Cảnh Hạo Đông hơi chột dạ: “Tôi cũng không phải có ý này.
Cậu xem quan hệ của chúng ta tốt như vậy, tôi đây không phải là có thể giúp thì liền giúp sao!”.
Mặc Tu Nhân hừ nhẹ một tiếng: “Đợi tôi theo đuổi được rồi nói!”.
Cảnh Hạo Đông lập tức nịnh nọt nhìn Mặc Tu Nhân: “Chuyện này thì tôi có thể giúp cậu.
Việc cậu giúp Bạch Cẩm Sương lấy lại công bằng trên mạng ngày hôm qua làm rất tốt, rồi nhân lúc còn nóng thì mau tỏ tình đi, như thế tỷ lệ thành công càng cao hơn!”
Giọng nói Mặc Tu Nhân lành lạnh: “Ồ, cậu cũng hiểu biết nhiều đấy chứ!”.
Cảnh Hạo Đông liền bày ra bộ dạng đắc ý: “Chứ sao, cậu cũng không xem danh hiệu “đã đi qua mười ngàn bụi hoa nhưng không một lá nào dính vào người” của tôi là từ đâu ra!”.
Mặc Tu Nhân nhìn bộ dáng thiếu đòn của Cảnh Hạo Đông, dựa lên ghế làm việc, giọng nói nhẹ nhàng: “Cũng đúng, biệt hiệu hay như vậy nên để Lâm Kim Thư biết đến, về nhà tôi nhất định sẽ nói với Cẩm Sương!”
Cảnh Hạo Đông trong phút chốc liền bị dọa đến tỉnh táo, lập tức nhảy lên khỏi sofa, hai ba nước liền xông đến trước bàn làm việc của Mặc Tu Nhân, hai tay chống lên bàn, vẻ mặt tỏ vẻ tôi sai rồi: “Tu Nhân, anh, cậu là anh hai của tôi, cậu đừng có nói với Bạch Cẩm Sương, nếu không thì sẽ tăng độ khó trong việc theo đuổi vợ của anh em đấy”.
Mặc Tu Nhân lười biếng nhìn ta: “Để xem biểu hiện của cậu thế nào!”
Cảnh Hạo Đông cười gượng, hơi nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sẽ biểu hiện thật tốt, cậu đừng có mà nói lung tung là được rồi!”
Bộ phận thiết kế của Hoàng Thuy.
Bạch Cẩm Sương nhận được cuộc gọi từ Lưu Ly, người lên kế hoạch chương trình Phụ nữ là phải đẹp.
Trong điện thoại, Lưu Ly cười cười xin lỗi Bạch Cẩm Sương: “Nhà thiết kế Bạch, hôm trước bởi vì chúng tôi thiếu sót trong việc chỉnh sửa đoạn phim khiến cô bị cư dân mạng ném đá, ê-kíp chương trình chúng tôi cảm thấy rất có lỗi, bây giờ tôi ở đây nói với cô một câu xin lỗi, cô đừng giận nhé!”
Giọng nói Bạch Cẩm Sương lạnh lùng: “Tôi không có thánh mẫu như vậy, bị ném đá đến như vậy mà vẫn làm thinh, lựa chọn tha thứ!”.
“À!” Lưu Ly câm nín.
Cô ấy không nghĩ đến, cô ấy đã hoà nhã nói cả nửa ngày mà Bạch Cẩm Sương vẫn trực tiếp như vậy.
Nhưng cô ấy vẫn là một người nhanh trí, sau khi kinh ngạc qua đi thì mau chóng cười nói: “Nhưng may mà biện pháp khắc phục sau đó của chúng tôi không tệ, để danh tiếng của cô được vãn hồi, cũng coi như là lấy công chuộc tội rồi, cô nói xem có phải không?”
Bạch Cẩm Sương vô cùng chán ghét kiểu vòng vo này, không hề khách khí mở miệng: “Chẳng lẽ không phải là do tổng giám đốc Mặc bảo các cô đăng để chứng minh sự trong sạch của tôi sao?”
Lưu Ly câm nín.
Cô ấy hoàn toàn không ngờ Bạch Cẩm Sương lại không hề nghĩ đến việc cho cô ấy bậc thang để xuống.
Bạch Cẩm Sương không muốn tiếp tục nghe Lưu Ly tẩy trắng cho ê-kíp chương trình nữa, nói thẳng: “Tổng giám đốc Mặc đã làm gì tôi đều biết cả rồi, đừng dùng hành động của anh ấy để tẩy trắng cho ê-kíp chương trình, như vậy chỉ càng khiến tôi buồn nôn mà thôi!”
Lưu Ly lúng túng mấy giây, mới khẽ thở ra một hơi.
Cô ấy cũng nhìn ra Bạch Cẩm Sương rất ghét những lời khách khí này của mình, liền nói thẳng: “Nhà thiết kế Bạch, cô đừng tức giận, tôi cũng chỉ là một người lên kế hoạch nhỏ nhoi, không thể quyết định được gì.
Cô nói đúng, cô có thể chứng minh sự trong sạch, dẹp yên những lời nói ác ý của cư dân mạng, tất cả đều là công lao của tổng giám đốc Mặc.
Hôm nay tôi gọi đến là muốn hỏi cô, kỳ một đã gây ra sóng gió lớn như thế trên mạng, cô còn tiếp tục tham gia kỳ hại không?”
Mặc dù Bạch Cẩm Sương đã ký hợp đồng hai kỳ với họ, nhưng hôm trước bị cộng đồng mạng ném đá, muốn trong lòng Bạch Cam Sương không oán giận là chuyện không thể nào.
Bạch Cẩm Sương quả nhiên là im lặng.
Trong lòng Lưu Ly hơi sốt ruột, nói thế nào nhỉ, mặc dù sau khi chương trình phát sóng, đầu tiên là Bạch Cẩm Sương bị ném đá, sau đó lại đảo ngược lại, đến lượt Quý Nhiên bị ném đá.
Nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là độ nóng của ê-kíp chương trình trở nên hot đến chưa từng có.
Vì vậy, cấp trên đã ra lệnh cho cô ấy kỳ sau Bạch Cẩm Sương và Quý Nhiên đều phải tham gia, bởi vì cư dân mạng chắc chắn đều muốn xem diễn biến tiếp theo.
Bên Quý Nhiên thì chắc là không có vấn đề gì, dù sao cô ta bị cộng đồng mạng ném đá, các nhãn hàng đại diện cũng không còn nữa, chương trình Phụ nữ là phải đẹp không huỷ hợp đồng với cô ta thì xem như là cô ta được lợi rồi.
Nhưng bên Bạch Cẩm Sương thì lại không giống vậy, hơn nữa còn có Mặc Tu Nhân ra mặt, khiến cho ê-kíp chương trình đều thấp thỏm không yên.
Bạch Cẩm Sương không nói gì, cuối cùng Lưu Ly vẫn không kìm chế được, mở miệng nói: “Nhà thiết kế Bạch, tôi biết là cô không thích những chương trình vì độ nóng mà không ngừng gây xôn xao như chúng tôi.
Nhưng có lẽ là cô không biết, chương trình này là do Hoàng Thuy đầu tư.
Nếu cô không tham gia kỳ hai, khiến chương trình của chúng tôi bị huỷ bỏ, đến lúc đó thì bên thiệt hại vẫn là Hoàng Thuy, Tổng giám đốc Mặc đã giúp cô nhiều như vậy, cô cũng không thể nhìn tổng giám đốc Mặc đầu tư thất bại mà đúng không?”
Quả nhiên, Lưu Ly vừa nói thế, phản ứng Bạch Cẩm Sương liền thay đổi.
Cô hơi ngẩn người, mở miệng nói: “Được rồi, nếu đã ký hợp đồng thì tôi sẽ tham gia chương trình kỳ hại như trong giao hẹn!”.
Bạch Cẩm Sương nói xong liền cúp điện thoại.
Không phải chỉ là một chương trình thôi sao, cô sợ gì chứ.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, nếu là do Hoàng Thuy đầu tư, vậy thì cô cũng không muốn để Mặc Tu Nhân bị lỗ, càng không muốn gây thêm rắc rối cho anh.
Nhớ đến nụ hôn trong bóng tối của hai người tối hôm qua, gương mặt của Bạch Cẩm Sương hơi đỏ lên.
Trong lòng cô hơi thấp thỏm, mặc dù ngoài miệng Mặc Tu Nhân nói không thích cô, nhưng biểu hiện của anh thì không hề giống không thích chút nào.
Trong lòng Bạch Cẩm Sương không ngừng phủ định, lại không ngừng khẳng định, cảm thấy bản thân sắp bị tâm thần luôn rồi.
Sắp đến giờ trưa, cô muốn mời Mặc Tu Nhân ăn cơm, xem như là để bày tỏ sự cảm kích của cô, cảm ơn anh hôm qua đã giúp cô.
Nhưng cô cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống, tối qua cô đã chủ động hôn anh rồi, nếu còn mời anh ăn cơm, thì có phải biểu hiện quá rõ ràng rồi hay không?
Nghĩ đến đây, Bạch Cẩm Sương lại để điện thoại xuống, vẻ mặt lo được lo mất.
Cô hơi rầu rĩ.
Trước kia cô không phải như vậy, có lẽ...!đây chính là cảm giác yêu thầm.
Lúc này, Vân Yến qua gọi cô cùng đi ăn cơm: “Cẩm Sương, đi ăn cơm thôi!” Bạch Cẩm Sương hồi thần, gật gật đầu.
Kết quả, cô vừa thu dọn đồ đạc đứng dậy thì nghe thấy Vân Yến nhỏ giọng nói: “Cầm Sương, tớ nghe nói hôm nay anh Cảnh đến công ty tìm tổng giám đốc Mặc, anh ấy...”
Vân Yến dè dặt nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, thấy cô không thay đổi sắc mặt, mới to gan hỏi một câu: “Anh ấy và Lâm Kim Thư ở bên nhau rồi à?”
Nói xong, cô ấy liền che miệng lại, nói: “Tớ không có ý khác, chỉ là biết anh ấy tới công ty nên hơi tò mò, thuận miệng hỏi thôi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn bộ dạng dè dặt lại căng thẳng của Vân Yến, sắc mặt hơi phức tạp.
Cô nàng ngốc nghếch này cùng cảnh ngộ với cô rồi!
Chỉ là có lẽ cô tốt hơn Vân Yến một chút, dù sao Mặc Tu Nhân chưa từng khẳng định là thích người nào đó.
Không giống như Cảnh Hạo Đông, trước kia phong lưu đào hoa thì thôi đi, bây giờ lại nhất phải theo đuổi Lâm Kim Thư cho bằng được.
Bạch Cẩm Sương hơi đau lòng cho Vân Yến, mở miệng nói: “Hai người đó không có ở bên nhau, chỉ là về con người Cảnh Hạo Đông này, là một người bạn, tớ vẫn là muốn khuyên cậu vài cầu, đừng có ôm hy vọng quá lớn với anh ta.
khoan hãy nói anh ta vốn không hề có ấn tượng gi với cậu, chỉ dựa vào thái độ của anh ta đối với tình cảm, tớ khuyên cậu đừng tiếp tục âm thầm thích như vậy nữa, như vậy đến cuối cùng người tổn thương là bản thân cậu mà thôi! Hơn nữa, cậu cũng không thường xuyên gặp anh ta, lâu rồi tình cảm sẽ phai dần thôi!”
Danh Sách Chương: