Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



**********
Chương 526: Lo được lo mất
Bạch Cẩm Sương nghe nói như vậy thì hốc mắt đỏ bừng: “Ông ấy còn nói, sau này sẽ không để chúng ta giúp ông ấy nữa!”
Mặc Tu Nhân hơi giật mình, thở dài một hơi, nếu nói như vậy, dường như Vụ Phương đã nhìn rất rõ ràng tất cả mọi chuyện!
Mặc dù ngoài miệng ông ta không nói gì, nhưng trong lòng cũng sẽ có mấy phần oán trách Bạch Cẩm Sương, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Bạch Cẩm Sương cảm thấy khó chịu!
Mặc Tu Nhân đau lòng ôm Bạch Cẩm Sương: “Cục cưng, anh xin lỗi, đều là lỗi của anh hết!”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu nói: “Không phải lỗi của anh đâu, anh chỉ vì giúp em nên mới muốn trút giận thay cho em thôi!”
Mặc Tu Nhân cũng không biết phải an ủi Bạch Cẩm Sương như thế nào mới tốt, anh im lặng một hồi, rồi nhỏ giọng nói: “Cho dù là như thế nào, em vẫn còn có anh cơ mà, cục cưng à, em đừng khó chịu nữa! Được không?”
Bạch Cẩm Sương gật nhẹ đầu, lại chôn mặt vào trong lòng ngực của anh, không nói tiếng nào.

Qua rất lâu, Mặc Tu Nhân hơi lo lắng không yên mở miệng hỏi: “Cục cưng, có phải vì chuyện này mà em không muốn cử hành hôn lễ với anh không?”
Bạch Cẩm Sương nghe anh nói như thế, bất chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía anh: “Sao anh lại hỏi như vậy cơ chứ?”
Mặc Tu Nhân thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Bởi vì em không vui, cục cưng à, có phải anh đã từng cho em biết, anh thật sự rất sợ việc em rời bỏ anh!”.

.


Ngôn Tình Sắc
Bạch Cẩm Sương không hiểu, từ trong giọng nói của Mặc Tu Nhân, cô có thể nghe được chút yếu ớt thoáng qua.

Một người đàn ông nắm trong tay miếng ăn của nghìn người như anh, bên ngoài đều vô cùng lớn mạnh, dường như không có việc gì mà anh không giải quyết được.

Thế nhưng ở trước mặt của mình, anh lại lo lắng không yên như một đứa bé.

Trong nháy mắt, trái tim của Bạch Cẩm Sương mềm mại, rối tinh rối mù, cô rõ ràng cảm nhận được Mặc Tu Nhân dang lo được lo mất.

Có câu nói rất hay, khi quá quan tâm một người, mới có thể trở thành người lo được lo mất như vậy!
Mặc Tu Nhân quan tâm mình như vậy, cô sao có thể phụ lòng của anh cho được.

Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân, cầm lấy tay của anh nói: “Mặc Tu
Nhân, sao em có thể rời bỏ anh được cơ chứ? Anh đừng nghĩ lung tung, ngày mai em còn có thời gian một ngày nghỉ, em cũng đã nói xong với Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thư ròio, ngày mai em mời các cô ấy tới ăn cơm, thuận tiện nói với các cô ấy về chuyện cử hành hôn lễ của chúng ta luôn!”.

truy cập tamlinh247.

com để ủng hộ team mình nhé.

Lúc này Mặc Tu Nhân mới thở phào nhẹ nhõm, nếu Bạch Cẩm Sương đã dự định nói chuyện này với hai cô bạn thân của mình, vậy đã nói rõ, cô cũng sẽ không vì chuyện của Vụ Phương mà thay đổi thái độ.

Mặc Tu Nhân bận rộn rất nhiều công việc, anh về chơi với Bạch Cẩm Sương không bao lâu, lại phải rời đi.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Mặc Tu Nhân đi làm, Bạch Cẩm Sương mới đi ra ngoài.

Vấn Đình vẫn lặng im không tiếng động mà đi theo bên cạnh của cô, giống như một cái bóng vậy.

Lúc Bạch Cẩm Sương đi qua, Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thư đã đến rồi.


Từ thật xa, Bạch Cẩm Sương đã nghe thấy tiếng bọn họ đùa giỡn với nhau.

Tề Bạch Mai trêu Lâm Kim Thư: “Ai u, gần đây sao nét mặt của cậu lại đỏ lên như vậy, có phải gặp được chuyện gì tốt rồi không?”
Lâm Kim Thư bị cô ấy đùa tới mức đỏ ửng cả mặt mày, giọng điệu cứng rắn nhưng cực kỳ hứng thú nói: “Không có!”
Tề Bạch Mai cong môi: “Ôi...!Thật vậy sao? Sao mà tớ lại nghe nói, cậu yêu đương rồi nhỉ?”
Bỗng nhiên Lâm Kim Thư ngẩng đầu lên, giật mình trừng mắt nhìn Tề Bạch Mai: “Sao cậu lại biết được, là ai nói?”
Cô ấy vừa dứt lời, đã trông thấy Bạch Cẩm Sương cười cười đi tới, nhịn không được mà hỏi: “Có phải Cẩm Sương nói cho cậu biết không?”
Trong mắt Tề Bạch Mai tràn đầy ý cười: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tớ đoán thôi, mặt mũi tràn ngập gió xuân hoa đào như vậy, hoàn toàn chính là dáng vẻ của cô gái nhỏ có tình yêu vào người ma!"
Khuôn mặt của Lâm Kim Thư lập tức đỏ bừng lên: “Có thấy rõ ràng như vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương đi tới, nhìn thoáng qua Lâm Kim Thư, vô cùng đồng ý với cách nói của Tề Bạch Mai: “Có đó! Nét mặt trên mặt của cậu hoàn toàn không giống trước kia nữa kìa!”
Lâm Kim Thư theo bản năng che mặt lại: "A nghiêm trọng tới vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương cười lắc đầu, ngồi xuống rồi nói: “Cái này không phải là chuyện mất mặt gì, cậu che mặt làm chi?”
Chỉ có điều, đúng là sau khi Lâm Kim Thư yêu đương vào thì thật sự rất khác với trước kia.

Trước đó, cả ngày cô ấy đều mang theo dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, bây giờ nhìn lại, mặc dù cũng là trong veo không một gợn sóng, nhưng mà, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng nhiều hơn mất phần đỏ ửng nói không được thành lời.

Tình yêu, đúng là có thể làm tươi trẻ con người.

Bạch Cẩm Sương nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Lâm Kim Thư, nhịn không được cong cong môi nói: “Được rồi, đừng thẹn thùng nữa, dù sao cậu nói chuyện yêu đương, thì sớm muốn gì Bạch Mai cũng biết được, hơn nữa, bên trên Zalo, không phải cậu cũng đã nói rồi hay sao?”
Lâm Kim Thư ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Đó là do cách màn hình điện thoại mà nói, cũng không phải gặp mặt trực tiếp như này!”
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm Sương đậm hơn mấy phần: “Vậy chuyện tình cảm khi gặp trực tiếp như vậy, cậu cái gì cũng dám nói ra đúng không?”.

Lâm Kim Thư đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương.

Tề Bạch Mai vui sướng nháy mắt: “Cậu và Cảnh Hạo Đông đã phát triển tới bước nào rồi?”
Bạch Cẩm Sương cũng tò mò, cười.

Lâm Kim Thư đỏ mặt trừng Tề Bạch Mai: “Một con cẩu độc thân như cậu, quan tâm chuyện tìm cảm của tớ làm gì?”
Tề Bạch Mai bất đắc dĩ nhún vai: “Còn không phải vì tớ là một cấu độc thân, nên mới có thời gian nói chuyện với cậu à, nếu tớ cũng chơi trò yêu đương thì có lẽ ngay cả cái đuôi của tớ, hai người cũng không bắt được đâu!”.

Bạch Cẩm Sương cười khẽ một tiếng: “Cái này là còn chưa yêu đương nữa mà đã lộ ra nguyên hình rồi, nói thử chút xem, cậu và viện trưởng Vân thế nào rồi?”

Nụ cười trên mặt Tề Bạch Mai phai nhạt đi mấy phần: “Có thể thế nào chứ, gần đây tớ chưa từng đi tới bệnh viện, anh ta cũng không hề để ý tới, bây giờ, tớ cũng đã nghĩ kỹ rồi, trước đó tới vẫn luôn theo đuổi anh ta, thật ra chỉ là do tớ yêu đơn phương anh ta thôi.

Người ta còn không có cảm giác gì với tớ nữa, dù sao tớ cũng là một cô chủ quyền quý mà, không cần thiết cứ dính lấy người khác như vậy, nếu cứ tiếp tục đeo bám người ta như vậy, có lẽ sẽ thật sự bị coi thường mất.”
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư lập tức thay đổi.

Con người của Bạch Cẩm Sương lấp lóe: “Không nghiêm trọng tới mức đó chứ, Vân Thành Nam...!Không phải loại đàn ông cặn bã xấu xa đó đâu!”.

Ý cười trong mắt Tề Bạch Mai không chạm tới đáy: “Cái này không có quan hệ với việc anh ta có cặn bã hay không, mấu chốt chính là...!Người ta không có cảm giác với tớ.

Loại chuyện như này thì cũng không thể cưỡng cầu, đúng rồi, cậu đừng nói chuyện của tớ nữa, cậu đi ra ngoài chơi thế nào vậy?”
Bạch Cẩm Sương nghe nói như vậy thì mặt mày có hơi đỏ hồng: “Tớ...!tớ và Mặc Tu Nhân, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa, sẽ định cử hành hôn lễ!”
Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thư giật mình nhìn chằm chằm vào cô.

Con người Lâm Kim Thư lóe sáng: “Các cậu không phải đã lĩnh giấy kết hôn rồi hay sao?”
Bạch Cẩm Sương hơi xấu hổ nói: “Mặc Tu Nhân nói, anh ấy vẫn còn thiếu tớ một cái hôn lễ, ngoài ra lần này, trên hải đảo, anh ấy còn cầu hôn tớ nữa chứ!”
Tề Bạch Mai nóng thở không nổi chậc chậc hai tiếng: “Ai nha, vẫn là tổng giám đốc Mặc có cố gắng, lúc nào thì ông trời mới có thể ban xuống cho tớ một người đàn ông tuyệt thế như vậy, đời này chỉ cần vậy là tớ đã quá thỏa mãn rồi!”
Bạch Cẩm Sương tức giận trừng cô ấy một cái: “Ảo tưởng quá ha! Không có đàn ông cũng có thể sống tốt mà!”
Tề Bạch Mai bẹp bẹp miệng nói: “Đây không phải là do cậu có một người đàn ông tốt rồi, nên đứng nói chuyện mà không thấy đau eo đó mà!”
Bạch Cẩm Sương: "..”
Lâm Kim Thư đỏ mặt nói tiếp một tiếng: “Cảnh Hạo Đông cũng không phải là người đàn ông tốt đẹp gì, tớ không phải cũng đã nhìn thấy anh ta rồi đó sao?
Tề Bạch Mai mang theo vẻ mặt bị đả kích nói: “Tớ nói này Lâm Kim Thư, cậu đủ rồi đó, trước kia tớ cảm thấy cậu nói rất ít, bây giờ lại cảm thấy, sao tính tình của cậu lại xấu như vậy cơ chứ.

Cảnh Hạo Đông vẫn không tính là đàn ông tốt sao? Mặc dù trước kia, anh ta cũng có chút yêu tố của một tên cặn bã, nhưng người ta xưa nay không bắt cá hai tay, hơn nữa, mỗi việc đều nói rất rõ ràng, chỉ là chơi chơi mà thôi! Không nói tới tình cảm này kia!”
Khóe môi Lâm Kim Thư giật giật: “Nếu cậu nói như vậy, tớ còn phải khen anh ta luôn à”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK