bé thực sự rất thích Mặc Tu Nhân, là kiểu cảm giác gần gũi đó, cậu bé cũng không biết phải nói thế nào với Bạch Cẩm Sương, rằng khi Mặc Tu Nhân chơi với ậu bé, cậu bé thực sự cảm thấy rất vui vẻ.
Khi Bạch Cầm Sương nghe vậy, vẻ mặt của cô có vẻ hơi xấu hổ: “Bông vải, chú ấy không phải là bố của con, bố của con là họ Tân.
Mẹ không phải đã nói cho con biết rồi sao?”
Nghe được những lời này, vẻ mặt của Tân Minh Huyền có chút mất mác, sắc mặt trầm xuống, giọng nói iu xìu nhìn giống như muốn ngất đi: "Ồ!”.
Bạch Cẩm Sương đau lòng xoa đầu cậu: "Bông vải, con đừng buồn, mẹ hứa sẽ chăm sóc con thật tốt!”
Cậu bé mím mím môi sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bạch Cẩm Sương: “Mẹ ơi, con chỉ vô ý hỏi một chút vậy thôi, mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá, với con có mẹ là đủ rồi!”
Bạch Cẩm Sương nghe vậy trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu hơn, cậu bé sợ cô sẽ cảm thấy khó chịu, trong lòng cậu bé rõ ràng khó chịu hơn ai hết, nhưng cậu bé lại đến an ủi mẹ mình.
Con cái nhà người khác hiểu chuyện, sợ rằng bố mẹ sợ còn thấy vui vẻ hơn, còn
.
Danh Sách Chương: