**********
Chương 1000: Càng thêm yêu chiều
Bạch Cẩm Sương ngồi trong lòng Mặc Tu Nhân, khi nghe được những lời này, khoé miệng cô khẽ cong lên.
Một người đơn thuần như Mặc Tố Nhiên, đôi khi nghĩ một chuyện gì đó cũng rất ngắn, thế nhưng luôn cố chấp cho mình là đúng.
Chỉ là, khi bà ấy quan tâm một người cũng là thật lòng quan tâm.
Nghe những lời cằn nhằn của bà ấy, Bạch Cẩm Sương còn cảm thấy khoảng cách giữa hai người họ không còn xa như trước đây nữa!
Lúc này, Mặc Tu Nhân mới bất lực lên tiếng: “Mẹ đừng nói thế, Cẩm Sương đang mang thai, cô ấy rất thèm ăn cay! Mẹ đừng quản chuyện này!” Mấy ngày nay anh phát hiện ra Bạch Cẩm Sương rất dễ buồn nôn khi ăn, nhưng mà dường như cô có thể ăn nhiều hơn nếu đồ ăn có bỏ thêm nhiều ớt!
Để Bạch Cẩm Sương có thể ăn nhiều hơn, Mặc Tu
Nhân gần đây rất chú trọng chuyện này.
Mặc Tố Nhiên nghe vậy cực kỳ kích động: “Cẩm Sương có thai? Tốt quá rồi! Con bé có thai từ khi nào, sao lại không nói cho mẹ biết hả! Mẹ phải chuẩn bị thật chu đáo mới được, nấu thật nhiều món bổ dưỡng cho con bé!”
Nghe thấy giọng nói Mặc Tổ Nhiên kích động như vậy, lại nghĩ đến chuyện trước đây bà từng làm khó Bạch Cẩm Sương, cảm xúc trong lòng Mặc Tu Nhân có chút phức tạp.
Anh khẽ thở dài nói: “Chưa đầy 3 tháng ạ.
Vốn dĩ, gần đây con cũng muốn về nhà để nói với bố mẹ, vừa lúc mẹ nói đến chuyện này thì con nói với mẹ luôn.
Bữa cơm ngày mai mẹ cứ làm như bình thường thôi, cho cô ấy thêm 2 món cay là được!”
Mặc Tố Nhiên gật đầu lia lịa: “Được được, mẹ biết rồi, mẹ nghe lời các con hết!”
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, Bạch Cẩm Sương ngồi trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn anh, cô khẽ chớp mắt: “Nghe có vẻ mẹ của anh đang rất vui đó!”
Mặc Tu Nhân nhướng mày, cúi đầu áp trán vào trán cô, chóp mũi cũng áp vào chóp mũi cô, anh nói: “Có thể không vui sao, đây là cháu trai của mẹ mà.
Mẹ rất thích trẻ con đó!"
Bạch Cẩm Sương nói thêm: “Sao anh biết đây là cháu trai chứ không phải cháu gái?”
Mặc Tu Nhân cười nhẹ: “Đều là cháu nội cả, đều được cưng chiều như nhau.
Nếu như nhà mình có công chúa thì sẽ càng được yêu chiều hơn! Da của cháu trai cứng, chịu đánh được!”
Bạch Cẩm Sương nghe anh nói vậy, bật cười thành tiếng, lấy tay ấn vào ngực anh: “Nếu như để Bông Vải nghe thấy lời này, con nhất định sẽ rất đau lòng đó!”
Mặc Tu Nhân ngẩn người ra: “Bông Vải khác chứ!” Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm Sương hơi nhạt đi: “Đúng, không giống nhau.
Chúng ta đi ngủ thôi!”
Chứng kiến việc chỉ còn một bước nữa là thành công, thế nhưng không biết liệu bệnh nhân tình nguyện dùng thử thuốc của bác sĩ có khỏi hay không, Bạch Cẩm Sương cảm thấy lòng mình đau như cắt khi nghĩ đến chuyện này.
Mặc Tu Nhân biết Bạch Cẩm Sương không vui, thế nhưng...chuyện này anh cũng không biết nên khuyên cô thế nào.
Trở về phòng ngủ chính, anh chỉ có thể hôn lên trán Bạch Cẩm Sương: “Bông Vải sẽ khỏe thôi! Trong bụng em còn có em bé nữa, em đừng nghĩ ngợi nhiều!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Vâng, em biết giữ chừng mực mà.
Chúng mình ngủ thôi!”
Sau khi tắt đèn rồi lên giường ngủ, Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương vào lòng, thì thầm vào tai cô: “Bảo bối, Bông Vải nhất định sẽ ổn thôi!”
Bạch Cẩm Sương mím môi, gật đầu: “Vâng, con sẽ ổn thôi!”
Buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương vừa mới tan làm, Mặc Tu Nhân đã gọi điện cho cô như đã hẹn: “Bảo bối, em đã hoàn thành xong công việc chưa?”
Bạch Cẩm Sương biết tối nay cần về nhà họ Tần ăn tối, cô nói: “Cũng sắp xong rồi ạ, anh đã đến chỗ em chưa? Em qua đó liền đây!”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Anh vừa đến thôi, em cứ đi từ từ, không cần vội!” Bạch Cẩm Sương nói: “Vâng anh đợi em xuống rồi chúng mình cùng đi đón Bông Vải!” Mặc Tu Nhân nghe thấy thế, anh khẽ nở nụ cười: “Chắc em không nhìn giờ nhỉ!”
Nói xong, anh đưa điện thoại vào tại Tần Minh Huyền, nói nhỏ: “Con nói với mẹ vài câu đi!”
Giọng nói của mth dịu dàng và lanh lảnh bên tại: “Mẹ Ơi!"
Bạch Cẩm Sương ngây người, cô hơi kinh ngạc: “Bố con đã đón con về rồi à!”
Tần Minh Huyền gật đầu: “Vâng bố đích thân qua nhà bà ngoại đón con đó mẹ.
Con và bố đang ở bên ngoài đợi me nè!"
Thời gian này đang được nghỉ hè, sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Tần Minh Huyền sắp phải lên lớp một rồi!
Cậu bé bình thường sẽ ở nhà hoặc qua chỗ bà ngoại
Đỗ Yến Oanh.
Cánh tay của Tống Đình Nguyên cũng gần lành lặn rồi, Đỗ Yến Oanh đã trở về cũng rất lâu rồi.
Mặc dù hiện tại thái độ của bà với Tống Nguyên Đình đã tốt hơn nhiều, ít nhất khi tnd đi tìm bà ấy, bà cũng không thù dai và chống đối như trước kia nữa.
Tuy nhiên bà vẫn sống một mình, Bạch Cẩm Sương sợ
Đỗ Yến Oanh ở một mình cô đơn, vừa hay Tần Minh Huyền được nghỉ hè, ban ngày cậu nhóc thường qua đó ở với bà ngoại.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy Tần Minh Huyền nói thế, gật đầu lia lịa: “Con với bố đợi một lát, mẹ sắp xuống rồi đây!”
Bạch Cẩm Sương ngắt điện thoại, vội vàng đi ra ngoài.
Gần đây Mặc Tu Nhân làm việc nhiều đến mức kiệt sức, Triệu Văn Vương cũng bận rộn cùng anh, vì thế người lái xe gần đây đều là người mới.
Gia đình Bạch Cẩm Sương ngồi ở phía sau, Bông Vải ngồi ở giữ Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương lên xe, anh nói với tài xế: “Đi thôi!”
Nói xong, anh mới quay người nhìn Bạch Cẩm Sương: “Em có mệt không?”
Mặc Tu Nhân có chút đau lòng vì Bạch Cẩm Sương.
Dù sao thì Bạch Cẩm Sương cũng đang mang thai, cô ấy dễ buồn ngủ và mệt mỏi, thêm vào đó gần đây cô còn kén ăn nữa.
Càng nghĩ Mặc Tu Nhân càng cảm thấy đau lòng.
Bạch Cẩm Sương nhìn anh: “Em không sao! Anh đừng lo lắng!”
Bởi vì Tần Minh Huyền ở đây, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân cũng không quá thân thiết, nhưng ánh mắt của họ nhìn nhau có thể nhận ra sự quan tâm và tình yêu nồng cháy cho nhau, lúc sau đó họ mới nhìn đi chỗ khác.
Xe chạy một mạch đến nhà họ Tần.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Minh Huyền trở lại nhà họ Tần, tâm trạng cậu bé không còn căng thẳng như trước nữa.
Xe tiến vào ngôi nhà, cậu bé thốt lên: “Bố ơi, hôm nay chú nhỏ cũng về a?”
Chú nhỏ chính là Tần Minh Xuân, thân phận của Tần Minh Xuân khá đặc biệt, để tránh bị phát hiện manh mối, bây giờ Tần Minh Huyền tránh gọi tên, anh dạy Tần Minh Huyền gọi Tần Minh Xuân là chủ nhỏ.
Tần Minh Huyền là con của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, hai người đều được lớn lên trong sự chăm sóc và tình yêu thương của Tần Minh Xuân.
Tần Minh Xuân rất yêu nhà họ Tần, được biệt là Tần Minh Huyền, thêm vào đó, cái tên của Tần Minh Huyền cũng có ý nghĩa gợi nhớ đến anh ta.
Hơn nữa, tình trạng thể chất của Tần Minh Huyền không tốt, điều này khiến anh ta cảm thấy thương cậu bé hơn!
Tần Minh Huyền rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác dành cho mình, sự yêu thích và đau lòng của Tần Minh Xuân, cậu bé dễ dàng có thể cảm nhận được.
Vì thế, cậu bé cũng rất thích chú nhỏ Tần Minh Xuân.
Mặc Tu Nhân không hiểu được suy nghĩ của con trai, anh chỉ xoa xoa đầu cậu bé: “Đúng thế, đương nhiên là sẽ trở về rồi.
Hôm nay cả nhà chúng ta cùng nhau ăn tối mà!”
Ánh mắt Tần Minh Huyền sáng lên, tuy rằng cậu bé không nói gì thế nhưng Mặc Tu Nhân có thể nhìn ra niềm vui của con trai mình.
Khi xe của Mặc Tu Nhân vừa vào đến nhà, Mặc Tổ Nhiên đã biết ngay.
Đợi khi xe dừng ở trước cửa biệt thự, Mặc Tố Nhiên đã kéo Tần Hạo và Tần Minh Xuân, rồi cả Tần Manh Manh ra ngoài biệt thự đợi.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy vậy cảm thấy hơi ngại ngùng.
Sau khi xuống xe, Mặc Tố Nhiên lập tức đi đến nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương, trong mắt vừa có sự đau xót, vừa có nét hạnh phúc: “Cẩm Sương, mẹ nghe Mặc Tu Nhân nói con đang mang thai, nên con phải chú ý sức khỏe của mình đó.
Tối nay mẹ làm cho con rất nhiều món ăn ngon.
Con mau vào nhà đi!”
Bạch Cẩm Sương không ngờ nhờ Mặc Tổ Nhiên lại chủ động xưng là “mẹ” với mình.
Mặc dù, những cuộc cãi vã không vui khi đó, sau khi Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương làm chứng nhận kết hôn, họ cũng chưa từng nói về vấn xưng hộ.
Bây giờ Mặc Tổ Nhiên nói như thế, Bạch Cẩm Sương cũng chủ động hạ cái tôi của mình xuống.
Dù sao thì Mặc Tổ Nhiên cũng là mẹ ruột của Mặc Tu Nhân.
Cô nói: “Mẹ, con không sao, sức khoẻ con vẫn tốt ạ.
Danh Sách Chương: