Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Sáu năm sau.

Sân bay quốc tế Trà Giang, một người đàn ông có vóc dáng cao ngất, tướng mạo anh tuấn đứng ở cổng đón sân bay, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ ở trong lối đi từ sân bay đi ra ngoài.

Trong đôi mắt màu nâu sậm mang cặp kính gọng vàng dâng lên ý cười nồng đậm.

Mấy cô gái xung quanh thấy được cảnh này, mặt đỏ rần lên.

Bạch Cẩm Sương nắm bàn tay nhỏ của Tần Minh Huyền, cười đi tới: "Em chú ý một chút đi, kiềm chế hoocmon của em lại, mê hoặc mấy cô gái nhỏ xung quanh đến choáng váng rồi!"
Đáy mắt người đàn ông anh tuấn thoáng qua nụ cười mất mát: "Đáng tiếc nhỉ, không mê hoặc được chị!"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh ta một cái: "Đó là đương nhiên, chị là chị lớn mà, tương đối trưởng thành rồi, nên sẽ không bị mấy mánh khoé của em mê hoặc đâu!"
Người đàn ông cười khẽ: "Chị lớn mới tốt, có chị lớn hơn ba tuổi như ôm vàng mà, chị vừa vặn lớn hơn em ba tuổi!"

Lúc này, thằng nhóc con mềm mại được Bạch Cẩm Sương dắt tay mở miệng nói: "Chú Đàm, da mặt chú thật dày, mẹ như vậy là đang từ chối chú một cách uyển chuyển đấy!"
Đàm Phi Vũ cười khẽ: "Ai ui, nhóc con này, con cũng biết hai chữ uyển chuyển hả?"
Cậu bé hừ nhẹ một tiếng: "Chứ sao, tiếng phổ thông của con khá tốt đấy nhé.

Mẹ nói với con, sau này muốn sống ở trong nước, phải yêu nước, không được quên ngôn ngữ của tổ tiên mình!"
Khoé miệng Đàm Phi Vũ co quắp:
"Đây chắc không phải là nguyên văn lời mẹ con đâu nhỉ!"
Không sai, người đàn ông anh tuấn này, chính là Đàm Phi Vũ hai mươi ba tuổi.

So với người thiếu niên mười bảy tuổi năm đó, anh đã hoàn toàn thay đổi.

Cậu bé nghe được lời của Đàm Phi Vũ, phồng má lên: "Đó là bản con phiên dịch!"
Nguyên văn lời mẹ nói là, phải yêu nước, phải nói tiếng phổ thông, nếu không, thật xấu hổ khi nói mình là người yêu nước!
Bạch Cẩm Sương nhìn một lớn một nhỏ tranh cãi, tức giận lắc đầu một cái, nhìn Đàm Phi Vũ: "Chuyện phòng làm việc, em chuẩn bị thế nào rồi?"
Đàm Phi Vũ lập tức gật đầu: "Chuẩn bị xong hết rồi, ngay bên cạnh bệnh viện em đang nhậm chức, thiết bị đều lắp đặt loại tốt nhất, chị trở về thì lập tức có thể mở phòng làm việc ngay.

Hơn nữa, em cũng tìm người tiết lộ tiếng gió rằng chị định mở phòng làm việc ở thành phố Trà Giang ra bên ngoài rồi, đã có rất nhiều người ngưỡng mộ muốn đến hợp tác!"
Bạch Cẩm Sương cong môi: "Cảm ơn em, nếu không phải Bông Vải bị bệnh, có lẽ chị sẽ trở về cùng em, không đến nỗi để cho mình em bận rộn nhiều như vậy!"
Đàm Phi Vũ cười khẽ: "Khách sáo với em làm gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà!"
Bạch Cẩm Sương cười một tiếng, nhìn anh: "Đúng rồi, chị nhớ em đâu có cận thị, sao cứ luôn đeo kính thế?"
Nghe vậy, khoé miệng Đàm Phi Vũ giật một cái: "Chẳng phải là vì muốn tỏ ra trưởng thành một chút sao, nếu không, lúc em làm phẫu thuật, người ta luôn cảm thấy em trẻ tuổi, không đáng tin!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái: "Hoá ra là như vậy!"
Đàm Phi Vũ yên lặng nhìn cô một cái, trong lòng thầm nói, đương nhiên không phải như vậy, chỉ vì em muốn trồng mình trưởng thành hơn một chút, xứng đối với chị hơn một chút, để chị bớt xem em là em trai đi!
Chỉ có điều, những lời này Đàm Phi Vũ cũng sẽ không nói thẳng, sợ doa Bạch Cẩm Sương chạy mất.

Anh ta và Bạch Cẩm Sương có quan hệ rất tốt, sáu năm này, hai người là bạn, cũng là người thân.


Anh ta muốn phát triển đoạn tình cảm này thành tình yêu, còn phải từ từ cố gắng.

Thật ra người lớn hai nhà đều hy vọng bọn họ có thể thành đôi, nhưng chủ yếu vẫn phải tôn trọng ý nguyện của bọn họ.

Đàm Phi Vũ đã thích Bạch Cẩm Sương từ sáu năm trước, đương nhiên là chỉ cần Bạch Cẩm Sương đồng ý, anh ta lập tức tán thành cửa hôn sự này hai tay hai chân!
Anh ta nhìn Tần Minh Huyền không nhỏ chút nào ở bên cạnh, cười hỏi: "Bệnh của Bông Vải đã hoàn toàn khỏi chưa?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái: "Khoẻ rồi! Chỉ là vẫn còn hơi khó chịu, khoảng thời gian này tốt nhất là đeo khẩu trang che mũi, hạn chế hít nhiều bụi bặm, đề phòng phát bệnh!"
Lúc này, Tần Minh Huyền không vui bĩu môi: "Hai người đừng gọi con là Bông Vải nữa, con đã lớn rồi!"
Đàm Phi Vũ cười khẽ: "Con trưởng thành thì vẫn gọi biệt danh của con, có liên quan gì sao?"
Tàn Tư Huyền có chút ngượng ngùng: "Người ta là con trai, con trai nhà ai có tên là hoa là cỏ chứ!"
Lần này, Bạch Cẩm Sương cũng không khỏi tức cười, cô xoa tóc Tần Minh Huyền: "Quỷ nhỏ này, Bông Vải không phải một loại hoa, mẹ đặt tên con là Bông Vải, là vì muốn nhắc nhở con không được hít phấn hoa, cho nên mởi đặt biệt danh có chữ bông, con còn ghét bỏ!"
Bông Vải nhỏ mếu xét miệng, được thôi, ý tốt của mẹ, lòng con xin nhận vậy!
Tần Minh Huyền là tên thật của Bông Vải nhỏ.

Cái tên này là do Đỗ Yến Oanh đặt cho.

Nghe nói, người bố xấu xa kia của Bông Vải mang họ Tần.

Còn về Tư Huyền, Đỗ Yến Oanh nói bà tuỳ tiện tra từ điển.

Bạch Cẩm Sương biểu thị không tin, nhưng mà, nếu mẹ không muốn nói, cô cũng không muốn làm khó bà.

Tên của trẻ nhỏ mà, chỉ cần có thể gọi là được, ngược lại cô không để ý lắm.

Bạch Cẩm Sương đâu có biết, tên của Tần Minh Huyền, là sự áy náy ngập tràn đối với nhà họ Tần.


Họ Tần, là bởi vì Tần Vô Đoan chết, con của Mặc Tu Nhân, phải họ Tần! Tên Tư Huyền, nhắc tới sự tưởng niệm, vẫn là Tần Vô Đoan.

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên! Tư Huyền này, chính là để tưởng niệm Huyền của Vô Đoan.

Chỉ tiếc, Bạch Cẩm Sương gặp tai nạn mất trí nhớ, căn bản không hiểu ý nghĩa của cái tên này.

Lần này, Đỗ Yến Oanh đồng ý cho Bạch Cẩm Sương trở về nước.

Chủ yếu là do Đàm Phi Tuấn nói, với tâm tính của Bạch Cẩm Sương bây giờ, có thể thử tiếp nhận trí nhớ năm đó cô đóng chặt, nhưng còn cần kích thích một chút.

Dẫu sao, bây giờ Bạch Cẩm Sương có Tần Minh Huyền, cũng xem như dời đi một số cảm tình, sau khi biết được sự thật năm đó, có buồn cũng sẽ không kích động như năm đó.

Còn có một chút nguyên nhân nữa là, bọn họ nhìn ra Đàm Phi Vũ thích Bạch Cẩm Sương.

Nếu như muốn để cho Bạch Cẩm Sương và Đàm Phi Vũ thành đôi, vậy thì nhất định phải để Bạch Cẩm Sương tự mình lựa chọn, hơn nữa, phải hoàn toàn tỉnh táo mà chọn, không thể để cô quyết định dưới tình trạng không có trí nhớ trọn vẹn.

Dẫu sao, lỡ như bọn họ thật sự ở bên nhau, Bạch Cẩm Sương nhớ lại phần trí nhớ thiếu sót, sợ rằng lại rối tinh rối mù.

Trong mắt Đàm Phi Tuấn và Đỗ Yến Oanh, khả năng Bạch Cẩm Sương lựa chọn Đàm Phi Vũ, vẫn có năm mươi

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK