Bạch Cẩm Sương: “Lâm Kim Thư kể chuyện cười cũng nhạt nhẽo!”
Tề Bạch Mai: “Tớ đang rất tức giận, các cậu rốt cục là có thấy tin tức của tớ không!”
Bạch Cẩm Sương: “Nói đi, đừng gắng sức quá, nếu không bọn tớ đã không cho cậu cơ hội nói rồi, sẽ làm cậu ngột ngạt mất!”
Tề Bạch Mai: “Hãy nhìn sự khinh bỉ của tớ đi!”
Tề Bạch Mai: “Trình Ngọc Viện cũng ở cùng nhà với Vân Thành Nam!”
Lâm Kim Thư: “Hả...”
Bạch Cẩm Sương: “Có cảnh gặp mặt tình địch, đặc là biệt cảnh đánh ghen tột độ!”
Tề Bạch Mai: “Tớ say rồi, rốt cuộc các cậu muốn làm gì hả?”
Bạch Cẩm Sương: “Cái gì, không có cảnh đánh ghen tột độ à, nói vậy, Trần Ngọc Mai muốn chỉnh đốn Trình Ngọc Viện!”
Tề Bạch Mai: “Ha ha ha ha, cậu thật thông minh, ban đầu tớ chính là muốn nói cho hai cậu tin tốt này, bày tỏ một chút niềm vui sướng của tớ, bây giờ tốt rồi, một chút vui sướng cũng không có, hai người các cậu trong phút chốc sẽ cho tớ trở về hình dạng ban đầu!”
Bạch Cẩm Sương: “Hãy gọi tớ là Bạch thông minh! Cậu trở về hình dạng ban đầu không tốt hay sao? Đây không phải là vì vui quá hóa buồn à?”
Lâm Kim Thư: “Chỉ có tớ cảm thấy Bạch thông minh có chút kì dị sao?”
Tề Bạch Mai: “Đúng vậy, Bạch Bạch tài giỏi!"
Bạch Cẩm Sương: “Bạch Bạch là ai, ở đâu vậy?”
Tề Bạch Mai: "..."
Lâm Kim Thư: “Chuồn thôi chuồn thôi, Bạch Mai cậu tranh thủ thời gian đừng chơi điện thoại nữa, để mẹ của Vân Thành Nam nhìn thấy không tốt đâu!”
Tề Bạch Mai nhìn thấy tin nhắn này, lập tức cất điện thoại, đảo mắt một vòng, may mắn không ai chú ý đến cô.
Chưa được bao lâu.
Người giúp việc tới nói đã dọn cơm rồi.
Họ đến nhà ăn, Vân Trung Hào từ trên lầu đã xuống.
Ông ấy liếc nhìn đứa cháu họ, mở miệng nói: “Ăn cơm đi!”
Ông ấy biết khoảng thời gian này, vợ và con trai không ngừng xảy ra mâu thuẫn, nhưng mà, người vợ luôn ngang ngược, có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ.
Những năm qua ông ấy cũng không thể làm gì trái ý bà ta được, việc gì cũng chỉ có thể thuận theo bà ta.
Bây giờ, ông ấy càng lúc càng không quản được mọi thứ, với lại, những mâu thuẫn này, sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát, chỉ cần đến một mức độ nhất định, ông ấy cũng sẽ không giải quyết được.
Chỉ có điều, một số chuyện xảy ra lần này cũng khiến ông ấy có chút bất ngờ.
Không khí trên bàn ăn của nhà họ Vân có chút yên tĩnh, mọi người ăn cơm tối trong im lặng.
Rất nhanh bữa tối đã ăn xong rồi, Vân Trung Hào đột nhiên mở miệng: “Ngọc Viện, bố mẹ cháu gần đây sao rồi?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Trình Ngọc Viện thay đổi gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô ta cười gượng gạo: “Họ gần đây rất tốt ạ!”
Vân Trung Hào liếc nhìn cô ta với vẻ mặt phức tạp, không nói lại lời nào nữa.
Trần Ngọc Mai mặt lạnh lùng nói: “Nếu họ vẫn rất tốt, vì sao lại để cho cháu làm những việc không nên trên bàn tiệc chứ!”
Trần Ngọc Mai đã dồn nén một ngày rồi, bây giờ cuối cùng bà ta cũng nhịn không nổi nữa.
Đôi mắt của Trình Ngọc Viện hơi mở to, điệu cười trên mặt cũng không giữ được nữa.
"Cái gì...!Cái gì mà việc không nên có trên bàn tiệc ạ, dì à, cháu không biết dì đang nói cái gì!”
Trần Ngọc Mai cười khẩy: “Tất cả là vì chuyện này, còn giả vờ với tôi phải không!”
Trình Ngọc Viện nắm chặt tay: “Cháu không biết rốt cuộc là dì có ý gì, với lại cháu giả vờ cái gì chứ!”
Trần Ngọc Mai nheo mắt: “Vốn dĩ tôi vẫn muốn để lại cho cô ít mặt mũi, vậy mà cô không biết xấu hổ, vậy tôi cũng không có khách khí gì nữa, những chuyện bạn bè cô gần đây đăng lên, tất cả là gì, cô cho rằng tôi không biết gì à!”
Trình Ngọc Viện trong chốc lát nắm chặt váy, tất cả mọi người sững sờ nhìn Trần Ngọc Mai: “Dì..."
Trần Ngọc Mai trực tiếp nói cắt ngang: “Đừng kêu tôi là dì, tôi không có loại họ hàng như cô, tuổi còn trẻ không học cái tốt, dám kết giao với những người kém cỏi đó.
Những chuyện này tôi cũng không muốn nói gì nữa, dẫu sao, đây là tự do của cô, nhưng mà, cô trăm lần không nên vạn lần không nên vào lúc nhà họ Trình sắp phá sản đến chia rẽ nhà họ Vân.
Bây giờ, còn muốn lừa gạt tôi, để được gả cho Thành Nam, để cứu nhà họ Trình các người, Trình Ngọc Viện, trước đây tôi như thế nào cũng không nhìn ra, tuổi còn trẻ như cô, lòng dạ sao mà lại nham hiểm như vậy chứ!”
Vân Thành Nam kinh ngạc nhìn mẹ mình, trên mặt ẩn náu một vẻ mặt phức tạp, Tề Bạch Mai kéo tay bà ta ngồi xuống bàn, luôn luôn im lặng.
Sự bất bình và yếu đuối lộ trên khuôn mặt của Trình Ngọc Viện, toàn bộ đều hội tụ hết.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Trần Ngọc Mai: "Cho nên, dì sớm đã biết những chuyện này, hôm nay kêu tôi đến, còn đặc biệt gọi anh Thành Nam và Tề Bạch Mai, chính là vì để họ xem tôi xấu hổ đến cỡ nào sao?”
Trần Ngọc Mai lạnh lùng nhìn cô ta: “Thế nào? Còn chế tôi không cho cô mặt mũi, tôi không công khai những hành vi của cô, đã tính là nể mặt tình bạn giữa hai nhà trước đây rồi!”
Nghe đến lời này, Trình Ngọc Viện luôn luôn giống như bông hoa nhỏ màu trắng, vẻ mặt biến thành thờ ơ: “Tình bạn của hai nhà? Dì à, nếu dì thật sự xem vì lợi ích tình bạn giữa hai nhà, vì sao không giúp nhà chúng tôi, quang minh chính đại nói như vậy, còn không phải là giẫm lên cái thấp tán thành cái cao sao! Nói giống như dì có nhiều sự cao quý lắm vậy, nói tôi nham hiểm, thế nào mà lại không nói nhà họ Vân các người vong ân phụ nghĩa, nhà họ Trình chúng tôi những năm trước, quyên góp thiết bị y tế cho bệnh viện có ít không?”
Trần Ngọc Mai sắc mặt vô cùng khó coi, giọng nói trực tiếp cao lên, thậm chí có chút chói tai: “Nhà chúng tôi vong ân phụ nghĩa ư? Trình Ngọc Viện, lúc cô nói chuyện, mặt không xấu hổ sao? Nếu công việc làm nhà cô bình thường thì cũng không có vấn đề, nhưng bây giờ, con tàu lớn này nhà họ Trình sắp chìm rồi, cô vẫn mặt dày mày dạn bám lấy gia đình chúng tôi, khiến cho gia đình chúng tôi cùng chìm với gia đình các người, đây mới gọi là có tình có nghĩa à? Những lời nói từ miệng của cô toàn là sự lừa dối, bây giờ còn dám nói như vậy, tôi thật sự không biết bố mẹ của cô rốt cuộc là giáo dục cô như thế nào!”
Trình Ngọc Viện bây giờ đã không đếm xỉa nữa rồi.
Cô ta nhìn Trần Ngọc Mai chế giễu: “Đừng quản bố mẹ tôi giáo dục tôi như thế nào, tôi muốn cứu nhà họ Trình, lẽ nào có gì sai sao? Nếu bây giờ dì đã biết mọi thứ rồi, tôi cũng không thèm tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn nữa, dì xem thường tôi, tôi cũng có thể coi thường dì, còn anh Thành Nam.....!
Trình Ngọc Viện nói xong, liếc nhìn Vân Thành Nam, chế nhạo: “Dì, dì cảm thấy tôi không tốt, vậy dì đã nhìn đến Tề Bạch Mai chưa? Trước đây dì đối xử với
Danh Sách Chương: