Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân rõ ràng là khác trước đây, anh có vẻ hơi lo lắng.
Lâm Thanh Tuấn nói thật: "Tôi không hỏi cụ thể, cô ấy nói cô ấy với Lâm Kim Thư xảy ra chuyện và hiện bọn họ đang ở bệnh viện.
Tôi đi qua đó một chuyến!" Mặc Tu Nhân đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng: "Tôi đi cùng anh!” Lâm Thanh Tuấn sửng sốt, nghĩ đến việc Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương đều là nhân viên của Hoàng Thụy, anh ta liên gật đầu, "Được rồi!" Lâm Kim Thư luôn là cô gái kiêu hãnh và lãnh đạm.
Tuy nhiên, khi gặp phải chuyện của Lâm Thanh Tuấn thì cô không có vẻ thờ ơ nữa.
Cô ấy có chút chột dạ: "Cẩm Sương, cậu nói như vậy, đàn anh nhất định sẽ biết là cậu nói dối, chúng ta không mang theo thẻ nhưng nhất định là có mang theo điện thoại.
Thấy cô ấy không yên như thế, Bạch Cẩm Sương vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nói: "Cô đúng là ngớ ngẩn, đừng lo lắng, nghe tin chúng ta đang ở bệnh viện Lâm Thanh Tuấn nhất định sẽ tới ngay lập tức, làm gì có thời gian mà để ý đến chuyện này!"
Lâm Tây có chút nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?”
Bạch Cẩm Sương liếc cô ấy một cái: "Cậu nên chủ động đi, cậu cứ im lặng như vậy, làm sao đàn anh Lâm Thanh Tuấn biết cậu muốn gì cơ chứ” Lâm Kim Thư thích Lâm Thanh Tuấn sáu năm, mất ba năm mới tìm được anh.
Bây giờ tìm được người, Lâm Kim Thư cũng không dám thổ lộ.
Lâm Kim Thư tính tình lạnh lùng, cô ấy có tình cảm đặc biệt với Lâm Thanh Tuấn, ngoại trừ Bạch Cẩm Sương biết ra thì không ai có thể nhìn ra chuyện này cả.
Bạch Cẩm Sương biết từ khi Lâm Kim Thư đến bộ phận công nghệ thông tin thì sáng nào cô ấy cũng là người đến công ty sớm nhất, cô ấy mỗi sáng đều mang bữa sáng đến cho Lâm Thanh Tuấn.
Sau đó, cô ấy đặt nó trên bàn trước và ghi tên của Lâm Thần.
Cho tới bây giờ, Lâm Thanh Tuấn cũng không biết bữa sáng mình ăn là do Lâm Kim Thư làm.
Lâm Kim Thư khóe miệng mấp máy, ngón tay không lướt trên máy tính nữa.
Cô ấy nói nhỏ: "Tớ không biết...!không biết chủ động.
Tớ nghĩ rằng tớ đến Trang sức Hoàng Thụy đã rõ ràng rồi chứt" Bạch Cẩm Sương liếc cô ấy một cái: "Cậu chắc chứ? Đừng quên, tớ cũng ở Trang sức Hoàng Thụy.
Mọi người đều cho rằng cậu đến tìm tớ, bao gồm cả Lâm Thanh Tuấn!" Lâm Kim Thư không nói gì.
Cô ấy im lặng hồi lâu, cho đến khi xe dừng lại trong hầm đậu xe của bệnh viện, cô mới nói: "Thích lâu quá rồi, nhiều khi sợ anh ấy biết mình thích anh ấy, nhưng cũng sợ anh ấy không biết" Nếu anh ấy biết, nhưng lại không thích tớ, vậy tớ phải làm sao? Nếu anh ấy không biết, những suy nghĩ này đã bị đè nén nhiều năm như vậy, đôi khi, bản thân tớ cũng cảm thấy có chút mệt mỏi "
Bạch Cẩm Sương vươn tay vuốt tóc của cô ấy: "Cậu tốt như vậy, anh ý nhất định sẽ thích cậu!" Lâm Kim Thư mím môi: "Hi vọng vậy!" Hai người xuống xe, Lâm Kim Thư giúp Bạch Cẩm Sương, hai người đi băng bó vết thương, nhân tiện chụp phim xem có bị thương phần xương không.
Bạch Cẩm Sương vừa chụp xong, vẫn đang ngồi trên giường khám bệnh.
Kết quả, Vân Thành Nham vội vàng đi vào.
Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: "Viện trưởng Vân!" Vân Thành Nam vẻ mặt lo lắng: "Bạch Cẩm Sương, cô không sao chứ!"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu, "Không sao, tôi chỉ bị trẹo chân thôi, là Lâm Kim Thư lo lắng quá nên mới đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra” Vân Thành Nam cau mày, "Vết thương trên cánh tay thì sao?" Bạch Cẩm Sương có chút xấu hổ: "Là do cọ vào tường!"
Lâm Kim Thư nói: "Cẩm Sương, tớ đi ra ngoài trước, cậu với viện trưởng Vân nói chuyện đi” Bạch Cẩm Sương gật đầu.
Vân Thành Nam ra hiệu cho bác sĩ đã khám bệnh Cho Bạch Cẩm Sương đi ra ngoài trước.
Sau đó anh ta hơi cau mày nhìn cô: “Cô như này có đi được không?”
Bạch Cẩm Sương nhìn mắt cá chân sưng lên giống như bánh bao hấp, không chắc nói: "Chắc là...!không sao!" Vân Thành Nam có chút bất lực: "Cô vẫn nên cẩn thận tránh để lại di chứng.
Trong khoảng thời gian này tôi muốn tìm cô nói lời xin lỗi, nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp”
Bạch Cẩm Sương hơi kinh ngạc: "Xin lỗi tôi chuyện gì?" Vân Thành Nam liếc cô một cái: "Tôi biết đêm đó cô đã uống phải đồ uống có vấn đề trong bữa tiệc gia đình nhà tôi.
Tôi đã mời cô đến dự tiệc, nhưng lại để xảy ra chuyện như thế này.
Chuyện này là do sai lầm của tôi, tôi thật sự xin lỗi!" Bạch Cẩm Sương nhìn Vân Thành Nam với vẻ mặt có lỗi, vội vàng lắc đầu: "Không sao, đừng bận tâm, chuyện đã qua rồi.
Hơn nữa lúc đó tôi cũng không sao!"
"Cô...!Vân Thành Nam do dự nhìn cô.
Bạch Cẩm Sương biết anh muốn hỏi gì, cô giải thích: "Tôi đến bệnh viện kịp thời, uống thuốc, vì thế cũng không có tổn hại gì!"
Vân Thành Nam thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi, mấy ngày nay tôi không biết làm sao để xin lỗi côt" Bạch Cẩm Sương nói: "Anh cũng đừng có gánh nặng tâm lý, chuyện đã qua rồi!" Vân Thành Nam nhìn cô, nhịn không được nói: "Có chuyện, tôi không biết có nên nói cho cô hay không!"
Bạch Cẩm Sương hơi nhướng mày: "Làm sao vậy?" Vân Triệt suy nghĩ một chút, cảm thấy tốt hơn nên nói với cô để cô chuẩn bị tâm lý: "Cô nên đề phòng Bạch Linh Lan.
Tuy rằng trong vụ kiện sao chép vừa rồi cô ta thua, nhưng tôi cảm thấy cô ta không phải là người dễ dàng từ bỏ” Hai mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên: "Viện trưởng Vân, anh...!có phải anh biết chuyện gì không?"
Danh Sách Chương: