Bạch Cẩm Sương: "Đáng ghét, mới xa nhau có bao lâu chứ!"
Mặc Tu Nhân: "Đúng vậy, mới xa nhau bao lâu chứ, liền không chịu được gửi tin nhắn rồi, đây không phải là nhớ anh rồi thì là cái gì đấy!
Bạch Cẩm Sương: "Muốn có một thứ cho anh xem!" Bạch Cẩm Sương: link....!Mặc Tu Nhân chắc là đến rồi, không lâu sau đó, Mặc Tu Nhân lại xuất hiện.
Mặc Tu Nhân: "Em đều biết cả rồi!" Bạch Cẩm Sương cảm thấy kỳ lạ từ trong câu nói của anh, cảm giác được anh ngại ngùng.
Bạch Cẩm Sương: "Đúng vậy, vừa bước vào phòng thiết kế tất cả mọi người đều xem em giống như con gấu to mà nhìn vậy!"
Mặc Tu Nhân: "Bảo bối, anh đây cũng là hôm qua quá tức giận rồi, muốn vì em là xả giận mà, em sẽ không tức giận đấy chứ!
Bạch Cẩm Sương: "Ôi...!Anh làm sao có thể nghĩ như vậy, anh bảo vệ em như vậy, em vui còn không kịp sao lại tức giận đây, thực sự rất vui, anh âm thầm vì em làm bao nhiêu chuyện vậy!"
Mặc Tụ Nhân: "Vậy em muốn cảm ơn anh thế nào?" Bạch Cẩm Sương: "Anh muốn cái gì để cảm ơn?" Mặc Tu Nhân: "Vậy...!hôn một cái!" Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin của anh trên mặt liền đỏ ửng.
Bạch Cẩm Sương: "Hôn nhẹ!" Mặc Tu Nhân: "Sau khi gặp mặt, anh muốn đòi lại!" Bạch Cẩm Sương: "Đứng đắn một chút!" Mặc Tu Nhân: "Anh lẽ nào không đứng đắn sao?"
Bach Cẩm Sương nắm điện thoại di động, không nhịn được mà xoa mặt phát hiện trước sau yêu đương Mặc Tu Nhân lại ở trước mặt thật giống như là hai người như thế.
Lẽ nào tình yêu có thể thay đổi một con người không?
Bạch Cẩm Sương: "Đúng rồi, quên không hỏi anh, anh một lúc đuổi bao nhiêu người thế, công ty vẫn vận hành bình thường, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
Mặc Tu Nhân: "Không nghĩ rằng, em yêu của anh lại quan tâm anh như vậy!" Bạch Cẩm Sương có chút thẹn thùng tức giận.
Bạch Cẩm Sương: "Tu Nhân, anh nói chuyện đàng hoàng cho em!"
Mặc Tu Nhân: "Được được được em nói chuyện đàng hoàng, em yên tâm đi không vấn đề vị trí của những người này anh đã sớm tìm kiếm sản ứng viên phù hợp rồi, đều là những con sâu mọt của công ty, sớm muộn cũng phải đuổi!".
Nhìn thấy Mặc Tu Nhân nói như vậy Bạch Cẩm Sương luôn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Cẩm Sương: "Không vấn đề gì thì tốt, cuối cùng vẫn là cần phải cảm ơn anh đã toàn lực bảo vệ em!".
Mặc Tu Nhân bảo vệ, khiến cho cô thực sự rõ ràng cảm nhận được, cô ấy cũng có thể dựa vào cái cảm giác này thực sự khá tốt!
Mặc Tu Nhân: "Bởi vì rất quan tâm cho nên phải cố gắng bảo vệ
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin này con mắt trong chốc lát có ý cười mãn nguyện, có chút xấu hổ cắn môi.
Bạch Cẩm Sương: "Cảm ơn anh! Hôn nhẹ!" Mặc Tu Nhân: "Em yêu, nợ anh hai cái, đừng quên nhé!"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt nhìn chằm chằm tin nhắn của Mặc Tu Nhân một lát không có phản ứng.
Sau khi tan làm.
Bạch Cẩm Sương vừa tới bãi đậu xe đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân ở trong xe, anh không ngừng bật đèn xe.
Bạch Cẩm Sương không nhịn được cười lắc đầu một cái bước nhanh đi tới.
Cô vừa kéo xe mở cửa có người nào đó ép người tới gần đưa cô chặn ở cửa xe cùng trước ngực anh.
Bạch Cẩm Sương lấy lại bình tĩnh bình thường, gặp phải tình huống như thế, cũng có chút kinh hãi.
Cô lập tức rụt cổ lại cảm giác khí thở đều trở nên khẩn trương: "Anh...!anh làm gì vậy?" Mặc Tu Nhân thấp giọng cười lên: "Em yêu.." Hai chữ này kêu lên đầy ám muội, ý vị chảy xuống, khiến người ta trong lòng có chút tê dại.
Anh nói: "Em không phải quên rồi chứ, em còn nợ anh hai nụ hôn?".
Bạch Cẩm Sương mặt liền đỏ lên, cô ngước mắt nhìn Mặc Tu Nhân mạnh miệng: "Đó chỉ là hình gửi tin nhắn, anh đừng coi đó là thật!"
Mặc Tu Nhân lại xa thẳm nhìn cô, trong con ngươi ẩn nấp ẩn tình không hiểu Bạch Cẩm Sương: "Vậy nếu như anh tưởng thật thì sao đây!".
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt giống như là con chim rụt cổ lại: "Này...!vậy coi là em hôn ảnh ở trên tin nhắn rồi nhé"
Mặc Tu Nhân giọng nói có chút vô lại: "Anh không? Trên tin nhắn với thực tế làm sao có thể giống nhau được!".
Bạch Cẩm Sương nhìn anh như vậy vây chính mình cũng không có động tác khác, không nhịn được mới nói:"Vậy...!vậy anh muốn như thế nào?"
Mặc Tu Nhân trong mắt có ý cười: "Anh muốn...!khiến em giống như trong tin nhắn vậy, chủ động hôn anh!"
Bạch Cẩm Sương mặt chốc lát đỏ như quả hồng: "Anh...!anh muốn hôn thì hôn, không hôn thì thôi, em...em mới không..."
Mặc Tu Nhân nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô như vậy không nhịn được liền cười nhẹ: "Em mới không cái gì? Em nếu hôm nay không chủ động hôn anh, vậy thì anh nhốt em ở đây, không đi nữa!"
Mặc Tu Nhân hoàn thành một bộ diễn xuất vô lại, Bạch Cẩm Sương lại vừa rồi vừa thẹn.
Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân, trong mắt lấp lóe, khuôn mặt hồng khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái.
Cô cũng không muốn cứ ở nơi này tiếp tục chờ đợi, hơn nữa nếu như có đồng nghiệp nhìn thấy thì xấu hổ chết mất.
Bạch Cẩm Sương nhắm chặt mắt hít một hơi thật sâu thân thể đột nhiên đi lên phía trước hôn một cái trên mặt của Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân đưa tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ một lúc được Bạch Cẩm Sương hôn một cái: "Úi...quá nhanh rồi, đều không cảm nhận được chút nào, xem ra vẫn là tự anh đến nhận!"
Mặc Tu Nhân nói lại thôi, Bạch Cẩm Sương cũng chưa phản ứng được ra ý của anh, anh đã ép Bạch Cẩm Sương trên xe, trực tiếp hôn cô.
Bạch Cẩm Sương giãy dụa hai lần, thân thể liền mềm nhũn ra tùy ý người nào đó muốn làm gì thì làm.
Chờ Mặc Tu Nhân thỏa mãn đứng dậy, Bạch Cẩm Sương mặt đã đỏ ứng không thể nhìn rồi.
Cô thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Đều tại anh, dáng vẻ vày làm sao có thể gặp mọi người được chứ!"
Mặc Tu Nhân đáy mắt ôn nhu sâu không thấy đáy anh khẽ cười nói: "Ừ, đều tại anh vậy anh lại hôn lấy độc trị độc?"
Bạch Cẩm Sương mặt biến sắc lập tức đưa tay che miệng che mặt.
Mặc Tu Nhân nhịn không được liền cười ra tiếng: "Em đây là không phải đang nhắc nhở anh, không hôn mặt thì nên hôn trên xương quai xanh!"
Bạch Cẩm Sương liền biến sắc mặt, mặt khiếp sợ trừng mắt Mặc Tu Nhân vội vã hai tay vây quanh ngực.
Mặc Tu Nhân nhìn cô đáng yêu như vậy, lại không nhịn được cười đưa tay xoa xoa đầu của cô: "Em yêu, em đáng yêu như vậy, anh không nỡ đưa em đi gặp người khác! Thực chỉ muốn giấu em đi!"
Bạch Cẩm Sương mặt đỏ lườm anh một cái, cô cảm nhận sâu sắc cô chắc chắn sẽ khai phá tâm tinh tinh chất đặc biệt của Mặc Tu Nhân.
Chỉ có điều cô thấy việc xấu hổ này tám phần là do Mặc Tu Nhân.
Cô ngồi thẳng lên, cố ý nghiêm mặt nói: "Đừng làm loạn nữa, mau đi Ôn Nguyệt Các đi, nói không chừng những người khác đều đã qua đó rồi, đừng để mọi người phải đợi chúng ta!"
Đáng tiếc, lời của có vẻ rất có lý nhưng cô lại nghiêm mặt khuôn mặt vô cùng đỏ không hề uy tín chút nào.
Mặc Tu Nhân không nhịn được liền đưa tay ra nhéo vào má cô, sau đó mới khởi động xe.
Mặc Tu Nhân và Ôn Nguyệt Các khi qua đó, chỉ có Cảnh Hạo Đông đến những người khác còn đang trên đường.
Cảnh Hạo Đông nháy mắt, Bạch Cẩm Sương con mắt sóng nước dồn dập không nhịn được trêu ghẹo Mặc Tu Nhân: "Tu Nhân, không phải là cậu làm chuyện xấu gì rồi đúng không, làm sao mình lại thấy nhà thiết kế Sương có gì đó không đúng?"
Bạch Cẩm Sương mặt bỗng chốc đỏ lên.
Mặc Tu Nhân mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn Cảnh Hạo Đông: "Cậu nếu như rảnh quá thì đi xuống dưới đón người đi, đừng có ăn no rồi rửng mỡ, nói đề tài gì mà tẻ nhạt"
Cảnh Hạo Đông không phản đối, anh cười trêu chọc Bạch Cẩm Sương: "hiết kế Sương, em có cảm thấy tẻ nhạt không? Anh cảm thấy rất thú vị mà!"
Danh Sách Chương: