Bạch Cấm Sương mở to hai mắt kiếp sợ, dơ tay đẩy anh ra.
Nhưng mà, với cái sức lực này của cô thì làm sao có thể chống lại Mặc Tu Nhân cơ chứ Cô làm như vậy chỉ càng làm cho phần thú tính trong con người Mặc Tu Nhân gia tăng thêm vài phân, Mặc Tu Nhân cảm thấy bản thân mình bị điên rồi, nhưng anh không thể dừng lại được, anh không còn tâm trí đâu mà để ý tới những hành động nhỏ bé kia của Cẩm Sương nữa.
Anh siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô vào lòng, điên cuồng hôn lên môi cô một cách vừa mạnh bạo lại mang theo một chút độc đoán, chỉ hận một nỗi không thể đem Cẩm Sương “chén” sạch, hợp thành một thể với anh.
Bạch Cẩm Sương bị anh hôn đến rã rời cả tay chân, dường như cơ thế cô sắp không chịu đựng được nữa, trong đầu cô chợt lóe lên câu nói của của Mặc Tu Nhân, “nếu cô muốn lấy thân báo đáp thì tôi đây cũng không từ chối đâu”.
Thế nhưng cô dường như vô thức không nhận ra được một điều, bản thân cô đã dần dần buông bỏ xuống sự phòng bị, cô đã không còn chống cự Mặc Tu Nhân nữa.
Hơi thở của cô vừa gấp gáp vừa mang theo một chút nồng nhiệt, đầu óc cô giờ đây tựa như hô nhão, khóe mắt cũng dần trở nên đỏ hoe, lớp phòng bị cuối cùng đã bị lột sạch, cô đã không còn suy nghĩ thêm được gì nữa.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy bộ dạng này của cô, đáy mắt cũng dần đỏ lên, ôm cơ thể vừa mềm mại vừa dịu ngọt thơm mát của cô trong tay, bản thân anh dường như cũng không thể thoát khỏi cám dỗ, đầu óc anh không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, một tay anh ôm ngang người Bạch Cấm Sương bước thẳng lên lầu.
Cái thân thể không còn chút sức lực nào cùng với đầu óc hỗn độn của Cấm Sương cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cô lấy hết sức bình sinh mà vùng vẫy, không kiềm chế được mà mà hét to tên của Mặc Tu Nhân: "Mặc Tu Nhân!" Tiếng hét của cô làm anh ngẩn cả người ra, bước chân chợt khựng lại giữa cầu thang rộng lớn.
Trông anh có chút đấu tranh: "Em....em không muốn sao?" Nhưng anh đã không làm được như thế, từ khi nào mà anh lại trở nên hấp tấp và không có kiên nhẫn, nghị lực đến như vậy? Đầu óc Mặc Tu Nhân hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Anh bế Cẩm Sương lên hết câu thang rồi buông tay thật cô xuống, thần sắc cực kì bình tĩnh phát ra một thanh âm trầm ấm: “Xin lỗi em, vừa rồi anh hành xử hơi đường đột quá.
Hôm nay....!em rất đẹp, anh không kìm lòng được!” Cấm Sương kinh nhạc nhìn Mặc Tu Nhân một cái, không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời này.
Trái tim cô đập một cách kịch liệt, cô lắp bắp nói: “Không....không sao.”
Nói xong liền quay đầu chạy trối chết vào phòng và nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Cô sờ tay vào ngực, nơi con tim đang ngự trị, cô cảm nhận được nhịp đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của nó.
Trong đầu cô, hình ảnh của Mặc Tu Nhân hiện lên rõ mồn một, khi anh nói chuyện, môi một lời nói, một động tác của anh, một cử chỉ của anh...!
Tay vẫn còn đặt nơi con tim đang thổn thức kia, trong đầu cô chợt loé lên một ý nghĩ viển vông.
Mặc Tu Nhân nói rằng anh ta không kìm lòng được, có khi nào anh ta....thích mình rồi hay không? Vừa nghĩ đến đây, Cẩm Sương vội vàng lắc đầu.
Làm sao anh ta có thể thích mình được cơ chứ, ngay từ đầu anh ta đã nói rằng sẽ không bao giờ thích mình, bảo mình cũng đừng bao giờ có những ý nghĩ không nên có với anh ta cơ mà.
Không thể phủ nhận được rằng tuy Mặc Tu Nhân có hơi lạnh lùng, hơi nóng nảy một chút nhưng không thể phủ nhận được anh ta thật sự rất ưu tú, rất mê người.
Càng nghĩ đầu óc của Cẩm Sương càng rối bời, cô vò đầu mình một cách đầy tuyệt vọng.
Rốt cuộc là bây giờ cô đang làm cái gì vậy chứ! Lại tự gieo những mơ mộng hão huyền vào đầu mình! Cô tự nhủ phải tống khứ những suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi đầu, không được nghĩ về nó nữa.
Nhưng, nói thì dễ nhưng làm thì không hề dễ chút nào.
Lúc đi tầm, cô không kìm được mà nghĩ đến lúc Mặc Tu Nhân mạnh mẽ ôm chặt lấy eo cô, mặt cô lập tức đỏ bừng lên.
Đêm hôm đó, Bạch Cẩm Sương không thể nào ngủ ngon được.
Sáng hôm sau, nghĩ về những chuyện xảy ra đêm qua làm cô chỉ muốn tránh mặt Mặc Tu Nhân, ép bản thân mình phải thật bình tĩnh.
Mới mờ sáng ra cô đã đi làm.
Khi Mặc Tu Nhân thức giấc, cô đã đi từ lâu rồi.
Anh thất thân ngồi vào bàn ăn vơi một vẻ mặt cực kì ngẩn ngơ.
Thực ra, tối hôm qua anh cũng không ngủ được, khó khăn lắm mới ngủ được một chút, lại còn mơ được thêm một giấc mơ đẹp!
Toàn bộ những gì tối hôm qua chưa thể xảy ra ngoài đời thực lại được tiếp tục hiện diện đầy đủ trong giấc mơ của anh! Nghĩ tới chuyện này, cơ thể không kìm được mà câm một ly nước lạnh uống một hơi cạn sạch.
Xem ra, việc khiến cho Cấm Sương yêu thương mình cũng không phải là không có khả năng, ít nhất thì tối hôm qua cô cũng không còn cự tuyệt anh nữa.
Cấm Sương đến phòng thiết kế, khi đang chuẩn bị làm việc thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc xách túi bước vào phòng cùng Lâm Thanh Tuấn.
Lâm Thanh Tuấn mỉm cười giới thiệu với mọi người: “Đây là đồng nghiệp mới của chúng ta, cô Lăng Như Yến.
Từ nay cô ấy sẽ thay Phùng Hoàng Hân đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng thiết kế của chúng ta, mọi người cho một tràng pháo tay chúc mừng đi nào!” Sắc mặt Bạch Cẩm Sương cứng đờ.
không ngờ lại là Lăng Như Yên, đúng là oan gia ngõ hẹp mài Trong lòng không cô không tránh khỏi phỉ nhổ một cái, không ty cũng thật biết trêu đùa cô quá đi mà! Một Phùng Hoàng Hân suốt ngày bắt lỗi ra đi thì lại đến ngày một Lăng Như Yến, kẻ thù không đợi trời cũng của cô tới làm trưởng phòng.
Quả thực là đều ác mộng như nhau.
Lăng Như Yến đắc ý liếc nhìn cô một cái, đừng tưởng chỉ có một mình cô mới có thể bước chân vào Hoãng Thụy còn còn người khác thì không thể.
Bản thân mình không phải là đã đặt chân vào Hoằng Thụy rồi đây hay sao? Lần họp lớp hôi đó, Bạch Cẩm Sương trở thành tâm điểm của mọi người.
Ai cũng nói rằng bạn trai cô vừa có tiền vừa có sắc, ăn mặc giản dị nhưng cực kì sang trọng, bộ trang phục đơn giản nhưng ước chừng cũng phải hơn trăm triệu, nhan sắc quả thực rất anh tuấn.
Hôm đấy cô có chút sợ hãi Tân Vô Đoan nên tránh mặt lên sảnh ăn tối ở tầng cao nhất, nên không gặp được bạn trai của Bạch Cẩm Sương, cũng không biết có phải là mọi người nói quá lên hay không.
Chỉ có điều là lúc đấy cô không nhìn thấy được mặt người yêu của Bạch Cẩm Sương, cũng không có gì lấy làm đáng tiếc.
Dù sao thì cô ta cũng quen biết được với Lâm Thanh Tuấn, lại nước chân được vào phòng thiết kế của Hoàng Thùy, cũng coi như là một bước tiến không tồi.
Cô ta bước tới trước mặt Cấm Sương, chủ động chào hỏi cô: “Cẩm Sương, chào cô.”
Cấm Sương vẻ mặt không chút thay đổi “Ừ!” Một tiếng.
Vẻ mặt Lăng Như Yến có chút khiêu khích: “Dù gì cũng từng là bạn học cũ với nhau, đừng lạnh nhạt như thế chứ.
Sao thế? Bạn học cũ đến làm chung một công ty khiến cho cô không vui à?” Bạch Cẩm Sương đánh mắt nhìn cô ta một cái: “Cô muốn tôi phải vui vẻ như thế nào nữa đây?” Lăng Như Yến vừa định mở lời thì lễ tân bước tới: “Lúc nãy người bên studio gọi điện qua, bảo rằng cân một nhà thiết kế qua đó giúp người mẫu đeo trang sức, mọi người ai sẽ đi vậy ạ? Vừa đúng lúc Cẩm Sương đang muốn tránh mặt Lăng Như Yến, bật người đứng dậy: “Để tôi đi.”
Nói xong liền kêu Vân Yến thu dọn đồ đạc, theo cô qua bên studio kia chụp ảnh.
Ở trên xe, Cẩm Sương đang cảm thấy vui mừng vì cuối cùng thì hôm nay cũng đã tránh mặt được Lăng Như Yến rồi.
Cô cũng không biết là rốt cuộc cô ta muốn chỉnh cô những gì nữa! Chỉ có điều, niêm vui không kéo dài được bao lâu, cô không nghĩ đến chuyện của Lăng Như Yến nữa thì trong đầu ngay lập tức lại hiện lên những chuyện của tối hôm qua.
Chỉ cần cô tưởng tượng đến hình ảnh lúc Mtn động tình, nhịp tim lại không kìm được mà đập loạn cả lên.
Vân Yến nhìn thấy Cẩm Sương đang trầm tư suy nghĩ lại còn tưởng rằng là do Lăng Như Yến làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Cô ấy không kìm được tò mò mà cất lời: “Cấm Sương, cái bà Lăng Như Yến kia thật sự là bạn học cũ của cậu à? Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đúng vậy.” Vân Yến nhíu mày: “Sao tớ lại thấy hai người không giống như bạn học chút nào, giống kẻ thù thì hợp lý hơn đấy.” Cấm Sương bật cười: “Kể từ lúc tớ và cô ta bắt đầu học chung với nhau thì mâu thuẫn cũng đã bắt đầu rồi, bọn tớ đối đầu với nhau ở mọi nơi, mọi lúc, phân tranh cao thấp thứ bậc với nhau.
Tình trạng bây giờ là đã bình thường rồi đấy.
Sau này phải cẩn thận với cô ta một chút, không chừng có ngày bị cô ta cắn sau lưng.” Vân Yến nghiêm túc gật đầu, ghi nhớ những lời cô nói.
Khi tới nơi, Cẩm Sương cùng Vân Yến bước xuống xe, được trợ lý phụ trách quảng bá dẫn lên lầu, bước vào phòng thu.
Vừa bước vào studio một bước cô liên nhìn thấy Đại Minh tỉnh chói lọi kia đứng giữa phòng.
Nụ cười trên môi cô ngay lập tức bị ném cho chó ăn.
Đánh chết cô cũng không nghĩ đến, đại minh tinh của Hoằng Thụy vậy mà lại là Doãn Nhược Liên.
Danh Sách Chương: