Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



**********
Chương 912: Bưu kiện của ai
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, mở cửa biệt thự, đi ra ngoài, đứng ở trong sản xem xét, liền thấy một người giao hàng đứng ở cửa: "Chào cô, nhà cô có bưu kiện!
Bạch Cẩm Sương gật đầu, đi qua, mở cửa ra: "Bưu kiện của ai?"
Nhân viên giao hàng nhìn qua: "Bưu kiện của cô Bạch Cẩm Sương, cô là Bạch Cẩm Sương sao?”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, thầm nghĩ gần đây hình như cô ấy không mua gì trên mạng, hơn nữa...cô mới chuyển đến đây, địa chỉ mua hàng trên mạng cũng chưa thay đổi, nếu là người khác thì làm sao có thể biết được địa chỉ nhà cô chứ?
Nhưng Bạch Cẩm Sương đột nhiên nghĩ tới Mặc Tu Nhân, nếu là Mặc Tu Nhân thì cũng có thể
Nghĩ đến đây, Bạch Cẩm Sương liền gật đầu: “Là tôi!” Sau đó, cô ký nhận hàng rồi cầm lấy hộp hàng, đóng cửa và bước vào biệt thự
Bạch Cẩm Sương vào cửa, cô bắt đầu mở bưu kiện, khi mở ra, trong lòng cô vẫn có chút buồn cười, không biết Mặc Tu Nhân mua cái gì, chẳng lẽ là muốn gây bất ngờ cho cô sao?
Bạch Cẩm Sương vừa nghĩ thầm vừa lơ đễnh mở bưu kiện ra.

Kết quả, bưu kiện vừa mới được mở ra, mắt Bạch Cẩm Sương đã nhìn đến đống đồ bên trong, đồng tử của cô hơi co lại, và trong giây tiếp theo, cô gần như nôn ra vì kinh t.


Tân Minh Huyền có chút kinh ngạc khi nghe thấy động tĩnh ở đây.

"Mẹ, mẹ sao vậy?”
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến những gì vừa nhìn thấy, nhịn không được cảm giác buồn nôn, nhanh chóng đóng thùng lại, khuôn mặt tái nhợt, cô lạc đầu: "Không có chuyện gì, con lên nhà làm bài đi, dưới đây rất dễ bị ảnh hưởng
Có một luồng sáng lóe lên trong mắt Tần Minh Huyền, cậu gật đầu, cầm sách bài tập đi lên lầu.

Vốn dĩ cậu ấy đang làm bài tập ở trên lầu, cậu ấy vừa đi xuống lầu để hỏi người quản gia một câu
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Tần Minh Huyền lên lầu, trực tiếp ngồi dưới đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn cái hộp trước mặt.

Quản gia từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang ngồi ở ngoài hành lang dựa vào tủ giày, ông ấy hơi giật mình: “Cô chủ, sao cô lại ngồi dưới đất?”
Quản gia luôn đối với Bạch Cẩm Sương rất cung kính, trước đây ông biết Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân chỉ là vợ chồng thỏa thuận, sau này dần dần nảy sinh tình cảm, lúc này ông biết, Bạch Cẩm Sương ở trong lòng Mặc Tu Nhân, quan trọng như thế nào.

Bạch Cẩm Sương nhắm mắt lại, dựa vào tủ giây để đứng lên: “Quản gia, ông lại đây!
Quản gia hơi khó hiểu, nhưng vẫn đi qua.

Ông nhìn vào bưu kiện trên mặt đất rồi hỏi: “Đây là bưu kiện do cô mua sao?”
Bạch Cẩm Sương trầm ngâm: “Ông mở ra xem đi!” Dù sao cô cũng không phải người yếu ớt như vậy, nhưng chuyện này thật đáng ghê tởm, cô không thể làm gì khác, cô chỉ muốn biết ai đã làm ra chuyện kinh tởm như vậy.

Quản gia không hiểu rõ lý do tại sao cô lại nói như vậy, nhưng vẫn kh lưng mở bưu kiện ra.

Khi nhìn rõ bên trong, ông ta cũng bị sốc: "Cái này..

Bạch Cẩm Sương nghĩ thầm, cho dù vừa rồi thứ này là do người giúp việc nhận, nhưng có ghi tên có trên đó thì không ai có thể mở ra được, vậy nên cô đã được ấn định là phải nhìn thấy những thứ ghê tởm này.

Quản gia nhìn con chuột chết trong hộp, nội tạng, ruột máu me be bét, ghê tởm đến cực điểm!
Ông ấy nhanh chóng đóng hộp lại: "Để tôi mang thứ này đi trước!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, nhắm mắt lại: “Mang đi đi, sau đó ông đi điều tra, bưu kiện này là do người nào gửi tới!

Quản gia gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, mở cửa rồi xách hộp đi ra ngoài.

Bạch Cẩm Sương bị dọa cho cảm thấy quá ghê tởm rồi, cô đi về phía phòng tắm tầng một với khuôn mặt tái mét, cô vặn vòi nước và rửa tay hết lần này đến lần khác, những thứ ghê tởm trong chiếc hộp vừa rồi cứ hiện đi hiện lại trong đầu.

Cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm tự nhủ thủ đoạn này kém cỏi, kinh tởm như vậy, thật sự là không ra gì!
Sau khi quản gia ôm cái hộp ra ngoài, không thấy ông ấy trở về, chắc là đã đi điều tra chuyện này.

Bạch Cầm Sương cho rằng Mặc Tu Nhân muồn tăng ca, không ngờ lúc vừa tới giờ cơm anh đã trở về
Mặc dù cảm thấy buồn nôn và chán ăn nhưng Bạch
Cầm Sương vẫn cùng Mặc Tu Nhân và Tần Minh Huyền ăn c.

Lúc ăn cơm, Bạch Cầm Sương cố gắng giữ cho mình bình thường nhất có thể, nhưng vừa ăn xong, cô không thể không lao vào phòng tắm
Có ói trong phòng tắm, Tân Minh Huyền lo lắng: “Bố, mẹ làm sao vậy? Có phải mẹ có chỗ nào không khỏe không?
Từ sau khi mẹ kêu cậu lên lầu, cậu cảm giác mẹ có chút kỳ lạ, lúc vừa mới xuống lầu, cậu có cảm giác khuôn mặt của mẹ vô cùng tái nhợt.

Hơn nữa, khẩu vị của mẹ còn rất tệ, bây giờ còn lao thẳng vào nhà vệ sinh, Tần Minh Huyền vô cùng lo lắng.

Hôm nay Mặc Tu Nhân có chuyện xảy ra ở công ty, quản gia gọi điện báo cho anh biết chuyện đã xảy ra ở nhà, anh lo một số việc cần thiết rồi vội vã về nhà.

Anh biết tại sao sắc mặt của Bạch Cẩm Sương tái nhợt, đến mức không ăn được cơm.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh có chút âm trầm: “Bố đi xem mẹ con có sao không, con ăn đi, chút nữa lên lầu nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học!”
Mắt Tần Minh Huyền lóe lên, cậu là một cậu bé thông minh, cậu đương nhiên cảm thấy bố và mẹ có chuyện gì giấu cậu, không muốn cho cậu biết.

Cậu bé ngồi xuống ghế, ngoan ngoãn mở miệng: “Con ăn no rồi, bố, bố đi xem mẹ sao rồi, nếu mẹ không được khỏe, nhất định bố phải đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra
Tân Minh Huyền nói chuyện với Mặc Tu Nhân giống như một người trưởng thành, Mặc Tu Nhân được lời nói của cậu xoa dịu
Anh duỗi tay xoa đầu Tần Minh Huyền: “Được, bố biết
Tân Minh Huyền gật đầu, sau đó đi lên lầu.


Mặc Tu Nhân đi về phía nhà vệ sinh, anh duỗi tay đẩy cửa ra, thấy Bạch Cảm Sương ghé mặt vào bồn rửa tay, đang súc miệng.

Mặc Tu Nhân nhân mặt: "Cẩm Sương
Bạch Cẩm Sương quay đầu nhìn anh một cái: “Xin lỗi...!tối nay em không khỏe, có phải là ảnh hưởng đến anh với Bông Vải rồi phải không?
Mặc Tu Nhân nhíu mày lại: “Anh biết hết rồi!”
Bạch Cẩm Sương giật mình, không ngờ việc đầu tiên quản gia làm lại là nói cho Mặc Tu Nhân.

Cô xoay người, dựa vào bồn rửa mặt, nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Anh không cần lo lắng, em không sao, chỉ là hơi...cảm thấy ghê tởm, quản gia điều tra được gì chưa?”
Mặc Tu Nhân lắc đầu: “Vẫn còn đang điều tra, em...thật sự không sao phải không?”
Bạch Cẩm Sương thở ra một hơi: "Không sao, thứ đó không thể làm em tổn thương, nhưng lại làm em cảm thấy vô cùng ghê tởm!”
Mặc Tu Nhân cảm thấy bất lực, anh nghĩ nếu anh cũng nhìn thấy loại chuyện kinh tởm như vậy, nhất định sẽ không tốt hơn bao nhiêu
Anh cần chặt răng: “Em yên tâm, nhất định anh sẽ điều tra ral"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, không nói thêm gì, hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương ủ rũ, ngồi trên số pha, anh đi lại ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng: “Đừng khó chịu nữa!”
Bạch Cẩm Sương mim môi, không nói chuyện.

Mặc Tu Nhân thấy cô như vậy, anh càng thêm đau lòng: "Em có muốn ăn chút gì không?" Bạch Cẩm Sương lác đầu: "Em không nuốt trôi, không muốn lãng phí đồ ăn!”
Mặc Tu Nhân cũng bất lực: "Được rồi, khi nào đói thì ăn!" Bạch Cẩm Sương đột nhiên ngồi dậy từ trong ngực anh: "Anh có thể đừng nói tới chuyện ăn nữa được không?"
Mặc Tu Nhân: "...Anh sẽ chú ý!”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK