Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương tự tin như vậy, nhịn không được nhếch môi, hình ảnh sống động hoạt bát của cô lấp đầy trong đáy mắt.
Ánh mắt cưng chiều mà ôn nhu.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt nhìn anh một cái, đột nhiên tiến tới, trực tiếp chủ động hôn lên môi Mặc Tu Nhân.
Món quà này, dường như gọi trở về sức sống thanh xuân của cô, tìm lại được cô gái bé nhỏ tinh thần phấn chấn rất lâu về trước kia, cô thật sự rất thích món quà này!
Bạch Cẩm Sương chủ động dâng lên đôi môi, khiến tim Mặc Tụ Nhân sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
Anh bá đạo ôm lấy eo nhỏ của Bạch Cẩm Sương, hôn đến hung ác lại kịch liệt.
Hai người ngồi xuống cửa sổ sát đất bên cạnh piano, phản chiếu lên phím đàn đen trắng, hôn say đắm.
Quản gia đang muốn ra hỏi một chút, tiếng đàn là chuyện như thế nào, đã nhìn thấy một màn thân mật lại duy mỹ kia, quả thực giống một bức họa động lòng người.
Quản gia cười hiền từ như một người cha già, tranh thủ thời gian xoay người lại, tránh quấy rầy đôi vợ chồng trẻ này.
Buổi chiều, Tần Vô Đoạn nhận được điện thoại của mẹ Mặc Tố Nhiên: “Vô Đoan, con lần này có chuyện gì sao? Về nhà đã hai ngày rồi, cũng không biết đường đến thăm bố mẹ!”
Tần Vô Đoàn thanh âm có chút trầm thấp: “Không có gì, tối nay con sẽ về nhà!”
Mặc Tố Nhiên nghĩ, mở miệng nói: “Vậy con cũng đưa Ngọc Tiên về nhà luôn nhé, mẹ đã rất lâu không gặp nó!”.
Mặc Tổ Nhiên mặc dù không hi vọng Mặc Tu Nhân và Tống Cẩn sẽ ở bên nhau, nhưng, hôn sự của Tổng Ngọc Tiên và Tần Vô Đoan, đã sớm được định ra, bà cũng sẽ không phản đối.
Tần Vô Đoan nghe thấy lời của bà nói, nhịn không được nhíu mày: “Mẹ..”
Kết quả, anh còn chưa nghĩ xong cớ, đã nghe thấy Mặc Tổ Nhiên nói: “Đừng có mà kiếm cớ, mẹ là mẹ con, mẹ còn không hiểu rõ con sao, con mà không mang theo Ngọc Tiên cùng quay về, mẹ liền tự mình gọi điện cho Ngọc Tiên!”
Mặc Tổ Nhiên cảm thấy chuyện của Tần Vô đoạn và Tổng Ngọc Tiên đã định ra lâu như vậy rồi, mặc dù còn chưa kết hôn.
Nhưng, Tống Ngọc Tiên đã coi như là người của Tần gia bọn họ, lần này gặp mặt cô dâu của Mặc Tụ Nhân, bà hi vọng Tống Ngọc Tiên cũng trở về.
Mặc Tổ Nhiên không nói cho Tần Vô Đoan, Mặc Tu Nhân đã kết hôn, buổi tối muốn đưa cô vợ nhỏ cùng trở về nhà, bà còn định cho con trai lớn một bất ngờ lớn kìa!
Tần Vô Đoạn căn bản không biết ý nghĩ trong lòng của Mặc Tổ Nhiên, anh trầm mặc chỉ trong chốc lát, trầm trầm nói: “Mẹ không cần gọi điện cho cô ấy, tối con sẽ cùng cô ấy trở về!”
Mặc Tố Nhiên hiểu rõ Tần Vô Đoan, nghe được giọng nói ngột ngạt của anh, bà nhịn không được nhíu mày: “Vô Đoan, sao giọng con lại là như vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tần Vô Đoan nghĩ đến quan hệ của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, trong lòng liền loạn thành một đống, anh cũng không định nói cái này cho mẹ.
Anh lắc đầu: “Không có việc gì, tổi con trở về, nếu không còn chuyện gì, con cúp trước đây!”
Cúp điện thoại, Mặc Tổ Nhiên nhịn không được lắc đầu, bà luôn cảm thấy, con trai lớn có vẻ tâm tình không tốt, giống như đang giấu giếm bà chuyện gì đó vậy.
Chỉ bất quá, nghĩ đến việc tối này Tần Vô Đoan sẽ trở về, Mặc Tố Nhiên cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, không được thì đợi con trai buổi tối về rồi lại hỏi kỹ càng một chút.
Giờ phút này Tần Vô Đoan căn bản không biết, buổi tối, anh sẽ dẫn vị hôn thê trên danh nghĩa Tống Ngọc Tiên, đến gặp Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân buổi trưa liền cùng Bạch Cẩm Sương về nhà cũ của Tần gia.
Bọn anh vừa vào cửa, Mặc Tố Nhiên lập tức liềa cười nghênh đón: “Các con trở về rồi!”
Bà vừa nói xong, ánh mắt liền dừng lại trên khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương, giật mình.
Bà nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, nhịn không được lôi kéo tay của cô, ánh mắt có chút chấn kinh: “Cô...!đứa nhóc, con tên là gì?”
Cô gái này quả thực rất giống Đỗ Yến Oanh lúc còn trẻ, chẳng trách khiến Mặc Tổ Nhiên giật mình như vậy.
Bạch Cẩm Sương không biết Mặc Tổ Nhiên vì sao lại kích động như vậy, cô thần thái nhu hòa nhẹ nhàng: “Con chào dì, con tên là Bạch Cẩm Sương”.
Tần Hạo ho khan một tiếng: “Tổ Tổ, đừng chặn trước cửa chứ, trước hết để cho đám trẻ ngồi xuống đã!”
Mặc Tổ Nhiên vội vàng gật đầu, lôi kéo Bạch Cẩm Sương đi đến ghế sô pha bên kia.
Không nói cái khác, chỉ bằng cô nhóc này lớn lên cực kỳ giống Đỗ Yến Oanh, bà liền cảm thấy rất vui vẻ.
Mặc Tu Nhân ở trong nhà, hiếm thấy không có vẻ mặt lạnh lùng như ở bên ngoài, anh nói: “Mẹ, cô ấy nhát gan, mẹ đừng dọa cô ấy nhé!”
Mặc Tố Nhiên trừng con trai một chút, trên mặt lại mang theo ý cười: “Nhìn con nói kìa, mẹ của con là loại người hung dữ đáng sợ sao?”
Bạch Cẩm Sương rất ghen tị hình thức ở chung này của Mặc Tổ Nhiên và Mặc Tu Nhân, đáy mắt nhịn không được ý cười.
Mấy người ngồi xuống, Mặc Tố Nhiên nhịn không được hỏi Bạch Cẩm Sương thích ăn cái gì, bình thường thích làm gì.
Bạch Cẩm Sương muốn lưu lại ấn tượng tốt với bố mẹ Mặc Tu Nhân, thu lại tất cả phòng bị trên người, mọi vấn đề mà Mặc Tổ Nhiên hỏi đều trả lời đầy đủ.
“Cô bé, hiện giờ con đang làm việc gì thế?” Mặc Tổ Nhiên cười hỏi.
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân, nói: “Con hiện tại là nhà thiết kế trang sức của Hoàng Thuy!”
Mặc Tố Nhiên hiểu rõ, cười nói: “Ra là cùng công ty với Tu Nhân, rất tốt, Tu Nhân tên nhóc thối tha này, trước đó một mực không nói, khiến dì bây giờ mới được nhìn thấy con!”
Bạch Cẩm Sương ngượng ngùng mím môi cười cười.
Mặc Tổ Nhiên đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Cẩm Sương, con biết Tổng Đình Nguyên không?
Bạch Cẩm Sương giật mình, gật gật đầu: “Hai ngày trước, con có lên xem một chương trình trang sức, trong chương trình, thầy Tổng vừa hay là ban giám khảo, cho nên, cũng coi là có duyên gặp mặt một lần!
Mặc Tố Nhiên biểu tình có chút thất lạc: “Thì ra chỉ gặp một lần, dì còn cho rằng con quen cậu ta!”
Bạch Cẩm Sương có chút hiếu kỳ, đột nhiên nghĩ đến tiết mục Tống Đình Nguyên làm vào hôm đấy, đặc biệt hỏi cô mấy vấn đề, mà Mặc Tổ Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy mình, sắc mặt kích động, nói chung lại là dung mạo của cô giống ai.
Bạch Cẩm Sương nghĩ tới đây, liền trực tiếp hỏi: “Mì sao lại biết và sao lại nghĩ thế ạ?”
Mặc Tố Nhiên mím môi: “Là như vậy, vợ của Tổng Đình Nguyên, tên là Đỗ Yến Oanh, là người bạn tốt nhất của dì, con nhìn rất giống cô ấy hồi còn trẻ!”
Bạch Cẩm Sương con người lấp lóe: “Thì ra là thế, kỳ thật, Tổng tiên sinh ngày đó cũng tìm con, hỏi mấy vấn đề, ông ấy còn hiểu lầm rằng con là đứa con ông ấy thất lạc bao năm nay, nhưng mà, đáng tiếc tuổi tác không phù hợp!”
Mặc Tổ Nhiên không nghĩ tới, còn có việc này, bà kéo tay Bạch Cẩm Sương, vừa định nói, hành động của Tổng Đình Nguyên cũng có thể hiểu được.
Dù sao, làm mất con gái, vợ cũng đi tìm con gái, nhiều năm chưa từng trở về, nếu như có thể tìm được con gái ruột của mình cũng coi như hoàn thành được tâm nguyện lớn nhất đời này của Tống Đình Nguyên rồi.
Kết quả, bà còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy con trai nhà mình mặt đen sì hỏi Bạch Cẩm Sương: “Tống Đình Nguyên sau chương trình đi tìm em? Sao anh lại không biết!”.
Nhìn dáng vẻ Mặc Tu Nhân ghen tị thành như này, Mặc Tổ Nhiên không còn gì để nói: “Con tên nhóc ngốc nghếch này, chả lẽ Cẩm Sương làm chuyện gì cũng phải báo cáo cho con hay sao!”
Bạch Cẩm Sương cười cười, lại giải thích với Mặc Tu Nhân: “Em vốn muốn nói cho anh, chỉ là sau khi xuống tầng có nhiều chuyện xảy ra quá!”
Mặc Tu Nhân khẽ giật mình, trong nháy mắt nhớ đến việc Bạch Cẩm Sương bị tạt axit vào ngày hôm qua, anh lập tức không lên tiếng.
Mặc Tố Nhiên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo của Mặc Tu Nhân, nghĩ thầm, thứ gọi là tình yêu này, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Nghĩ trước đó, đến cô và Tần Hạo, Mặc Tu Nhân cũng chưa chắc sẽ nghe, bây giờ lại bị Bạch Cẩm Sương hàng đến gắt gao!
Con trai tìm được người sẽ cùng đi đến hết cuộc đời với mình, Mặc Tổ Nhiện nội tâm cực kì vui mừng.
Buổi chiều, Mặc Tố Nhiên nói chuyện phiếm với Bạch Cẩm Sương, lúc ăn cơm tối, bà thậm chí cố tình xuống bếp, làm mấy món ngon sở trường.
Ngay trước lúc ăn cơm tối, bên ngoài vang lên tiếng xe.
Bạch Cẩm Sương đang giúp Mặc Tố Nhiên bưng thức ăn ra bên ngoài, thì nghe được một giọng nữ quen thuộc.
“Dì, bọn con về rồi ạ!”
Danh Sách Chương: