Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương tức giận, lập tức nhận ra thái độ của mình vừa nãy thật quá giống đang chất vấn rồi.
Anh nhanh chóng đi qua ngồi xuống, ôm chặt lấy eo của cô gái nhỏ đang giận dỗi này lại.
Bạch Cẩm Sương giận dỗi vùng vẫy hai cái, hậm hực hừ một tiếng quay đầu sang chỗ khác ngó lơ Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân có chút bất lực mà ôm lấy cô, áp đầu cô vào trong ngực mình, đặt cằm lên trên trán của cô.
Anh giải thích: "Khi nãy tôi chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi, không có ý gì khác cả.
Dù sao em cũng đã nói là thích tôi rồi, nhất định sẽ không có mối quan hệ mập mờ với người khác!".
Lúc này, Bạch Cẩm Sương mới thở hổn hển ngước mắt lên trừng Mặc Tu Nhân một cái: "Anh biết là tốt rồi, mối quan hệ giữa em và đàn anh trước đây rất tốt, nhưng sau khi anh ấy xuất ngoại thì quan hệ cũng nhạt phai dần rồi.
Hiện tại em với anh ấy cũng chỉ là bạn bè, anh yêu em thì phải tin tưởng em, người khác vu oan cho em thì cũng bỏ đi, nếu như anh không tin em, vậy anh đừng có yêu em nữa!".
Gương mặt điển trai của Mặc Tu Nhân vốn đang nở nụ cười nhạt, sau khi nghe được mấy lời này của Bạch Cẩm Sương lại lập tức trầm xuống.
Anh duỗi tay véo lấy tại của Bạch Cẩm Sương, có chút giận dữ mở miệng nói: "Cục cưng, không được nói mấy lời lung tung như này.
Sau này cho dù là có xảy ra chuyện gì, tôi không muốn lại nghe em nói mấy lời này nữa.
Tôi yêu em chính là đã thừa nhận em, sau này cũng không rời xa, em hiểu không?"
Bạch Cẩm Sương muốn nói, sau này có phải là quá xa vời rồi không.
Dù sao, trong chuyện tình cảm cũng đâu có ai nói trước được điều gì?
Nhưng Mặc Tu Nhân đang giận, anh cũng bá đạo nghiêm túc nói sẽ không rời xa cô vậy rồi, Bạch Cẩm Sương vốn dĩ không có cách nào khiêu khích tính chủ động của anh.
Cô được Mặc Tu Nhân ôm vào trong lồng ngực, gật gật đầu nói: "Vâng, sau này sẽ không nói nữa!"
Mặc Tu Nhân xoa xoa đầu cô, giọng nói đã dịu lại rất nhiều: "Như vậy mới ngoan!".
Bạch Cẩm Sương có chút bối rối: "Em không phải con nít, anh gọi em là cục cưng còn nói ngoan!"
Mặc Tu Nhân nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, nhịn không được bèn nở một nụ cười nhẹ: "Trong mắt tôi, em mãi mãi là một đứa con nít không lo không nghĩ, mãi mãi là cục cưng, là báu vật của một mình tôi!"
Mấy lời thổ lộ này của anh khiến nửa người của Bạch Cẩm Sương đều tê dại.
Cô cắn cắn môi, ấp úng đáp: "Anh thật là khéo nói!"
Khóe môi Mặc Tu Nhân nhẹ cong, anh dịu dàng nghịch một lọn tóc của cô: "Lời tôi nói đều là nói thật!"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, im lìm không lên tiếng.
Bàn tay Mặc Tu Nhân đang ôm eo ếch của cô khẽ di chuyển, anh cười nhẹ, thủ thỉ bên tai của cô: "Cục cưng, tôi nhìn ra rồi nha, eo của em thật nhỏ!".
Khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương càng đỏ thêm, cô chặn đầu mình vùi ở trong ngực của Mặc Tu Nhân, ấp úng: "Đừng có ăn nói bậy bạ!".
Mặc Tu Nhân cười khẽ, lồng ngực phập phồng: "Tôi nói thật mà, mảnh mai thon gọn, vô cùng tinh tế!".
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, cô vùng khỏi lồng ngực của Mặc Tu Nhân: "Anh chơi một mình đi, em phải xuống dưới lầu nghỉ ngơi rồi!".
Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương thẹn thùng, Mặc Tu Nhân không dám nói bậy bạ nữa, mặt anh tràn ngập ý cười nhìn cô: "Tôi cũng không chơi nữa, chúng ta cùng nhau xuống dưới lầu nghỉ ngơi!".
Bóng dáng của Bạch Cẩm Sương hơi khựng lại: "Ý em nói là mỗi người ngủ một bên!".
Mặc Tu Nhân cười thấp thành tiếng: "Ý tôi nói cũng là một người ngủ một bên mà, chẳng lẽ...cục cưng muốn ngủ chung với tôi sao?"
Từ mặt tới cổ của Bạch Cẩm Sương đều đỏ ửng, cô trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Anh...!anh...!anh...".
Bạch Cẩm Sương qua hồi lâu cũng không nói thêm được chữ nào khác, Mặc Tu Nhân nhanh chóng mỉm cười đứng dậy, nắm thật chặt lấy đôi tay nhỏ bé của cô vào trong lòng bàn tay: "Cục cưng, đừng nổi nóng, tôi đùa em thôi!"
Bạch Cẩm Sương khẽ hừ một tiếng, mặt đỏ ửng chu môi nói: "Em muốn đi ngủ!"
Mặc Tu Nhân gật đầu mỉm cười, kéo tay cô xuống dưới lầu.
Tới cửa phòng lầu hai, Mặc Tu Nhân lại không muốn buông tay Bạch Cẩm Sương ra.
Anh kiên quyết nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cục cưng, lúc nào thì chúng ta mới có thể ngủ chung được?".
Mặt Bạch Cẩm Sương lại đỏ tiếp, cô thẹn quá hóa giận: "Mặc Tu Nhân, anh không thể nghĩ chuyện khác được hả.
Không phải em đã nói, chúng ta phải trải qua quá trình yêu đương thông thường rồi sao?".
Mặc Tu Nhân cười khẽ: "Ý tôi nói chỉ là đơn thuần nằm ngủ thôi, em nghĩ đi đâu vậy?" Bạch Cẩm Sương giận tới mức muốn cắn người, cô trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Là anh cố ý!".
Mặc Tu Nhân duỗi tay ôm cô vào trong ngực, thoang thoảng ngửi được mùi thơm trên người cô khiến anh lưu luyến không muốn buông ra: "Đúng đó, là tôi cố ý, tôi không muốn thả em đi.
Nhưng mà, nói muốn đơn thuần nằm ngủ cạnh em cũng là thật, em có còn nhớ lần mà chúng ta vừa mới đăng ký kết hôn, tôi đã đơn thuần nằm ngủ cùng với em một lần, rồi buổi tối đó đã tự mình tới trong phòng của em không?"
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương ửng hồng, vừa tức giận vừa xấu hổ: "Đừng để em nghe lại mấy chữ đơn thuần nằm ngủ này nữa!"
Mặc Tu Nhân gật đầu cười: “Được, đều nghe em hết, sau lần ngủ đó thì kế tiếp xảy ra cãi vã nên tách nhau ra ngủ riêng, thế nhưng buổi tối lại chủ động mò tới phòng của em, em còn nhớ không?"
Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn anh: "Dĩ nhiên là nhớ rồi, lúc đó em suýt còn tưởng rằng anh là tên biến thái nữa!".
Mặc Tu Nhân cười thấp giọng, anh véo khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương: "Cục cưng, sao em lại đáng yêu thế chứ.
Tôi khi đó...kỳ thật là ngủ không được, cứ luôn mất ngủ.
Thế nhưng, ngửi được mùi hương trên người của em thì vô thức ngủ thiếp đi, còn hiệu nghiệm hơn cả thuốc nữa!"
Bạch Cẩm Sương giật mình ngước mắt lên nhìn anh: "Thật hay giả vậy?"
Mặc Tu Nhân nghiêm túc nhìn Bạch Cẩm Sương: "Chúng ta đã là người yêu rồi, chuyện như này, tôi cần gì phải đi gạt em".
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Cẩm Sương có chút xoắn xuýt: "Vậy...vậy bây giờ có đỡ được chút nào chưa?".
Mặc Tu Nhân thở dài: "Bệnh mất ngủ này của tôi từ năm hai mươi tuổi đã có rồi, dù sao thì tôi cũng đã quen rồi!"
Bạch Cẩm Sương nghe anh nói thế, khuôn mặt nhỏ kia thoáng chau lại: "Sao em lại có cảm giác, anh đang làm ra vẻ đáng thương ở trước mặt em vậy nhỉ?".
Mặc Tu Nhân chớp chớp mắt, trong đáy mắt mang theo ý cười: "Tôi không phải cố ý giả vờ đáng thương, liên quan tới chuyện ngủ nghỉ này, tôi là thật sự đáng thương, muốn bảo em xót xa cho tôi!".
Mặt Bạch Cẩm Sương hơi ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh: "Vậy...vậy đợi xíu nữa đi, dù sao hiện tại...!nhưng mà không được! Đơn thuần nằm ngủ cũng không được!"
Trong lòng Mặc Tu Nhân cực kỳ khô nóng, anh không nhịn được mà hôn lên trán của Bạch Cẩm Sương, hơi thở có chút nóng bỏng: "Cục cưng, em có thể suy nghĩ cho tôi như thế tôi đã rất vui rồi.
Em yên tâm, tôi hiện tại sẽ không đụng vào em, ngoan ngoãn đi ngủ đi, sáng ngày mai còn phải đi làm!"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, gật gật đầu.
Cô xoay người đi về phía phòng của mình, lúc đến cửa phòng quay đầu nhìn lại vẫn thấy Mặc Tu Nhân đang đứng đó nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Anh đừng đứng ở cửa ra vào nữa, nhanh đi ngủ đi!"
Khóe môi Mặc Tu Nhân hơi nhếch, gật đầu cười: "Ừ, em vào đi rồi tôi sẽ về phòng!"
Bạch Cẩm Sương thoáng liếc mắt nhìn anh, nhanh chóng mở cửa phòng đi vào.
Cô vừa vào phòng đã tiến thẳng tới nằm ở trên giường, cảm giác tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay giống như là giấc mơ vậy.
Nằm thêm chốc nữa, cô lại từ mình cười ngốc.
Hóa ra...được người mình thích thích lại là cảm giác vui sướng đến vậy.
Sáng ngày hôm sau.
Bạch Cẩm Sương vừa xuống lầu đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân ngồi ở trước bàn ăn.
Nhớ tới chuyện tối qua, mặt cô có chút đỏ: "Anh thức sớm vậy à?"
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười, gật gật đầu: "Ừ, muốn nhìn thấy em sớm hơn một chút!".
Bạch Cẩm Sương cảm giác lồng ngực mình giống như một con thỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài.
Cách mà Mặc Tu Nhân nói chuyện với cô đều khác hoàn toàn so với trước đây.
Cô phồng phồng má, một bên ăn cơm, một bên nói với Mặc Tu Nhân, giọng có chút không quen: "Anh đừng nói như vậy, cứ giống như trước kia vậy được rồi!"
Mặc Tu Nhân dùng bữa sáng, ngó nhìn cô một cái, khóe môi khẽ cong: "Trước đây thích em nhưng còn phải che giấu, cố ý tỏ thái độ lạnh nhạt với em, cố ý hung dữ với em.
Hiện tại em đã biết rõ tình cảm của tôi rồi, tại sao tôi còn phải che giấu nữa chứ!"
Danh Sách Chương: