Đôi mắt Mặc Tu Nhân đột nhiên trở nên lạnh lẽo, giọng nói của anh cũng lạnh lùng: “Kiểm tra tài khoản của cô ta thử xem gần đây cô ta có chuyển tiền qua lại với người nào không, hay xem thử có ai chuyển cho cô ta một số tiền lớn không, có thể có ai đó đang đứng đằng sau sai khiến cô ta, điều tra càng sớm càng tốt cho tôi!”
Triệu Khiêm gật gật đầu: “Được, Mặc tổng, còn tên Lý Khải kia phải xử lí như thế nào đây?”.
Mặc Tu Nhân hừng hực sát khí: “Mang anh ta tới Tử Uyển, tôi học xong sẽ tới đó, tự mình đến gặp anh ta!”
Triệu Khiêm nghe được những lời này, đột nhiên cảm thấy hơi bất ngờ, trong lòng anh ta cũng có chút sợ hãi.
Anh nhanh nhảu mở miệng: “Được, Mặc tổng, bây giờ sẽ đưa người qua ngay!”.
Mặc Tu Nhân tắt điện thoại, anh giơ tay lên, nhìn vào đồng hồ, sải bước hướng về phòng họp.
Mặc Tụ Nhân vừa vào cửa, mọi người đang nói chuyện xôn xao, lập tức dừng lại.
Mặc Tu Nhân mặt vô cảm ngồi vào ghế, Triệu Văn Vương đã đến phòng họp, nhìn đến Mặc Tu Nhân ngồi xuống, lập tức đưa bản tóm tắt cuộc họp quan trọng trong mấy ngày qua cho Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân chỉ nhìn lướt qua là có thể nhìn thấy vấn đề, biết được mình nên thảo luận về chuyện gì.
Mở đầu cuộc họp, mọi người chủ yếu xoay quanh việc giải quyết một số vấn đề quan trọng của công ty, cũng như xúc tiến các dự án lớn về sản xuất trang sức.
Chờ đến khi mấy vấn đề này đã giải quyết ổn thỏa, đã có người lên tiếng nói về chuyện Bạch Cẩm Sướng phải bị đuổi việc.
Giám đốc nhân sự Tống Lập Dương nói thẳng: “Mặc tổng, về việc sa thải nhà thiết kế Bạch Cẩm Sương, ngài có ý kiến gì khác không, nếu không có ý kiến, bây giờ tôi sẽ cho người đi sắp xếp công việc!”.
Mặc Tu Nhân nhìn lướt qua phía Tống Lập Dương, khuôn mặt anh vô cảm: “Nếu tôi có ý kiến thì sao?”
Tống Lập Dương ngẩn ra: “Ngài cảm thấy chỉ sa thải cô ấy thôi thì chưa đủ sao?” Tổng Lập Dương cũng không nhận ra được vẻ mặt của anh ấy có cái gì đó không đúng.
Anh tiếp tục tự quyết định: “Đúng vậy, đối với người như Bạch Cẩm Sương, không có lương tâm, lại còn vô liêm sỉ, chỉ sa thải cô ấy thì quá nhẹ nhàng rồi, với tư cách là một nhà thiết kế của công ty, cô ấy đã khá nổi tiếng và lần này cô ấy tạo ra một vụ bê bối như vậy gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho danh tiếng của công ty chúng ta.
Chỉ sa thải cô ấy không thể bù đắp cho tổng thất của công ty chúng ta.
Tôi sẽ liên hệ với Bộ phận pháp lý và yêu cầu cô ấy bồi thường một số tiền, Mặc tổng, ngài thấy thế nào?”
Mặc Tu Nhận hờ hững nhìn về phía Tống Lập Dương, không nói một câu.
Tổng Lập Dương có chút xấu hổ.
Nhưng mà cho dù thái độ của Mặc Tu Nhân như vậy, mọi người cũng cảm thấy bình thường, vì thái độ của anh ấy luôn luôn lạnh lùng như vậy.
Giám đốc phòng kế hoạch Nghiên Cẩn Sơn và Tổng Lập Dương có quan hệ không tồi, anh ta thấy Mặc Tu Nhân không nhìn mặt Tổng Lập Dương, anh ta liền lên tiếng nói tiếp chuyện này: “Mặc tổng, tôi cũng tán đồng với ý kiến của giám đốc nhân sự, Bạch Cẩm Sương làm ra chuyện.
này, quả thực không biết xấu hổ, không có lương tâm, loại người để lại trong công ty, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tại họa!”.
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Nghiêm Cẩn Sơn, Nghiêm Cẩn Sơn chỉ cảm thấy có một làn khí lạnh thổi qua người, làm cả người anh ta run rẩy.
Mặc Tu Nhân không nói lời nào, mọi người đều cho rằng Mặc Tu Nhân đồng ý sa thải Bạch Cẩm Sương, cũng đồng ý việc cho cô ấy đền bù thiệt hại cho công ty.
Tất cả mọi người hầu như đều tán thành với ý kiến này..
“Mặc tổng, ngài hai ngày này không ở thành phố Trà Giang, chắc ngài vẫn chưa biết rõ chuyện này, để tôi nói lại cho ngai nghe, nghe nói Bạch Cầm Sương có quan hệ với người đàn ông đã có VỢ, đã làm người thứ ba còn không tự biết thân biết phận, vừa ăn cướp vừa la làng!”
“Mặc tổng, tuy rằng ngài là người đưa Bạch Cẩm Sương vào công ty, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, trước kia không ai nhìn ra được, cô ta bề ngoài thanh khiết, bên trong lại không được bình thường, dám đi làm người thứ ba, gây ra phiền phức cho công ty, ngài cũng không thể dung túng cho cô ta!”
“Mặc tổng, chúng tôi biết ngài có lòng trọng dụng nhân tài, nhưng Bạch Cẩm Sương bây giờ đã mất hết uy tín, bị người ở trên mạng mắng chửi, công ty chúng ta không thể có loại người này! Cần phải sa thải! Hơn nữa bắt cô ta bồi thường tổn thất cho công ty chúng ta!”
Nghiêm Cẩn Sơn và Tống Lập Dương thấy đa số mọi người đều nhất trí nhằm vào Bạch Cẩm Sương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cho rằng lúc nãy họ thấy Mặc Tu Nhân không vui cũng chỉ là ảo giác.
Nhưng trong công ty này cũng chưa từng có ai đã được nhìn thấy Mặc Tu Nhân thật sự vui vẻ.
Lâm Thanh Tuấn biết Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu nhân có quan hệ không tệ, thấy Mặc Tu Nhân thờ ơ, anh cuối cùng cũng nhịn không được.
Sắc mặt anh vô cùng khó chịu: “Mặc tổng, Bạch Cẩm Sương không phải loại người này, ngài đừng nghe những tin tức ở trên mạng, chỉ là chuyện từ một phía, chuyện này chắc chắn bị hiểu lầm!”
Mặc Tu Nhân nghe được lời này, có chút kinh ngạc nhìn qua Lâm Thanh Tuấn.
Anh nhưng thật ra không nghĩ tới, Lâm Thanh Tuấn sẽ chủ động giúp Bạch Cẩm Sương ra mặt, chuyện này làm anh cảm thấy thoải mái hơn một chút..
Sau đó Nghiệm Cân Sơn mở miệng ngay lập tức: “Cái gì mà đến từ một phía, ảnh chụp và video quay chụp lại Bạch Cẩm Sương, anh còn dám nói chuyện này không phải là Bạch Cẩm Sương? Còn hiểu lầm gì chứ, anh cảm thấy có người sẽ tin tưởng anh sao, ai không biết anh và Bạch Cẩm Sương là bạn cùng trường, sao nào? Anh là tiền bối, cũng là “khách” của Bạch Cẩm Sương sao?”
Nếu nói những lời lăng mạ trước đây, anh hoàn toàn không quan tâm tới.
Nhưng khi anh ta nói ra hai khách quý, hoàn toàn làm anh nổi giận.
Mặc Tu Nhân đột nhiên cười, nụ cười lạnh lẽo tê người.
Trong phòng họp, không ai dám nói một câu.
Anh cúi đầu, không biết cùng Triệu Văn Vương nói gì đó, Triệu Văn Vương gật gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn..
Mặc Tu Nhân lúc này mới nhìn về phía mọi người, ngoài miệng cười nhưng trong mắt lại chất chứa sự tàn nhẫn: “Cậu nói Bạch Cẩm Sương không đàng hoàng, cậu có bằng chứng không?”
Tổng Lập Dương vừa nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy, cho rằng Mặc Tu Nhân đã hoàn toàn tin lời bọn họ nói, lập tức mở miệng: “Mặc tổng, tôi đã chuẩn bị một số chứng cứ, đều là những hình ảnh và video của Bạch Cẩm Sương, cái này đủ để trở thành lý do khiến Bạch Cẩm Sương bị sa thải, nếu ngài muốn xem, bây giờ tôi sẽ phát cho ngài xem!”.
Tổng Lập Dương nói xong liền lấy ra USB, hướng về màn hình lớn trong phòng họp phát lại chứng cứ..
Anh ta đem toàn bộ ảnh và video trên mạng về sắp xếp lại.
Chờ Mặc Tu Nhân trở về sẽ báo cáo, sau đó sa thải Bạch Cẩm Sương, muốn loại bỏ khối u ác tinh của công ty, vì mong có thể lót đường cho con đường thẳng danh tiến chức của mình.
Nhưng sau khi Mặc Tu Nhân nghe được lời này, nhìn anh ta cười lớn.
Nụ cười kia, Tống Lập Dương cảm thấy không đúng.
Anh ta mới vừa định đi lên chuẩn bị cắm USB, kết quả là Mặc Tu Nhân đột nhiên đứng lên.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Mặc Tu Nhân đột nhiên giơ chân lên đá đi, Tống Lập Dương bị anh đá bay về phía bàn trong phòng họp.
Anh ta đau đớn hét lên một tiếng, ôm ngực, dùng ánh mắt khó tin nhìn người đàn ông kia.
Mặc Tụ Nhân mở miệng: “Làm sao? Cậu tưởng cậu phát những thứ này trong công ty và được tôi khen ngợi sao?”
Tống Lập Dương vừa sợ vừa tức giận, nhưng lại không dám nói gì: “Mặc tổng, ngài có ý gì?” Mặc Tu Nhân lúc này mới thong thả ung dung sửa sang lại cổ tay áo, xoay người ngồi lại vị trí, nhìn qua Tông Lập Dương: "Ý của tôi chính là cậu có thể cắt đi rồi, đúng rồi, vừa rồi mọi người đều thấy tôi đá cậu, cậu có thể thưa kiện! Tôi ở đây chờ cậu!”
Danh Sách Chương: