Bạch Cẩm Sương mặc dù để ý chuyện Đàm Phi Tuấn đưa thuốc mất trí nhớ cho Đàm Phi Vũ, nhưng mà, nghĩ tới mong muốn ban đầu của Đàm Phi Tuấn, cô rốt cuộc vẫn không hận nổi Đàm Phi Tuấn.
Cô gật đầu: "Chuyện này, anh đi đàm phán với...!chú Đàm là được rồi, còn về...!phía nhà họ Tống bên đó, anh đi hỏi đi, bây giờ...!trong lòng em rất rối bời!"
Mặc Tu Nhân gật đầu, chia tay ra ôm Bạch Cẩm Sương, nhỏ giọng nói: “Em yêu, em yên tâm, anh có thể xử lý tốt mọi thứ mà, em đã chăm sóc Bông Vài nhiều năm như vậy, vất vả cho em rồi, sau này...!anh sẽ là chỗ dựa của em!"
Bạch Cầm Sương vùi đầu vào trong lòng Mặc Tu Nhân, buồn rầu “Ừm" một tiếng.
Mặc Tu Nhân cảm giác phần ngực có hơi ướt át, không nhịn được nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của Bạch Cầm Sương, chỉ cảm thấy đau lòng hơn.
Thái độ của Tổng Đình Nguyên vô cùng thànhkhẩn, rất nhanh đã đem phương thuốc qua đây.
Mặc Tu Nhân nói thẳng với ông ta, anh có thể sẽ đưa phương thuốc của nhà họ Tống cho các chuyên gia khác nghiên cứu, dù gì thì anh cũng không thể nào cứ thế đưa cho Bông Vải dùng được.
Tổng Đình Nguyên không những không tức giận, mà còn vô cùng tán thành với cách làm của Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nghe được lời của ông ta, con người lóe sáng, mở miệng nói: "Chú Tống, Cẩm Sương đã mềm lòng, chỉ có trong lòng dì Đỗ là còn oán hận, nhưng mà, nước chảy đá mòn, chỉ cần chủ thành khẩn, bọn họ...!chắc chắn sẽ tha thứ cho chú!"
Tổng Đình Nguyên xúc động cười: "Cảm ơn cậu, Tu Nhân, không ngờ rằng, bây giờ vẫn còn cần một cậu nhóc như cậu đến an ủi tôi, cậu yên tâm, tôi không sao đâu, chỉ cần cậu sống tốt với Cẩm Sương, tôi cũng không mong gì thêm!”
Mặc Tu Nhân gật đầu.
Mặc Tu Nhân ban đầu dự định hai ngày này đến nước A, nhưng mà bởi vì Tần Minh Huyền đột nhiên bị bệnh, cả nhà cũng vô cùng lo lắng, Mặc Tu Nhân cũng muốn nhanh chóng để cho Đàm Phi Tuấn bắt đầu dốc toàn lực nghiên cứu.Vào buổi chiều hôm đó, Mặc Tu Nhân sắp sếp mới ba thầy thôi miên đến xem tình hình của Cẩm Sương, đáp án giống nhau, ám thị thôi miên của Bạch Cẩm Sương ngày trước đã được hóa giải rồi, Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Anh nhìn Tần Minh Huyền tỉnh lại, nói chuyện với thằng bé một chút, rồi sau đó đi tới nước A cùng với Tần Minh Xuân,
Mặc Tu Nhân đã làm hộ chiếu cho Tần Minh Xuân từ lâu rồi, bởi vì trước kia Tần Minh Xuân đã từng nói, anh ta muốn đích thân hủy hoại những mẫu thí nghiệm được nghiên cứu từ gen của anh ta.
Bởi vì ngày đó đã từng nói trước với Đàm Phi Tuấn trong điện thoại, lúc Mặc Tu Nhân xuất phát sẽ đem theo Đàm Phi Vũ rời khỏi.
Đàm Phi Vũ vừa mới tỉnh từ trên giường bệnh, vẫn đang trong tình trạng đầu óc trống rỗng, bên cạnh cậu ta không phải là y tá và bác sĩ thì cũng là những người Lục Thành Ngôn cử đi giám sát cậu ta.
Đương nhiên rồi, Mặc Tu Nhân còn đồng ý cử người đến đến âm thầm bảo vệ Đàm Phi Vũ theo yêu cầu của Đàm Phi Tuấn.
Trong lúc đợi Mặc Tu Nhân lật bài với Sở Hạnh Từ thì cứ để những người âm thầm này đi theo Đàm PhiVũ.
Bởi vậy, trước lúc lên máy bay chính là lần đầu tiên Đàm Phi Vũ nhìn Thấy Mặc Tu Nhân từ sau khi mất trí nhỏ.
Cậu ta vô cùng mơ màng, dáng vẻ phẫn nộ không cam tâm khi nhìn thấy Mặc Tu Nhiên ngày trước, bây giờ không thấy đâu.
Cậu ta hỏi Mặc Tu Nhân: "Anh là ai? Sao lại cùng đi với tôi?
Mặc Tu Nhân bình thản nhìn cậu ta: "Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là, bố cậu đã nhờ tôi đem cậu ra nước ngoài!"
Đàm Phi Vũ cau mày: “Vậy thì những người ngày trước nhìn tôi trong phòng bệnh, lại là những người nào?"
Mặc Tu Nhân nhìn Đàm Phi Vũ sau khi mất trí, có vẻ vừa mắt hơn ngày trước rất nhiều, ngay lập tức trả lời câu hỏi của cậu ta: “Là những người muốn hại cậu, bọn họ đem cậu ra đề uy hiếp bố của cậu!" “Vậy anh có quan hệ gì với bố tôi, tại sao lại giúp tôi?" Đàm Phi Vũ hỏi rất nhiều, giống hệt như đứa trẻ nhỏ ngây thơ đang tìm hiểu thế giới này.
Mặc Tu Nhân nhìn bộ dạng này của cậu ta, trong lòng có chút hỗn độn: “Là đối tác làm ăn, ông ấy giúptôi, bởi vậy nên tôi giúp cậu!”
Đàm Phi Vũ dường như không nghĩ tới đáp án này, cậu ta cau mày lại: "Vậy anh thì sao? Trước kia anh có quen tôi không?"
Mặc Tu Nhân chau màu nhìn cậu ta: "Xem như có quen biết đi
Anh cũng không muốn lừa dối một người đang mất trí nhớ.
Đàm Phi Vũ nghe thấy Mặc Tu Nhân có quen biết với bản thân từ trước, trong phút chốc nổi lên lòng hiểu kì: “Vậy ngày trước tôi là một người như thế nào, tại sao tôi lại mất trí nhớ vậy?".
Anh mắt Mặc Tu Nhân xoẹt qua một tia trầm mặc: "Thật sự muốn biết sao?"
Đàm Phi Vũ gật đầu: "Tôi rất muốn biết, sau khi tôi tình lại đã quên hết tất cả mọi thứ, hỏi những bác sĩ y ta xung quanh và những người nhìn vào tôi, bọn họ đều không thèm để ý tới tôi!"
Mặc Tu Nhân hừ một tiếng, trong lòng nghĩ, bọn họ không thèm để ý cậu là đúng rồi, cậu còn muốn bọn họ tốt với cậu như nào nữa.
Anh nói: “Mặc dù tôi có quen cậu, nhưng tôi không gặp cậu được mấy lần, cũng không tính là thânquen, nhưng mà biết rất rõ chuyện cậu bị mất trí nhớ
Đàm Phi Vũ trong phút chốc vô cùng kích động: “Tôi mất trí như thế nào vậy?".
Nhắc đến chuyện này, Mặc Tu Nhân lãnh đạm nói: “Thuốc kích thích mất trí nhớ, cậu muốn đem thuốc này cho người khác dùng, mà đừng hỏi tôi nữa, tôi không phải là bố cậu, không có nghĩa vụ trả lời những câu hỏi này của cậu!"
Nghe thấy những lời này, Đàm Phi Vũ đột nhiên giống như bị sét đánh, cậu ta không chú ý tới sự lãnh đạm của Mặc Tu Nhân, lẩm bẩm nói: “Tôi...!Ngày trước tôi là một người xấu sao?"
Mặc Tu Nhân nghĩ tới bộ dạng đối đầu châm chọc anh lúc trước khi Đàm Phi Vũ mất trí nhớ, lạnh nhạt nói: "Dù sao thì cũng không phải là người tốt đẹp gì!”
Đàm Phi Vũ như đang bị ngạc nhiên bởi hành vi muốn hại người của bản thân, sau đó cũng không nói thêm gì.
Máy bay hạ cánh xuống nước A, Mặc Tu Nhân vừa mới mở điện thoại ra, đã nhìn thấy tin nhắn Bạch Cẩm Sương nhắn cho anh từ mấy phút trước.
Bạch Cầm Sương: “Anh đến nơi chưa đó? Mặc Tu
Nhân!"
Mặc Tu Nhân hơi nhíu mày lại, bây giờ ở trongnước là bốn giờ sáng nhì
Mặc Tu Nhân: "Sao muộn như vậy rồi mà vẫn chưa đi ngủ?"
Bạch Cầm Sương: "Em tỉnh rồi, vừa mới tỉnh!”
Mặc Tu Nhân: "Em nghĩ là anh tin không? Em quên mất điện thoại mà em đưa anh có chức năng gì rồi sao? Muốn anh tự kiểm tra hay là tự em ngoan ngoãn nói thật với anh!" “Bạch Cẩm Sương: Được rồi, Bông Vải bị bệnh, em không ngủ được!"
Mặc Tu Nhân: "Còn gì nữa không?"
Bạch Cẩm Sương: “Hết rồi!"
Mặc Tu Nhân: "Hửm? Không liên quan đến anh sao?"
Bạch Cẩm Sương: “Vì sao lại liên quan đến anh?" Mặc Tu Nhân: "Chắc giờ anh đang đợi anh chứ gi!"
Tin nhắn của Mặc Tu Nhân vừa tới, Bạch Cẩm Sương phía đó mãi chưa trả lời.
Mặc Tu Nhân: "Anh đoán đúng rồi à?"
Bạch Cẩm Sương: “Anh nghĩ nhiều rồi đấy, đoán sai rồi!"Mặc Tu Nhân: “Em đấy, tại sao em cứ không chịu thừa nhận là bản thân em rất quan tâm anh chứ hả?"
Bạch Cẩm Sương: “Quan tâm phải quan tâm bằng tấm lòng, cũng đâu thể nào nói mồm t
Mặc Tu Nhân: “Nhưng anh thích nghe em nói đó, con người nói ra không phải là để bày tỏ suy nghĩ của bản thân sao! Nói câu gì đó dễ nghe cho anh nghe, được không?"
Bạch Cẩm Sương ở trong nước mặt đen lại, sao cô lại cảm giác Mặc Tu Nhân giống như tên bịp bợm đang dụ dỗ trẻ nhỏ vậy cơ chứ?
Bạch Cầm Sương: "
Mặc Tu Nhân: "Sao nào? Vẫn không muốn nói sao? Được thôi, để anh nói "
Bạch Cầm Sương còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân gửi tới một tin nhắn.
Mặc Tu Nhân: “Em yêu, anh nhớ em rồi!”
Mặc Tu Nhân: "Anh vừa nãy ngủ trên máy bay, mơ thấy em đó, anh phát hiện, anh càng ngày càng không thể rời xa em, phải làm sao bây giờ?"
Bạch Cầm Sương: “Vậy anh...!sớm về nước đi
Mặc Tu Nhân nhìn tin nhắn, cười nhẹ một cáiMặc Tu Nhân: "Em yêu, anh yêu em!
Bạch Cầm Sương đỏ mặt, cô cảm thấy, cách cả đại dương, Mặc Tu Nhân cũng có thể cảm nhận được phiền muộn của bản thân.
Hơn nữa, Mặc Tu Nhân cử liên tục gửi tới những lời nói ngọt ngào, cô không đáp lại sẽ cảm thấy khó chịu.
Bạch Cầm Sương: “Em...!cũng nhớ anh!".
Danh Sách Chương: