Bạch Cấm Sương không biết rốt cuộc là cổ họng của Quý Nhiên đã uống phải thuốc gì, cho nên cô cũng không có lên tiếng.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Quý Nhiên đã tỏ ra rất khó chịu.
Cô ta đã nói đến vậy rồi mà Bạch Cấm Sương vẫn không chủ động hỏi xem ý tứ của cô ta là gi.
Cô ta cao giọng nói: “Nhà thiết kế Bạch có muốn cùng tôi đi chào hỏi Tổng giám đốc Mặc không? Hôm nay anh ấy đi cùng tôi đến đây.”
Đôi tay Bạch Cấm Sương đang đặt dưới máy sấy lập tức buông xuống.
Cô quay người nhìn Quý Nhiên với một sắc mặt có chút khó coi: Cô đang hẹn hò với Tổng giám đốc Mặc sao?” Quý Nhiên chẳng qua là chỉ muốn khoe khoang với Bạch Cẩm Sương một chút mà thôi.
Nhưng cô ta thật không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương lại có phản ứng lớn như thế.
Cô ta vô tội chớp chớp mắt mấy cái: "Sao vậy? Có vấn đề gì không?”
Bạch Cấm Sương nhìn chăm chăm Quý Nhiên được mấy giây rồi lập tức lắc đầu: "Không có vấn đề gì.
Tôi đi trước đây." Nói xong, cô lập tức xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc này, trong lòng cô đang tự nói với chính mình: Nhất định là Quý Nhiên đang muốn khoe khoang.
Cô ta đến đây để chỉnh trang lại nhan sắc rồi cố ý khoe khoang ở trước mặt mình.
Nhưng những lời nói của cô ta lại như đang nói cô ta và Mặc Tu Nhân có cái gì đó.
Kết quả, không phải Mặc Tu Nhân vẫn luôn thề thốt nói anh ấy và Qúy Nhiên không hề có chuyện gì hay sao? Bạch Cẩm Sương vẫn luôn tin tưởng vào nhân phẩm của Mặc Tu Nhân.
Cô vừa nghĩ như vậy thì ánh mắt của cô đột nhiên lướt qua một khe hở từ cánh cửa của một phòng.
Cô đưa mắt nhìn thấy ở phía đối diện với cánh cửa, Mặc Tu Nhân đang ngồi ở đó với dáng vẻ lười biếng mà dựa vào ghế.
Tay của anh đang kẹp một điếu thuốc, vẻ mặt lạnh lẽo.
Trái tim của Bạch Cấm Sương lập tức chìm xuống.
Trong căn phòng đó, không có một người nào nói chuyện.
Từ khe hở ở cửa phòng, Bạch Cẩm Sương chỉ có thể nhìn thấy, cả bên trái và bên phải của Mặc Tu Nhân đều không có ai ngôi.
Bạch Cấm Sương không cách nào để miêu ta tâm trạng lúc này của mình.
Cô nghĩ: Chẳng lẽ anh ta lại lừa mình mà có quan hệ không minh bạch với Qúy Nhiên.
Chẳng lẽ, hôm nay anh ta đến đây để hẹn hò cùng với Qúy Nhiên? Mọi chuyện đã đến bước này rồi, Bạch Cẩm Sương cũng không thể thuyết phục bản thân tin chuyện năm trước Mặc Tu Nhân không hê có quan hệ gì với Quý Nhiên.
Nếu cô còn tin vào chuyện đó thì cô đúng là đang tự lừa dối chính mình.
Cô thậm chí còn tự nói với mình rằng Mặc Tu Nhân đến đây là để ăn cơm với bạn của mình.
Cô không thể tin vào mấy lời mà Quy Nhiên vừa nói.
Khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang, cô vội vàng rẽ vào một góc rồi đứng trốn ở đó.
Cuối cùng cô cứ đứng đó mà trơ mắt nhìn Qúy Nhiên đẩy cửa căn phòng kia và bước vào trong đó.
Trái tim của Bạch Cấm Sương lập tức trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, cô thực sự muốn đẩy cửa mà bước vào căn phòng kia để hỏi Mặc Tu Nhân tại sao anh lại lừa dối cô.
Thế nhưng, khi cô nghĩ đến cuộc hôn nhân hợp đồng của bọn họ, cô lại tự npr một nụ cười giễu cợt mà nghĩ cô có tư cách gì mà quản Mặc Tu Nhân chứ? Sao cô vẫn còn ngây thơ mà nghĩ rằng Mặc Tu Nhân sẽ chỉ đối tốt với một mình mình được chứ? Đúng là anh đối với cô cũng không tệ, hơn nữa còn ở trong bóng tối mà ra mặt vì cô.
Nhưng mà người anh yêu thương và quan tâm lại không chỉ có mình cô.
Lúc trước, khi tin đồn của Mặc Tu Nhân và Quý Nhiên bị truyền ra, Bạch Cẩm Sương cũng không có nhiều cảm giác lắm.
Nhưng lần này, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết.
Bạch Cấm Sương cứ như người mất hồn mà trở về phòng của mình.
Sau khi ăn cơm xong, cô cũng lập tức nói lời tạm biệt rồi ra về.
Bữa tiệc bên Mặc Tu Nhân vẫn đang tiếp tục.
Thực tế, Mặc Tu Nhân cũng không ăn được mấy miếng.
Mà đạo diễn Lưu, người đang ngồi cách anh hai chỗ ngồi, đang đẩy đẩy Quý Nhiên rồi nói: "Còn không mau kính rượu Tổng giám đốc Mặc đi, cứ ngây ngẩn ra đấy làm gì hả?” Quý Nhiên gật đầu một cái rồi nở một nụ cười dịu dàng với Mặc Tu Nhân.
Sau đó cô ta đứng dậy đi đến chỗ Mặc Tu Nhân.
Hôm nay cô ta còn khoe khoang trước mặt Bạch Cẩm Sương rồi nói cô ta và Mặc Tu Nhân đến đây hẹn hò.
Đơn giản là bởi vì cô chắc chắn, Bạch Cẩm Sương sẽ không biết được sự thận.
Dù sao, các nhân viên trong công ty đều có tâm lý sợ hãi trước các cấp trên, cho nên bọn họ nhất định sẽ không chủ động tới chào hỏi Mặc Tu Nhân.
Hơn nữa, lúc Bạch Cẩm Sương nhìn vào trong phòng thì khoảng cách giữa Mặc Tu Nhân và đạo diễn Lưu cũng mấy nhà sản xuất khác là khá xa.
Ngoài ra, cô cũng chỉ nhìn qua một khe hở nhỏ, cho nên cô không thể nhìn thấy rõ mọi chuyện đang diễn ra trong căn phòng này.
Bữa tiệc ngày hôm nay được mở ra là để mời nhà sản xuất và đạo diễn tới ăn mừng bộ phim truyền hình mới của Quý Nhiên.
Mục đích là để Quý Nhiên gần gũi với Mặc Tu Nhân hơn để Mặc Tu Nhân còn đầu tư vào bộ phim này.
Lúc trước, Quý Nhiên và Mặc Tu Nhân còn có tin đồn, cho nên đạo diễn Lưu và đoàn làm phim đều nghĩ bọn họ có quan hệ mập mờ.
Nhưng, chỉ có Quý Nhiên là biết rõ mọi chuyện không phải là như vậy.
Trong chuyện đi đến Hoàng Thụy ngày đó, cô ta còn bị Mặc Tu Nhân cảnh cáo.
Tuy nhiên, mặc dù như vậy, cô ta cũng không thể nói với người khác rằng mình và Mặc Tu Nhân không có gì với nhau.
Một chuyện quan trọng hơn nữa là, hôm nay cô ta đã nghe thấy người khác nói Trang sức đá quý Hoàng Thụy muốn đổi người đại diện.
Vì vậy.
cô ta không thế không mừng thầm trong lòng.
Cô ta cầm chén rượu rồi đi đến trước mặt Mặc Tu Nhân.
Đôi mắt đẹp của cô ta như có song, xinh đẹp động lòng người.
Cô ta nhẹ nhàng cần môi gọi một tiếng: "” Tổng giám đốc Mặc!" Mặc Tu Nhân cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, anh chỉ nhìn chăm chăm vào chén rượu trước mặt với bộ dạng lạnh lùng..
Đêm nay, đạo diễn Lưu đến tìm anh để anh đầu tư vào bộ phim mới.
Vốn dĩ là anh cũng định làm như vậy, cho nên anh mới tới bữa tiệc này.
Nhưng anh lại không ngờ, vì muốn làm anh vui lòng, đạo diễn Lưu và đoàn làm phim vậy mà lại gọi Qúy Nhiên đến tiếp rượu.
Dĩ nhiên là Mặc Tu Nhân biết rất rõ trong lòng bọn họ đang tính toán điều gì.
Tuy nhiên, chính vì anh biết điều này cho nên anh mới cảm thấy có chút tức giận.
Anh sợ Bạch Cấm Sương sẽ hiểu lầm cho nên anh đã giữ khoảng cách với Qúy Nhiên.
Nhưng anh lại không ngờ được hai tên ngu xuẩn kia lại đem cô ta đến trước mặt mình.
Anh nhìn vào thời gian rồi trực tiếp mở miệng: "Về chuyện đầu tư cho bộ phim này, tôi cần phải xem xét thêm.
Chuyện ngày hôm nay đến đây thôi.” Mặc Tu Nhân nói xong thì lập tức đứng dậy muốn rời đi.
Sắc mặt của đạo diễn Lưu và nhà sản xuất lập tức thay đổi.
Bọn họ nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho Quy Nhiên.
Quý Nhiên vội vàng mở miệng: "Tổng giám đốc Mặc."
Mặc Tu Nhân nghe thấy giọng nói của cô ta thì xoay người nhìn cô ta một cái với ánh mắt có chút thất vọng: “Tôi vốn cho rằng, cô là một cô gái kiêu ngạo, mặc dù tính cách có phần mềm yêu nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Thật không ngờ rằng, cô vì danh lợi trước mắt mà cuối cùng cũng bị người khác lợi dụng để thúc đẩy.”
Nói thật, ngay từ đầu cũng là do Cảnh Hạo Đông cứ ở một bên mà khen ngợi.
Anh ta nghe Quy Nhiên nói cô ta từ một vùng nông thôn lên đây để cố gắng, cho nên anh mới có chút kính nế cô gái đầy nghị lực này.
Hiện tại xem ra, cái được gọi là đầy nghị lực đó cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.
Sắc mặt của Quý Nhiên lập tức thay đổi: "Tổng giám đốc Mặc, không phải như vậy, em chỉ là...”
Mặc Tu Nhân cười lạnh một tiếng: "Cô chỉ là cái gì? Hôm nay mới nghe nói Trang sức đá quý Hoàng Thụy muốn đổi người đại diện cho nên cô lập tức nhận lời đạo diễn Lưu đến đây để xem bản thân mình có thể tranh thủ được lợi lộc gì không?” Đám người này nhìn thấy lợi ích cũng tựa như là chó ngửi thấy mùi thơm, tốc độ đến đây cũng nhanh hơn bất cứ chuyện gì khác.
Đạo diễn Lưu và nhà sản xuất cúi đầu, không nói lời nào.
Sắc mặt của Quý Nhiên tái nhợt, cả người cô ta run rẩy như sắp đổ: "Tổng giám đốc Mặc, em không có, em chỉ là cảm thấy ngưỡng mộ Tổng giám đốc Mặc" Mặc Tu Nhân cười lạnh một tiếng.
Anh căn bản là không tin vào mấy lời quỷ quái này của cô ta.
Anh cứ như vậy mà xoay người rời đi trong sự bối rối của Quý Nhiên.
Nếu như Mặc Tu Nhân hoàn toàn chán ghét cô ta, vậy thì về sau cô ta phải đi đâu mới tìm được một người đàn ông ưu tú như vậy.
Nếu để mình đi tiếp rượu mấy lão bụng bia rồi miệng đầy răng vàng khè kia thì cô ta thật sự không muốn sống nữa.
Vì vậy, cho dù biết Mặc Tu Nhân đã kết hôn nhưng cô ta cũng không quan tâm.
Cô ta cũng không nhìn sang đạo diễn Lưu và nhà sản xuất lấy một cái mà vội vàng đuổi theo anh.
Lúc này, Mặc Tu Nhân đang ở trong thang máy để đi xuống tầng.
Khi Quý Nhiên đuối theo đến đây thì cũng là lúc cửa thang máy đã bắt đầu khép kín.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Quý Nhiên vội vàng đuối tới thì coi như không nhìn thấy gì.
Khi Quý Nhiên đuổi tới thang máy thì cửa thang máy đã hoàn toàn khép lại và đang di chuyển xuống dưới.
Quý Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể đợi một cái thang máy ở bên cạnh khác.
Khi Quý Nhiên đuổi xuống dưới tầng thì may mắn là Mặc Tu Nhân vẫn đang đứng trước cửa Nhà hàng Minh Toàn để đợi người lái xe qua đón.
Quý Nhiên vội vàng chạy tới: "Tổng giám đốc Mặc, anh hiểu nhâm em rồi.” Khi Mặc Tu Nhân nhìn thấy cô ta đang chạy về phía mình thì lùi về phía sau hai bước, trực tiếp kéo dài khoảng cách.
Nhưng đúng lúc này, có một chiếc xe đang điên cuồng lao tới chỗ mà anh vừa đứng.
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân bỗng nhiên lóe lên.
Anh theo bản năng đưa tay lên, kéo Qúy Nhiên sang một bên.
Danh Sách Chương: