Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



**********
Chương 899: Gieo nhân nào gặt quả nay
Bạch Cẩm Sương có cảm giác kỳ lạ rằng giọng nói của người phụ nữ đó rất quen thuộc.

Đợi đến lúc bọn họ bị bảo vệ đuổi đi mới quay người lại nhìn, Bạch Cẩm Sương có hơi kinh ngạc, người đàn ông và người phụ nữ đó chính là Bạch Cao Minh và Bạch Linh Lan.

Bạch Linh Lan ngồi trên xe lắm, vừa nhìn thấy Bạch Cẩm Sương ở trước mặt đang đi tới thì lập tức cúi đầu xuống.

Bạch Cao Minh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương thì sắc mặt chợt thay đổi, lập tức bối rối quay đầu đi, vờ như không nhìn thấy.

Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có hơi phức tạp, vậy ra...!những năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Bạch Cao Minh...!sao lại nhếch nhác như vậy!
Mặc Tu Nhân thấy sắc mặt của cô thaydodoir thì vươn tay ra choàng qua bả vai cô, thấp giọng nói: “Chúng ta vào trong trước, em muốn biết chuyện gì thì anh sẽ nói cho em nghel
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cô nhìn ra ngoài, Bạch Cao Minh và Bạch Linh Lan cũng không muốn nhìn thấy cô nên cô cũng giả bộ như chưa từng thấy họ đi ngang qua.

Dù sao chuyện này muốn nhổ cỏ tận gốc thì có lúc cũng sẽ không thể khiến người khác vui vẻ được.


Không chỉ Mặc Tu Nhân phát giác được sự kỳ lạ của Bạch Cẩm Sương mà đến cả Đỗ Yến Oanh cũng thấy thế.

Bà ta chợt cau mày: “Cẩm Sương, con quen hai người vừa nãy à?”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Là Bạch Cao Minh và Bạch Linh Lan!”
Vẻ mặt của Đỗ Yến Oanh đanh lại: “Chính là người của cái nhà lúc trước và cô em gái đạo văn tác phẩm của con xong vu cáo hãm hại con đấy à?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu nhưng không nói gì.

Đỗ Yến Oanh quay đầu lại nhìn bóng lưng của Bạch Cao Minh và Bạch Linh Lan, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn.

Bạch Cẩm Sương thấy Đỗ Yến Oanh cực kỳ tức giận thì vội vàng nói: “Mẹ cũng thấy tình cảnh hiện giờ của bọn họ rồi đó, mẹ đừng tức giận nữa!”
Đỗ Yến Oanh gật đầu, nhưng lại không nhịn được nói: “Quả nhiên là gieo nhân nào gặt quả nấy, không phải không có quả báo mà là thời điểm chưa tới thôi.

Hồi đó lúc bọn họ bắt nạt con cũng nên nghĩ tới việc sẽ có tình cảnh như ngày hôm nay!
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Ừm, mẹ nói rất đúng!” Đỗ Yến Oanh sắp tới phòng bao rồi nên mới phải điều chỉnh lại tâm trạng một chút
Tổng Đình Nguyên đứng trước cửa phòng bao nở nụ cười ngốc nghếch, vừa nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Đỗ Yến Oanh thì lập tức bật cười: “Yến Oanh, Cẩm Sương, Tu Nhân, mọi người đến rồi!”
Ông ta vừa nói vừa kh lưng muốn ôm lấy Tần Minh Huyền: “Bông Vải, ông ngoại ôm nào!”
Tần Minh Huyền vô thức nhìn Bạch Cẩm Sương, chiều hôm qua cũng là Tổng Đình Nguyên đưa cậu bé và Đỗ Yến Oanh về nhà.

Nhưng cả chặng đường Đỗ Yến Oanh không nói gì cả, Tống Đình Nguyên cũng không dám lên tiếng.

Hơn nữa lúc trước ở trung tâm thương mại, Tống Đình Nguyên và Đỗ Yến Oanh còn xảy ra tranh chấp nữa.

Vậy nên Tần Minh Huyền vẫn chưa thể xác định được thân phận của Tổng Đình Nguyên.

Bạch Cẩm Sương tiếp xúc với ánh mắt của cậu bé, gật đầu rất chắc chắn: “Bông vải, gọi ông ngoại đi!” Tần Minh Huyền lập tức ngoan ngoãn gật đầu, dùng giọng điệu non nớt của mình hét lên với Tổng Đình Nguyên: “Ông ngoại!”
Tổng Đình Nguyên lập tức xúc động đến mức nước mắt lưng tròng: “Ài, Bông Vải ngoan! Ông ngoại ôm con vào trong được không nào?” Tần Minh Huyền ngoan ngoãn gật đầu, thấp giọng nói: “Ông ngoại đừng buồn nhé ạ!”
Tổng Đình Nguyên có hơi ngại ngùng quay đầu lại, một tay ôm Tần Minh Huyền, một tay lau mặt: “Không phải ông ngoại buồn đâu, là ông ngoại vui quá thôi!”
Cả nhà cười nói vui vẻ đi vào trong phòng bao.

Tần Hạo, Mặc Tố Nhiên và Tần Minh Xuân đã đến từ lâu rồi, thấy một nhà Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đi vào thì lập tức nở nụ cười rồi đứng dậy.

Tần Hạo cười vô cùng vui vẻ: “Mọi người mau ngồi đi!” Mặc Tổ Nhiên kéo Đỗ Yến Oanh ngồi bên cạnh mình, cứ nằm tay bà ta mãi không buông: “Mấy năm nay, bà vẫn luôn không chịu quay về, cho dù về từ mấy năm trước rồi thì cũng không chịu tới thăm tôi, tôi giận bà lắm đấy.


Bà tự tính thử xem chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp nhau rồi!” Đỗ Yên Oanh cười, xúc động nói: “Xin lỗi! Nhưng mà sau này tôi sẽ không đi nữa đâu!”
Mặc Tổ Nhiên nắm chặt lấy tay bà ta: “Thật sao? Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt nhau rồi!”
Thực ra Mặc Tổ Nhiên vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với Đỗ Yến Oanh, nhưng bà ấy nghĩ đến việc lúc trước mình nhằm vào Bạch Cẩm Sương thì tỏng lòng vẫn thấy áy náy.

Nhưng mà buổi gặp mặt hôm nay không thích hợp để nói những lời đó.

Tần Hạo dẫn đầu mọi người uống trước một lỵ, sau đó Tần Hạo cười nói: “Ăn xong bữa cơm này thì Cẩm Sương và Tu Nhân cũng sắp tái hôn rồi, hôm nay người lớn hai bên xem như là làm chứng cho hai đứa con, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, mong rằng sau này hai đứa con đều sẽ sống thật vui vẻ!”
Mấy người lớn không hẹn mà cùng nhau gật đầu.

Biểu hiện của Tần Minh Xuân hôm nay rất bình tĩnh, có thể nhìn ra được anh ấy cũng thực sự thật tâm chúc phúc cho họ, xem ra là đã thật sự hoàn toàn buông bỏ tất cả mọi chuyện lúc trước rồi.

Bữa cơm này vẫn xem được tính là hài hòa, nhưng mà khi Bạch Cẩm Sương nghĩ đến việc Mặc Tu Nhân nói sẽ giải thích với cô chuyện của Bạch Linh Lan thì trong lòng cô sẽ tò mò giống như bị mèo cào vậy.

Sau khi ăn xong cơm, Tổng Đình Nguyên chủ động đề nghị tiến các con và Đỗ Yến Oanh.

Đỗ Yến Oanh nghĩ đến việc Bạch Cẩm Sương muốn đi nhận giấy đăng ký với Mặc Tu Nhân thì đồng ý, nhưng mà bà ta cũng chẳng cười gì với Tổng Đình Nguyên cả Sau khi tiến những người khác về rồi, Bạch Cẩm
Sương và Mặc Tu Nhân đứng trước cửa nhà hàng Minh
Toàn, Bạch Cẩm Sương liếc nhìn anh: “Tiếp theo anh định làm gì?”
Đáy mắt của Mặc Tu Nhân thoảng lên ý cười: “Em nói thử xem?”
Bạch Cẩm Sương chớp mắt: “Trước tiên thì anh nói với em, tại sao...!Bạch Cao Minh lại biến thành như vậy đi!” Hồi nãy suýt chút nữa là cô đã không nhận ra rồi!
Mặc Tu Nhân nói: “Lên xe trước đi!”
Bạch Cẩm Sương nắm lấy tay anh: "Không được, anh phải nói cho em trước rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em!”
Mặc Tu Nhân khẽ liếc nhìn cô: “Chỉ cần em lên xe với anh thôi thì cái gì anh cũng thỏa mãn em hết!” Sắc mặt Bạch Cẩm Sương ửng đỏ: “Anh nghiêm túc tỉ di!"
Mặc Tu Nhân cười khẽ: “Anh bảo lên xe mà em nghĩ cái gì thế hả!”
Bạch Cẩm Sương còn lâu mới tin vào lời nói dối của anh, cô khế hừ một tiếng rồi lên xe.

Mặc Tu Nhân khởi động xe trực tiếp chạy thẳng đến
Ủy ban Anh hoàn toàn không hề nuốt lời, kể hết cho Bạch Cẩm Sương nghe một lượt về chuyện của nhà họ Bạch.

Vốn dĩ cả nhà Bạch Cao Minh lúc trước thường xuyên nhằm vào Bạch Cẩm Sương nên đã bị Mặc Tu Nhân trừng phạt mấy lần rồi.


Của cải sớm đã không còn nữa rồi.

Hơn nữa bọn họ đắc tội với Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân nên đã bị tất cả người của xã hội thượng lưu bài xích từ lâu rồi.

Bạch Cao Minh thì ngoan ngoãn nhưng Bạch Linh Lan lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Sáu năm trước, lúc Bạch Cẩm Sương vừa mới xảy ra chuyện thì cô ta nói sau lưng rằng Bạch Cẩm Sương đáng đời, vừa hay lại bị Mặc Tu Nhân nghe thấy.

Vậy nên Mặc Tu Nhân không nương tay nữa mà đúng như tưởng tượng, cuối cùng nhà họ Bạch cũng trở nên nghèo kiếp xác, bây giờ cũng chẳng khác bọn ăn mày là may.

Nhưng mà lúc trước ở trước cửa nhà hàng Minh Toàn nói mẹ cô ta đã vào nhà hàng Minh Toàn rồi, có lẽ là nói đúng.

Sau khi nhà họ Bạch hoàn toàn vắng vẻ thì Lộ Vân Hương lập tức xoay người, vứt lại Bạch Cao Minh và Bạch Linh Lan, đi tìm một phú thương có tiền hơn 70 tuổi làm tình nhân của ông ta.

Mặc dù không kết hôn nhưng vẫn được hưởng thụ cuộc sống của xã hội thượng lưu như cũ.

Bạch Cẩm Sương nghe được câu trọng tâm: “Người kia hơn 70 tuổi rồi thì còn có thể làm được gì nữa?”
Bạch Cẩm Sương thực sự có hơi tò mò.

Sau khi Mặc Tu Nhân nghe thấy điểm chú ý của cô thì nhịn không được mà cười khẽ một tiếng: “Nghe nói người kia có sở thích đặc biệt!”
Bạch Cẩm Sương chớp mắt, vô cùng trong sáng nói: “Sở thích gì cơ?”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô, thỏa mãn sự tò mò của cô: "Bạo hành, nghe nói có người thấy trên người Lộ Vân Hương có vết roi! Nhưng mà những chuyện như thế là em tình anh nguyện, cũng không ai nói gì!”
Bạch Cẩm Sương nghe vậy thì hai mắt long lanh bừng sáng, cô nhìn Mặc Tu Nhân, nhịn không được mà trách một tiếng: "Thế mà em không nhìn ra anh cũng nhiều chuyện như vậy đó, mấy chuyện này mà cũng biết cơ?”
Mặc Tu Nhân: “
Anh chỉ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em thôi mà!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK