Sở Tuấn Thịnh càng bảo vệ chặt chẽ hơn, không thèm liếc Mặc Tu Nhân lấy một cái, nhẹ thở hắt ra một tiếng.
Bạch Cẩm Sương cúi đầu, đứng nép sau lưng Sở Tuấn Thịnh, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Cảnh tượng này lọt vào mắt của Mặc Tu Nhân bỗng chốc lại biến thành suy nghĩ Bạch Cẩm Sương đang coi Sở Tuấn Thịnh thành trốn an toàn để được bảo vệ.
Sắc mặt anh trầm xuống, biểu cảm không chút vui vẻ, ngực phập phồng.
Lúc này, có người tiếp tục chen lấn về phía cửa phòng.
Người phụ trách khách sạn gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người, giọng nói không chút do dự: “Hiện tại không thể vào hiện trường, chúng tôi đã báo cho cảnh sát rồi, bên cảnh sát yêu cầu không được phá hoại hiện trường, mọi người cũng nên chấp hành đúng nghĩa vụ của công dân, không được làm mọi chuyện rối loạn thêm nữa!”.
Mọi người nghe thấy những lời này, biết cảnh sát sẽ đến trong một lúc nữa nên cũng không làm loạn lên nữa, chỉ tò mò ngó nghiêng xem xét tình hình.
Vừa rồi khi mọi người chen nhau nhốn nháo đã có người và vào Bạch Cẩm Sương.
Sở Tuấn Thịnh giơ hai tay đỡ cho cô, bao bọn cô trong lòng, giữa khoảng cách của anh và bức tường.
Động tác này thể hiện rõ sự mập mờ giữa hai người họ.
Nhưng Bạch Cẩm Sương đang rầu rĩ, cúi thấp đầu như đang nghĩ về chuyện vừa xảy ra mà không hề chú ý đến động tác này của Sở Tuấn Thịnh.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy cảnh này, sự giận dữ trong tim cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa và bùng nổ, anh trực tiếp bước qua đó, đẩy Sở Tuấn Thịnh qua một bên, giơ tay tóm lấy vai của Bạch Cẩm Sương, ngữ khí tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Cẩm Sương, em qua đây với anh, anh có chuyện muốn nói với em”.
Sở Tuấn Thịnh đột nhiên bị Mặc Tu Nhân đẩy ra, tâm trạng cũng không vui vẻ gì, đưa tay giữ lại đôi tay của Mặc Tu Nhân đang nắm lấy bả vai của Bạch Cẩm Sương: “Anh buông cô ấy ra!”
Mặt Mặc Tu Nhân tối sầm nhìn về phía Sở Tuấn Thịnh: “Sở Tuấn Thịnh, tôi nhìn anh hơi lâu rồi đấy!”.
Sở Tuấn Thịnh cũng nhếch miệng cười nhẹ, thể hiện sự khiêu khích: “Thật sao? Thật đúng lúc, tôi cũng nhìn anh lâu lắm rồi!”.
Hai người một câu cũng không hợp nhau làm không khí ở nơi này đột nhiên căng thẳng, hình cả hai như sắp lao vào nhau, nơi đây vẫn còn là hiện trường cuộc án mạng đó.
Bạch Cẩm Sương vội vàng mở miệng giảng hòa: “Hai người đừng như thế chứ!”.
“Đừng như thế!”
Mặc Tu Nhân và Sở Tuấn Thịnh đồng thời lên tiếng, chỉ là, ngữ khí của một người như mang mùi thuốc súng nồng nặc, khói lửa cuộc chiến như bùng lên, còn một người mang trong đó nụ cười giễu cợt không thôi, cảm giác như trời không sợ đất không sợ.
Bạch Cẩm Sương chau mày: “Sở Tuấn Thịnh, anh đứng đây đợi em.
một chút, em qua bên kia giải quyết công việc với Tổng giám đốc Mặc!”
Sở Tuấn Thịnh nghe thấy câu nói này của Bạch Cẩm Sương, sắc mặt mặc dù không tốt lên là bao nhiêu nhưng cũng thuận theo, không có ý chống lại lời nói này của Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương là người đầu tiên ngoài mẹ anh dám đứng ra giải cứu anh trong lúc nguy cấp, cô khác với những người phụ nữ khác và Sở Tuấn Thịnh rất tôn trọng cô.
Anh ta nhìn Mặc Tu Nhân, lạnh giọng hừ một tiếng: “Anh nhớ cho kỹ, đây là tôi đang nể mặt Bạch Cẩm Sương nên mới không muốn tính toán với anh!”
Kết quả, Mặc Tu Nhân đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn anh ta một cái, trực tiếp kéo cánh tay cả Bạch Cẩm Sương, đẩy đám người trước mặt, đi đến một bên hành lang không có người.
Bạch Cẩm sương đè thấp giọng nói của mình: “Anh rốt cuộc muốn nói.
cái gì, như tình hình hiện tại, tí nữa em sẽ phải phối hợp với cảnh sát để điều tra vụ án, chúng ta không thể bỏ đi như thể được!”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân sầm sì, nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, giọng nói mang mùi chua loét của sự ghen tức: “Rốt cuộc em và Sở Tuấn Thịnh có quan hệ như thế nào?”
Bạch Cẩm Sương có chút khó hiểu: “Là quan hệ bạn bè thôi!”
“Là bạn bè mà anh ta bảo vệ em như thế sao!” Thái độ của Mặc Tu Nhân có chút nghiêm trọng.
Anh nói xong nhìn thấy mặt Cẩm Sương có chút khó côi, lập tức ý thức được, anh nói như thế đã làm Bạch Cẩm sương tức giận.
Sắc mặt anh biến đổi liên tục: “Anh không có ý đó, anh chỉ hy vọng, em cách xa Sở Tuấn Thịnh ra một chút!”.
Mắt nhìn phức tạp của Bạch Cẩm sương hướng về phía Mặc Tu Nhân.
Phản ứng này của anh nhìn thế nào cũng thấy như đang ăn giảm, đang ghen, nhưng nghĩ đến anh từng ở căn phòng đó, cô hỏi anh có phải thích cô không, phản ứng ngay lập tức đó của anh lại làm cô có chút không dám chắc.
Nghĩ đến đây, cô lạnh mặt nói với anh: “Tổng giám đốc Mặc, vì cách biệt giới tính tôi đương nhiên biết mình phải giữ khoảng cách với Sở Tuấn Thịnh, nhưng, anh ấy là bạn tôi, tôi cũng không thể chỉ vì một câu nói vô thưởng vô phạt của anh mà không quan tâm đến anh ấy nữa, hơn nữa, anh dựa vào thân phận gì mà yêu cầu tôi phải làm như thế chứ?”.
Mặc Tu Nhân bị câu nói này của cô làm cho sừng sờ, toàn thân anh như đông cứng trong giây phút ấy, sắc mặt đen như đít nồi.
Đúng lúc đó có người đột nhiên hô lên: “Cảnh sát đến rồi!”
Bạch Cẩm Sương thản nhiên nhìn Mặc Tu Nhân, thái độ hòa hoãn hơn.
chút ít: “Tổng giám đốc Mặc, đừng làm mọi chuyện thêm rắc rối nữa, giải quyết ổn thỏa chuyện trước mặt đây rồi nói tiếp!”.
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Cẩm Sương, âm giọng lạnh lùng gọi lên mấy chữ “tổng giám đốc Mặc”, Mặc Tu Nhân thực sự giận cô, nhưng anh bất lực không nói được gì...!
Nhìn Bạch Cẩm Sương đang đi về hướng mấy vị cảnh sát, ánh mắt anh trầm lặng, nhưng rồi cũng cất bước đi theo sau cô.
Đến cùng với mấy vị cảnh sát đó còn có một pháp y khám nghiệm thì thể.
Mấy người đó tiến vào hiện trường phá án, bắt đầu kiểm tra thi thể, đám người lố nhố đứng chờ kết quả.
Đợi không lâu sau, pháp ý đi ra, nhìn Đội trưởng đội cảnh sát họ Trương: “Bước đầu kết luận là do trúng Chất khử trùng thần kinh dễ bay hơi, tôi đã kiểm tra qua căn phòng đó một lượt, đoán ra có hại khả năng, một là nước hoa nạn nhân dùng trên người có vấn đề, trực tiếp bị xịt chất khử trùng đó lên người gây nên tử vong.
Còn một khả năng nữa, là chất khử trùng này bị đổ vào hướng đốt xua muỗi trong phòng, khởi động
chiếc máy hương muỗi thuốc độc cũng bay ra theo, nạn nhân thông qua hít thở làm độc xâm nhập vào cơ thể, cuối cùng tử vong.
Cả hai khả năng này tôi cũng đều đã kiểm tra rồi, sau hai giờ sẽ có kết quả!”
Nghe pháp ý nói hương muỗi có vấn đề, con người trong mắt Bạch Cẩm Sương co lại, cô đột nhiên nhớ đến kế hoạch của Thượng Vân Dương.
Nhớ lại những câu Mặc Tu Nhân nói, đối phương có thể nhằm vào cô, hơn nữa, Lăng Như Yến cũng chết trong phòng của cô, cô có thể khẳng định đến tám mươi phần trăm, kẻ ra tay trong vụ án lần này là tay sai của Thượng Vân Dương.
Cô có chút do dự, không biết nói ra những điều này nói ra như thế nào.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy tâm trạng thay đổi liên tục của cô, vươn tay.
nắm chặt lấy tay cô, thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, chắc chắn sẽ tìm ra được chân tướng sự việc thôi!”
Bên cảnh sát đã bắt đầu cuộc điều tra, anh cũng điều người đi kiểm tra, anh không chỉ chỉ đạo cho Triệu Văn Vượng phong tỏa lại hiện trường, mà còn lấy một phần của hương xua muỗi trong phòng cô đưa đi kiểm tra, hơn nữa, anh còn cho người đi điều tra tung tích của Thượng Vân Dương sau khi ông ta ra nước ngoài.
Thượng Vân Dương trước đây còn khoác lác vẽ ra kế hoạch cho Lăng Như Yến, hiện tại, chuyện như thế này đã xảy ra, có liên quan đến Thương Vân Dương hay không anh vẫn cần biết.
Lăng Như Yến sợ rằng có chết cũng không nghĩ rằng, bản thân lại chết trong kế hoạch đầu độc của Thượng Vân Dương.
Đầu bên này, Cảnh sát trưởng Trương nói chuyện xong với pháp ý, sau đó quay ra thảo luận về những việc đã từng xảy ra ở khách sạn với người phụ trách nơi này.
Xong xuôi ông hướng về phía đám đông, đôi mắt như nhìn thấy tâm trạng của mỗi người có mặt ở đây: “Ai là Bạch Cẩm Sương?”
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương có chút trắng, cô bình tĩnh tiến lên một bước: “Là tôi!”
Cảnh sát trưởng Trường dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương: “Đây là phòng của cô sao?”.
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đúng, đây là phòng tôi!”.
Cảnh sát trưởng Trường tiếp tục hỏi: “Trước khi nạn nhân xảy ra chuyện như thế này, trong khoảng thời gian đó cô đang trong phòng Liễu Hân Binh, nhưng sau đó cô rời khỏi căn phòng đó rồi đi đâu? Có ai làm chứng là cô không xuất hiện ở hiện trường khi đó không?”
Liễu Hân Binh chính là trợ lý Tiêu Liễu của Thượng Vân Dương, cô ta vừa bị công an thẩm vấn, cả khuôn mặt dàn dụa nước mắt, toàn thân run rẩy không ngừng.
Bạch Cẩm Sương vừa định cất tiếng trả lời thì thấy Mặc Tu Nhân sắc mặt đen sì đi tới, đứng chắn trước mặt Bạch Cẩm Sương, trầm giọng: “Lúc đó cô ấy đang ở với tôi!”.
Cảnh sát trưởng Trường nhìn con người ông không hỏi mà cũng tự động bước lên trả lời này, không nhịn được mà nhíu mày.
Khuôn mặt ông ta nghiêm khắc: “Tất cả vấn đề này là chuyện không biết rõ tôi muốn trao đổi với cô Bạch đây, anh là nhân chứng, tôi sẽ hỏi anh sau!”
Danh Sách Chương: