Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



**********
Chương 949: Không hề xuất hiện
Vợ Lý Thành Chí lạnh lùng nói: “Điều đó là đương nhiên, không phải là cô thích Mặc Tu Nhân, mà Mặc Tu Nhân lại thích Bạch Cẩm Sương, cho nên cô mới ghen ghét Bạch Cẩm Sương, muốn cô ta phải chết, chuyện đơn giản như vậy chẳng lẽ tôi lại không nhận ra!”
Người phụ nữ nghe xong lập tức trở nên luống cuống: "Cô đang nói bậy bạ, dựa vào cái gì mà nói tôi ghen tị với Bạch Cẩm Sương, cô ta và Mặc Tu Nhân ở bên nhau, chỉ là dựa vào quan hệ của mẹ cô ta và mẹ Mặc Tu Nhân mà thôi, cũng chỉ dựa vào...cô ta và Mặc Tu Nhân hợp tác với nhau.

Cô ta nghèo hèn như vậy, sao Mặc Tu Nhân có thể thích cô ta, người Mặc Tu Nhân là tôi, là tôi, cô hiểu không!”
Nhìn thấy dáng vẻ cuồng loạn của người phụ nữ trước mặt mình, không giống như cách mà lúc cô ta dẫn đường cho cô và Lý Thành Chí đến tập đoàn Tần thị, vợ Lý Thành Chỉ có chút sợ hãi, cô ta không dám tiếp tục khiêu khích đối phương, chỉ buồn bực nói: “Cứ coi như là Mặc Tu Nhân thích cô thì Bạch Cẩm Sương cũng đã mang thai đứa con của anh ta rồi!”
Nghe được lời này, người phụ nữ trước mặt gần như đơ ra: “Mang thai? Cô nói Bạch Cẩm Sương mang thai?”
Vợ Lý Thành Chí mím môi, cuối cùng mở miệng thừa nhận: “Đúng vậy, tin mà tôi muốn nói với cô chính là tin này, bây giờ tôi đã nói cho cô biết, cô có thể cho tôi ít tiền vì tin này không, những chuyện giữa chúng ta, chuyện cô bảo Lý Thành Chí làm, tôi đều sẽ giấu kín!”
Người phụ nữ trước mặt mở miệng, giọng nói vô cùng u ám: “Cô lấy số tiền này, là muốn chữa bệnh cho Lý Thành Chí sao?”
Vợ Lý Thành Chí im lặng.


Người phụ nữ nở nụ cười: “Tôi hiểu rồi, tôi có thể cho cô 600 triệu, nhưng...cô phải khôn ngoan, ngoan ngoãn rời khỏi thành phố Trà Giang, nếu không...cô tự biết hậu quả như thế nào!”
Vợ Lý Thành Chí thấy đã đạt được mục đích, lập tức gật đầu: “Được, chỉ cần cô cho tôi tiền, tôi sẽ đi ngay trong đêm!”
Người phụ nữ bỗng nhiên cười lớn, nói một câu vô cùng mỉa mai: “Vợ chồng vốn là chim cùng một rừng, tai họa ập đến đường ai nấy đi, cô đúng là để tôi phải hâm mộ đó!”
Vừa nói, cô ta vừa rút trong túi ra một tấm thẻ, ném cho vợ của Lý Thành Chí: “Bên trong có 600 triệu, mật mã là sáu số 8, nhớ lời cô nói, đi ngay trong đêm nay, đừng để tôi nhìn thấy cô ở thành phố Trà Giang này nữa!”
Vợ Lý Thành Chí lập tức siết chặt thẻ, liên tục gật đầu: “Cô yên tâm, tôi sẽ đi khỏi nơi này ngay lập tức”
Người phụ nữ thấy vợ Lý Thành Chỉ dứt khoát như vậy, cô ta mở miệng hỏi một câu: “Lý Thành Chí thì sao? Cô mặc kệ sao?”
Vợ của Lý Thành Chỉ nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi: "Anh ta đã thành ra thế này, con của chúng tôi cũng không còn nữa, cả đời này tôi không bao giờ nuôi nổi anh ta!”
Hôm nay cô ta hỏi bác sĩ, bác sĩ nói nửa sau cuộc đời Lý Thành Chí sẽ không thể đứng dậy được nữa, sao cô ta có thể để người đàn ông đó làm liên lụy nửa đời còn lại của mình.

Người phụ nữ nghe vợ Lý Thành Chí, cô ta cười nhạo, không nói thêm gì, xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương ngoan ngoãn đi theo Mặc Tu Nhân đến tập đoàn Tần thị, cô nhờ Annie gửi tài liệu gấp của mình tới tập đoàn Tần thị.

Mặc Tu Nhân cũng kê tạm cho cô một chiếc bàn nhỏ trong phòng làm việc.

Bên cạnh cái bàn có một cái tủ nhỏ, trong tủ nhỏ có đủ loại đồ ăn!
Khi Bạch Cẩm Sương bước vào phòng làm việc với
Mặc Tu Nhân vào sáng sớm, cô đã nhìn thấy chiếc bàn nhỏ có tủ này.

Cô không nhịn được mở tủ ra, thấy đầy ắp đồ ăn, cô mỉm cười quay đầu nhìn Mặc Tu Nhân: “Cái này...anh chuẩn bị từ khi nào?
Mặc Tu Nhân nở nụ cười: “Tối hôm qua, sau khi em đồng ý, anh đã cho người chuẩn bị
Bạch Cẩm Sương nhìn tủ đầy thức ăn, cô nói: "Anh muốn chuẩn bị cho heo ăn sao, chuẩn bị nhiều như vậy!” Một nụ cười thoáng qua trên môi Mặc Tu Nhân: “Nếu em muốn trở thành con heo nhỏ của anh, anh cũng không ngại!”
Bạch Cẩm Sương thẹn quá thành giận: “Anh mới là heo!”
Mặc Tu Nhận thấy cô trả lời như vậy, anh cười lớn: “Được rồi, em nói gì cũng đúng!

Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Khi nào anh cũng đối xử với em như một đứa trẻ”
Mặc Tu Nhân xoa đầu cô: "Không phải anh đối xử với em như một đứa trẻ, mà là trong lòng anh, em luôn là một đứa trẻ"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, trừng mắt liếc anh một cái: “Em không phải là một đứa trẻ”
Buổi sáng, Bạch Cẩm Sương đã đọc xong tài liệu do Annie mang đến, cô cảm thấy nhàm chán, đi tới tủ sách của Mặc Tu Nhân, tìm sách để đọc.

Mặc Tu Nhân xử lý xong công việc quan trọng, cũng rất nhanh đã tới giờ cơm trưa, anh cũng không nói Triệu Văn Vương gọi cơm, mà đưa Bạch Cẩm Sương ra ngoài ăn c.

Hai người bọn họ đi xuống lầu, mới từ thang máy đi ra, kết quả, đụng phải một người giao cơm.

Mặc Tu Nhân nhanh tay đỡ Bạch Cẩm Sương, anh cũng không để ý tới người giao cơm, lo lắng nhìn Bạch Cẩm Sương: “Em không sao chứ?”
Bạch Cẩm Sương bất lực: “Em đâu phải búp bê bằng thủy tinh, sao có thể dễ xảy ra chuyện như vậy!”
Mặc Tu Nhân nhíu mày, vẻ mặt không tán đồng: “Em đang mang thai, vẫn nên cẩn thận một chút!” Mặc Tu Nhân vừa nói xong, nghe thấy một giọng nói bất ngờ: “Là anh sao?"
Bạch Cẩm Sương ngẩn ra và nhìn sang, sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người giao cơm người này chính là người đã đâm vào Tổng Đình Nguyên, khiến ông ta ngã ra đất.

Lúc ấy, Bạch Cẩm Sương không truy cứu trách nhiệm với anh ta, anh ta thật sự vô cùng cảm kích.

Bạch Cẩm Sương nhìn anh ta một cái, mở miệng nói: “Hả, là anh sao, anh tới đây...để giao cơm à!”
Bạch Cẩm Sương chỉ về phía sau thang máy.

Người giao cơm gật đầu: "Đúng vậy, trên lầu có người đặt vài phần cơm hộp! Hai người cũng làm ở đây sao?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cũng không muốn nói chuyện nhiều.

Mặc Tu Nhân trầm giọng: “Cẩm Sương, chúng ta đi thôi!”
Kết quả, bọn họ mới vừa đi được hai bước, lại nghe thấy giọng nói của người giao cơm: “Chuyện đó.


Bạch Cẩm Sương quay đầu nhìn anh ta: “Làm sao vậy?”
Người giao cơm có chút bối rối: "À...Bố cô thế nào rồi?”
Mặc Tu Nhân nhíu mày, Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc, không ngờ anh ta vẫn còn nhớ tới chuyện này! Cô nở nụ cười: “Bố tôi không sao, anh không cần lo lắng!”
Người giao cơm thở phào nhẹ nhõm, anh ta cắn môi, mở miệng nói: “Dù sao thì cô cũng là người tốt, ngày đó tôi đã nhận ra, chắc chắn là tay của bố cô đã bị thương, dù sao thì đó cũng là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô, thật sự xin lỗi!”
Người giao cơm trông rất lo lắng, anh ta vừa dứt lời, vội vàng kh lưng xin lỗi Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương nhìn người giao cơm: “Anh có thể nhận ra lỗi sai của mình được là tốt rồi, anh mau đi giao cơm đi, tôi không làm mất thời gian của anh, sau này chạy xe cẩn thận một chút! “Vậy cô cũng chú ý cẩn thận!” Người giao cơm nói.

Bạch Cẩm Sương ngơ ra: "Hả?”
Người giao cơm lập tức phản ứng lại, vừa rồi anh ta nghe Mặc Tu Nhân nói Cẩm Sương mang thai, anh ta nghĩ Bạch Cẩm Sương là người tốt, nên cũng chỉ dặn dò cô theo bản năng.

Bạch Cẩm Sương chắc cũng chưa hiểu anh ta nói gì!
Anh ta lúng túng vò đầu bứt tóc: "Chuyện đó là chính là vừa rồi tôi nghe được chuyện cô mang thai, nên...muốn dặn cô cẩn thận một chút, tôi không có ý gì khác, tôi đi...tôi đi trước!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu.

Người giao cơm đi rồi, Bạch Cẩm Sương liền quay đầu, thấy vẻ mặt của Mặc Tu Nhân đang vô cùng độc địa.

Bạch Cẩm Sương bật cười: “Lại là ai đắc tội với anh?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK