[Thịnh Thế Phồn Hoa: Tôi không có ý đó, tôi...cô quá xinh đẹp, tôi...với bộ dạng hôm nay của tôi, tôi thật sự không có dũng khí gặp mặt cô.
Còn nữa...!Người đàn ông bên cạnh cô là ai?]
Từ trước tới nay, con gái không thể kháng cự lại khi người khác khen mình xinh đẹp.
Huống chi, biểu hiện của Thịnh Thế Phồn Hoa tự ti như vậy, lúc hỏi về Vương Tự Long, cảm giác cẩn thận, dè dặt cũng sắp tràn ra khỏi màn hình rồi, biểu hiện của anh ta khiến Vân Yến nhất thời mềm lòng.
[Vân Quyển Vân Thư: Anh ta là em họ của một nhà thiết kế trong công ty chúng tôi, anh quan tâm tới người khác như thể làm gì!]
Nhìn thấy tin này, Sở Tuấn Thịnh hơi thở phào nhẹ nhõm, xem giọng điệu của Vân Yến, có lẽ cô ấy không quá quen đối phương.
[Thịnh Thế Phồn Hoa: Tôi chỉ tò mò nên tùy tiện hỏi vậy thôi.
Lần này tôi cứ cho rằng sẽ không gặp được cô nên không chuẩn bị chu đáo.
Lần sau chúng ta lại gặp mặt, tới lúc đấy tôi nhất định sẽ mặc bộ quần áo đẹp nhất, tốt nhất, có được không?]
Vân Yến không nhịn được, môi hơi nhếch lên, lại còn mặc bộ nào đẹp nhất, nói gì mà nghe chua xót như thế, đáng thương tới vậy sao!
[Vân Quyển Vân Thư: Hừ! Tốt nhất anh đừng có lừa tôi.
Dù sao chúng ta cũng chỉ là bạn bè qua mạng, tôi cũng không quan tâm anh mặc cái gì.
Nhưng nếu anh lại lừa tôi thêm một lần nữa, sau này tôi sẽ coi như không quen biết anh!]
Nhìn thấy tin nhắn này, Sở Tuấn Thịnh nhất thời kinh hãi, anh ta càng trở nên chột dạ, không dám đáp lời.
Dù sao anh ta vẫn luôn lừa gạt Vân Yến, lúc mới bắt đầu anh ta chỉ cảm thấy chơi đùa với cô ấy rất thú vị, hiện tại...hình như nghiện mất rồi.
Anh ta bất ngờ cảm thấy lo lắng, nếu Vân Yến biết thân phận thật sự của anh ta, liệu cô ấy có thật sự không để ý tới anh ta nữa hay không.
Sở Tuấn Thịnh thật sự không dám trả lời tin nhắn này của Vân Yến.
Anh ta suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuối cùng vẫn không dám nhắn tin lại, chỉ sợ mình nói sai, sẽ bị Vân Yến ghi nhớ trong lòng.
Vân Yến đợi cả nửa ngày cũng không thấy Thịnh Thế Phồn Hoa nhắn tin trả lời.
Cô ấy buồn bực tắt máy, nhìn các nhà thiết kế trên sân khấu chia sẻ những thiết kế tâm đắc của mình.
Buổi giao lưu chia làm ba phần, phần đầu tiên, các nhà thiết kế nổi tiếng sẽ lên sân khấu chia sẻ về những bản thiết kế trang sức mà họ đã kì công chuẩn bị của mình.
Phần thứ hai, chia tổ giao lưu.
Phần thứ ba dành cho các nhà thiết kế bằng lòng tiếp tục học hỏi với Trang sức đá quý Thanh Sương, Trang sức đá quý Thanh Sương sẽ lập nên một nhóm trao đổi nhỏ, các nhà thiết kế ở những nơi khác nhau sẽ giúp đỡ nhau học tập, trao đổi trong vòng một tuần.
Vân Yến đã được công ty sắp xếp từ trước, sau này sẽ tham gia vào phần thứ ba.
Vốn dĩ, cô ấy đang rất để tâm, kết quả Thịnh Thế Phồn Hoa lại không nhắn tin trả lời khiến cô ấy cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Khi hai phần đầu của buổi giao lưu kết thúc thì cũng đã hơn mười một giờ rồi.
Sở Tuấn Thịnh đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể lựa Vân Yến đi ăn cơm trưa với anh ta.
Kết quả, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng Vương Tư Long ở bên cạnh Vân Yến mở miệng nói: “Vân Yến, sáng nay cảm ơn cô đã chăm sóc tôi, tôi mời cô ăn cơm nhé!”
Gương mặt tuấn tú của Sở Tuấn Thịnh chớp mắt đen sì.
Thằng nhóc thổi này, dám công khai nẫng tay trên ngay trước mặt của mình.
Sở Tuấn Thịnh hoàn toàn không cảm thấy mình ngang ngược, cho dù lần này anh ta vẫn không mở miệng mời Vân Yến ăn cơm, thì người khác cũng không được phép làm vậy.
Vân Yến còn chưa lên tiếng đã bị anh ta trực tiếp cắt ngang: “Cô Vân, mặc dù buổi giao lưu các nhà thiết kế lần này là do trang sức đá quý Thanh Sương làm chủ, nhưng trước đó, tôi đã trao đổi với tổng giám đốc Mặc, tình hình ở buổi giao lưu này sẽ do các nhà thiết kế của trang sức đá quý Thanh Sương và Hoàng Thụy cùng bàn bạc.
Hiện tại thì hai phần đầu của buổi giao lưu cũng đã kết thúc, tiếp sau đây, liên quan tới việc giao lưu học hỏi vào tuần tới, tôi vẫn còn mấy ý tưởng, muốn trao đổi cẩn thận với cô Vân!”
Sở Tuấn Thịnh gần như nghiến răng nghiến lợi khi nói ra mấy chữ trao đổi cẩn thận.
Nghe anh ta nói như vậy, Vân Yến không nhịn được, nhíu mày: “Sao tôi chưa từng nghe tổng giám đốc Mặc nói tới chuyện này!”
Sở Tuấn Thịnh mặt không đỏ, tim không đập nói dối: “Có lẽ gần đây tổng giám đốc Mặc quá bận rộn, không có thời gian tới Trang sức đá quý Hằng Thụy nên quên không nói cho cô biết chuyện này!”
Hiện giờ, Mặc Tu Nhân đã hoàn toàn tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tần.
Hơn nữa, ông cụ nhà họ Mặc ở Lan Thành tuổi cũng đã cao, ông ấy chỉ có duy nhất một người con gái là Mặc Tổ Nhiên.
Cuối cùng, sản nghiệp nhà họ Mặc cũng cần Mặc Tu Nhân tiếp nhận.
Trang sức đá quý Hằng Thụy do một tay Mặc Tu Nhân dựng nên, nhưng đến cuối cùng, thời gian anh giành cho Hằng Thụy e rằng sẽ càng ngày càng ít.
Vân Yến rõ ràng cũng hiểu chuyện này, cô ấy cũng xem như Mặc Tu Nhân thật sự có thể đã quên nhắc tới chuyện này, chẳng qua...!
Cô ấy cau mày nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Tổng giám đốc Sở, bây giờ là thời gian ăn trưa, nếu anh muốn bàn chuyện công việc, vậy để hôm khác đi!”
Nghe cô ấy nói vậy, vẻ mặt Sở Tuấn Thịnh chợt thay đổi: “Thật ra, tôi muốn mời cô Vân dùng bữa, về phần công việc, tôi cũng chỉ tiện miệng nhắc tới thôi, chờ khi nào cô Vân có thời gian rảnh thì bàn sau cũng được!”
Vân Yến suy nghĩ một hồi: “Nếu đã như vậy, ba chúng ta cùng đi chung đi!”
Sở Tuần Thịnh: "..”
Vương Tư Long: “...”
.
Danh Sách Chương: