Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
Chương 1041: Làm khó
Thẩm Đinh Nhiên chịu đựng nỗi buồn trong lòng, cố nén nước mắt đi lướt qua Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều có hơi khó chịu.

Một mặt, họ không ngờ có thể gặp được chuyện khó xử như vậy.

Mặt khác, có lẽ họ không ngờ Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ lại ầm ĩ đến bước này.

Bạch Cẩm Sương vốn còn hy vọng xa vời hai người họ đính hôn, Sở Hạnh Từ có thể từ từ hiểu được, tiêu tan hiềm khích với người nhà họ Thẩm là vì để Sở Hạnh Từ từ bỏ hận thù.

Nhưng nhìn vào hiện giờ, không có khả năng xảy ra tình thế kiểu này!
Có điều, chuyện này cũng bình thường.

Vốn dĩ làm cho người khác bỏ qua thù giết bố chẳng khác nào làm khó người đó.


Chỉ đáng tiếc...!Bạch Cẩm Sương thấy rõ Thẩm Đinh Nhiên thật sự rất quan tâm Sở Hạnh Từ.

Cô nhớ tới trước đây lúc Sở Hạnh Từ tới trang sức đá quý Tư Huyền đặt làm trang sức cho Thẩm Đinh Nhiên.

Khi nói về cô ấy dường như biểu cảm lạnh lùng của anh ta cũng mang theo sự dịu dàng cùng cưng chiều.

Quay lại nhìn vào bây giờ, hai người họ ầm ĩ tới bước này, tâm trạng Bạch Cẩm Sương lại càng thêm phức tạp.

Lúc này, Sở Hạnh Từ lên tiếng: “Tổng giám đốc Mặc, cô Bạch, hai người tới rồi, ngồi xuống trước đi!”
Sở Hạnh Từ nói xong đi thẳng tới nhặt tài liệu vừa rồi đập vào cửa rơi xuống đất.

Ba người ngồi trong phòng làm việc, Sở Hạnh Từ lúc này mới lên tiếng: “Để hai người chê cười rồi, tôi...!với Đinh Nhiên đã cãi nhau một chút.

Ở tầng này thư ký và trợ lý đều đang không ở đây, hai người uống gì, tôi đi rót!”
Mặc Tu Nhân lắc đầu: “Anh không cần phiền vậy đâu, chúng tôi tới đây là có chút chuyện nói với anh!” Sở Hạnh Từ hơi nhíu mày: “Ồ, chuyện gì vậy?”
Mặc Tu Nhân do dự, Bạch Cẩm Sương đưa tay hơi dùng sức nắm tay anh.

Mặc Tu Nhân quay sang nhìn Bạch Cẩm Sương, cô gật đầu, ra hiệu anh hãy làm theo kế hoặc ban đầu.

Mặc Tu Nhân khẽ thở phào, nhìn Sở Hạnh Từ nói: “Anh có biết Lục Thành Ngôn về Thành phố Trà Giang rồi không?”
Sở Hạnh Từ nghe lời này, sắc mặt lập tức hơi thay đổi: “Nó về rồi? Chuyện lúc nào vậy?” Nhìn thái độ của Sở Hạnh Từ cũng không giống giả vờ ngây ngốc.

Mặc Tu Nhân nhàn nhạt nói: “Chuyện này thì tôi không rõ rồi, có điều, gần đây anh ta đã chọc tới tôi, nếu không....!tôi cũng sẽ không tới tìm anh!”
Sở Hạnh Từ rất ngạc nhiên.

Trước đây Lục Thành Ngôn bị Mặc Tu Nhân đập nát phòng thí nghiệm lại còn dạy dỗ rất lâu, giờ vẫn dám động tới Mặc Tu Nhân.

Anh ta trầm giọng nói: “Nó đã làm gì? Thằng ranh này, trở về Thành phố Trà Giang cũng không nói với tôi.

Nếu tôi tìm nó, chắc chắn sẽ để nó chịu đòn nhận tội với anh!”
Mặc Tu Nhân nghe lời này, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Chịu đòn nhận tội thì không cần, chỉ cần có thể bảo anh ta giao Tần Minh Xuân ra là được!”
Sở Hạnh Từ sửng sốt, giọng nói lập tức thay đổi: “Anh nói gì? Tần Minh Xuân, nó đã bắt Tần Minh Xuân?”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Ừ.

Anh ta bắt Tần Minh Xuân định làm thí nghiệm, không biết giám đốc Sở có cách liên lạc với anh ta không?”

Con ngươi Sở Hạnh Từ hơi co lại, hơi lắc đầu: “Không có, tôi không có cách liên lạc với nó, nếu không… trước đó tôi chắc chắn đã liên lạc với nó rồi!”
Mặc Tu Nhân mặt không cảm xúc nhìn Sở Hạnh Từ: “Có cách liên lạc hay không là chuyện của giám đốc Sở.

Hôm nay tôi tới muốn nói cho giám đốc Sở biết, hy vọng anh có thể ngăn cản em trai mình làm ra những hành vi không sáng suốt.

Nếu không thì… tới khi tôi bắt được anh ta sẽ không khách sáo.

Còn nữa, giám đốc Sở cũng vậy.

Nếu anh có thể khuyên ngăn Lục Thành Ngôn, chuyện nhà họ Thẩm tôi có thể coi như không biết gì.

Nhưng...!nếu giám đốc Sở không khuyên nổi Lục Thành Ngôn, Tần Minh Xuân xảy ra chuyện, tôi dám đảm bảo...!giám đốc Sở không thể báo thù như ý mình!”
Nghe thấy lời cảnh cáo này của Mặc Tu Nhân, sắc mặt Sở Hạnh Từ trở nên khó coi,
Anh ta quá hiểu ý trong lời này của Mặc Tu Nhân.

Nếu như Lục Thành Ngôn thật sự tổn thương Tần Minh Xuân, e là Mặc Tu Nhân...!sẽ nói cho nhà họ Thẩm biết toàn bộ kế hoạch báo thù của anh ta.

Hiện giờ anh ta đã chuyển đi một phần tài sản của nhà họ Thẩm, Thẩm Diệp Bách hoàn toàn có khả năng trở lại như xưa, anh ta không thể để lại cơ hội này cho nhà họ Thẩm, anh ta nhất định phải báo thủ! Nghĩ tới đây, Sở Hạnh Từ âm trầm nhìn Mặc Tu Nhân: “Tôi sẽ phối hợp với các người ngăn cản Thành Ngôn, hai người muốn bảo tôi làm gì, tôi sẽ cố gắng hết sức làm!”
Mặc Tu Nhân giễu cợt: “Anh chắc chắn cố gắng làm hết sức sao, giám đốc Sở?”
Sở Hạnh Từ nhíu mày không nói.

Mặc Tu Nhân: “Giám đốc Sở, anh phải suy nghĩ kỹ.

Báo thù và em trai mình, anh chỉ có thể chọn một! Lần trước đập nát phòng thí nghiệm của Lục Thành Ngôn, tôi đã nể mặt anh mà tha cho anh ta một lần.

Không ngờ anh ta không biết hối cải, vậy thì tiếp theo bất kể tôi làm gì, giảm đốc Sở cũng đừng trách tôi không nể mặt anh nữa!”
Sở Hạnh Từ nghe được lời này, trong lòng khẽ giật mình: “Tôi có thể hỏi anh muốn làm thế nào với nó không?"
Mặc Tu Nhân có thể nhìn ra Sở Hạnh Từ tuy ngoài mặt như không có gì, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng cho Lục Thành Ngôn.

Anh trầm giọng nói: “Giam giữ suốt đời! Tôi sẽ không để anh ta làm bất cứ thí nghiệm nào đi ngược lại đạo đức luân lý làm người!”
Sở Hạnh Từ nhắm mắt: “Được, tôi giúp anh.

Sau này tôi sẽ chủ động liên lạc với Thành Ngôn, nhưng...!tôi không thể đưa thẳng cho anh cách liên lạc với nó.

Tôi sợ nếu nó biết là các người sẽ bị kích động, tới lúc đó nếu nó làm ra chuyện không thể quay đầu, vậy tôi cũng không thể cứu nó được nữa!”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Có thể, nếu giám đốc Sở chọn báo thù, vậy anh hãy nhớ sự lựa chọn của mình!”

Sở Hạnh Từ nghe Mặc Tu Nhân nói vậy, cuối cùng trong lòng đã thoải mái hơn: “Tôi cũng không phải chọn báo thù.

Tôi chỉ là không muốn...!nó lại tiếp tục phạm sai lầm.

Dù gì thì cũng không hề liên quan đến thù của các người với nhà họ Lục bọn tôi!”
Ban đầu sở dĩ anh ta đồng ý Lục Thành Ngôn bắt Tần Vô Đoan làm thí nghiệm, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là bởi vì lúc đó anh ta nghĩ rằng Tần Hạo đã giết bố mình, vậy mới có thể không chừa đường lui với người nhà họ Tần.

Nhưng sau khi được biết mình đã thật sự bị lừa, anh đã hối hận!
Anh ta không ngờ Lục Thành Ngôn không chỉ không biết hối cải, bây giờ vẫn đang tiếp tục làm vậy với người nhà họ Tần.

Trong lòng anh ta rất mong em trai ngày càng tốt hơn, nhưng lại không thể thật sự nhìn Lục Thành Ngôn như vậy.

Mặc Tu Nhân không có bất cứ ý nghĩ nào với lời nói của Sở Hạnh Từ.

Chỉ có điều, Bạch Cẩm Sương nghe được lời này vẫn không nhịn được lên tiếng: “Anh thấy Lục Thành Ngôn đã sai, vậy anh cảm thấy...!bây giờ anh báo thù là đúng sao?"
Một câu nói của Bạch Cẩm Sương đã hoàn toàn khiến trên mặt Sở Hạnh Từ dâng lên một phần lo lắng: “Cô Bạch, lời này của cô có ý gì?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi.

Biết vừa rồi mình tâm trạng kích động, cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ tiện nói một câu, giám đốc Sở không cần để trong lòng!”
Sở Hạnh Từ có hơi hung hăng: “Chỉ là tiện miệng nói một câu thật sao?”
Bạch Cẩm Sương cũng nổi nóng: “Giám đốc Sở hỏi như vậy, lẽ nào còn muốn bảo tôi đưa ra một chút cái nhìn của mình sao? Vậy tôi có thể nói tôi thật sự không thể chấp nhận thái độ đó của giám đốc Sở với Thẩm Định Nhiên không.

Cho dù cô ấy biết bố mình đã hại bố mẹ anh, nhưng...!trong lòng cũng cô ấy rất áy náy.

Cô ấy đối với anh khá tốt nhỉ, chỉ là cô ấy không nói với anh sự thật mà thôi, sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy.

Hơn nữa những chuyện đó vốn dĩ không liên quan tới cô ấy, đều là tội ác của bố cô ấy.

Oan có đầu nợ có chủ, nếu cô ấy đã không phải là người nợ anh, bây giờ không thịnh hành kiểu bố nợ con trả đâu, anh đừng đối xử quá đáng với cô ấy nữa!”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK