**********
Chương 826: Tỏa sáng rực rỡ
Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, Hứa Phồn Tinh đứng bên cạnh bộ chỉnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng của Bạch Cẩm Sương, cô ấy không thể ngờ rằng, khó như vậy mà Bạch Cẩm Sương cũng có thể điều khiển được, cô ấy không chỉ không thể làm Bạch Cẩm Sương xấu mặt, ngược lại còn khiến cô tỏa sáng rực rỡ, Hứa Phồn Tinh quả thực không cam lòng! Đúng lúc này, cô ấy nghe thấy cách đó không xa, có một nam một nữ đang trò chuyện.
Người phụ nữ nói: "Người đẹp vừa nhảy là ai, thật tuyệt vời!”
Người đàn ông trả lời: “Đó là chủ của công ty trang sức đá quý Tư Huyền, Bạch Cẩm Sương, nghe nói chỉ mới về nước!” “Thật sao? Cô ấy có quan hệ gì với tổng giám đốc Mặc vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ tổng giám đốc Mặc thực sự có thể cùng cô ấy lên sân khấu khiêu vũ.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy tổng giám đốc Mặc khiêu vũ!" “Cô không biết sao, tôi nghe nói, trang sức đá quý Tư Huyền ở thành phố Trà Giang, chỉ hợp tác duy nhất với công ty trang sức đá quý Hoàng Thụy, quan hệ hợp tác như vậy, cho thấy người này được tổng giám đốc Mặc nền mặt hơn so với người thường!”
Hứa Phồn Tinh nghe thấy điều này, đôi mắt căm phẫn của cô ấy đột nhiên sáng lên.
Hóa ra họ chỉ là đối tác, Mặc Tu Nhân đồng ý cùng Bạch Cẩm Sương khiêu vũ là vì mối quan hệ hợp tác giữa hai người, cô ấy hẳn là đã nghĩ sai rồi!
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nghĩ, loại tình yêu thầm lặng của Mặc Tu Nhân dành cho cô ấy làm sao có thể giả được!
Bên kia, sau khi Bạch Cẩm Sương bước ra khỏi sàn nhảy, cô vẫn còn mơ hồ nghe thấy sự ghen tị và ngưỡng mộ của những người xung quanh, tiếng khen ngợi vang lên không dứt.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân vừa đi qua một bên, định ngồi xuống thì đã thấy Sở Hạnh Từ và Thẩm
Đinh Nhiên đi tới.
Sở Hạnh Từ nhìn Mặc Tu Nhân: “Không ngờ tổng giám đốc Mặc lại nhảy giỏi như vậy!”
Mặc Tu Nhân hơi nhướn mày, nhìn người đàn ông bên kia: “Tổng giám đốc Sở quá khen!”
Sở Hạnh Từ bình tĩnh nói: “Tôi trước giờ chỉ biết nói thật!”
Mặc Tu Nhân không nói thêm gì nữa.
Sở Hạnh Từ nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, tiếp tục nói: “Tuy rằng tổng giám đốc Mặc nhảy rất đẹp, nhưng...!vũ đạo của Cô Bạch, khiến tôi càng thêm kinh ngạc! Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại có thể nhìn thấy một vũ đạo đẹp như vậy!” Mặc Tu Nhân cảm thấy đặc biệt khó chịu khi nhìn thấy Sở Hạnh Từ dùng khuôn mặt thờ ơ vô cảm đó để khen ngợi Bạch Cam Sương.
Anh cũng biết Bạch Cẩm Sương nhảy giỏi, nhưng điệu nhảy vừa rồi cũng làm anh kinh ngạc...Bạch Cẩm Sương giỏi như vậy, anh chỉ muốn giấu cô đi, không muốn người khác nhìn thấy cô nhảy rồi đưa ra nhiều nhận xét khác nhau, vậy nên cảm giác...!Thật sự là vô cùng khó chịu!
Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng Sở Hạnh Từ sẽ khen cô, cô giật mình liếc nhìn anh ta, đột nhiên ánh mắt chạm phải người đứng bên cạnh anh ta, Thẩm Đinh Nhiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Sở Hạnh Từ, thấy cô ngẩng đầu lên, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, khuôn mặt có chút hụt hang.
Bạch Cẩm Sương nói: “Tổng giám đốc Sở quá khen, thật ra hôm nay tôi cung may mắn có được phong độ tốt!” Nếu không với nhịp điệu luôn thay đổi như vậy, sao cô có thể không mắc sai lầm nào được.
Sở Hạnh Từ còn muốn nói cái gì, lúc này Mặc Tu Nhân mở miệng cắt ngang: “Cũng không còn sớm nữa, tôi và Cẩm sương còn có chuyện riêng, xin phép đi trước!
Sở Hạnh Từ không có cơ hội nói chuyện tiếp.
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương vừa đi, Sở Hạnh Từ liền cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Không phải khen Bạch Cẩm Sương sẽ làm Mặc Tu Nhân vui vẻ sao, sao anh lại cảm thấy anh ấy không hề vui vẻ!”
Thẩm Đinh Nhiên vươn tay ra, định chạm vào tay Sở Hạnh Từ, nhưng nhìn ánh mắt anh dõi theo bóng dáng của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, cô khẽ thở dài, thu tay lại: “Anh Sở! Trường hợp vừa rồi, cô Bạch vô cùng tuyệt vời, anh khen như vậy, tổng giám đốc Mặc lại cho rằng anh đang chú ý tới cô Bạch! Em biết anh muốn hợp tác với tập đoàn Tần Thị, không phải ngày mai còn thời gian sao, ngày mai chúng ta lại tìm cơ hội cùng tổng Mặc nói chuyện, được không?”
Sở Hạnh Từ quay đầu lại nhìn Thẩm Đinh Nhiên, duỗi tay xoa đầu cô ấy: "Được, theo ý em!”
Cảm giác được hơi ẩm từ bàn tay của Sở Hạnh Từ, vuốt ve trên đầu cô ấy, cảm giác hụt hẫng của Thẩm Đinh Nhiên cũng từ từ biến mất.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đi ra khỏi sảnh lớn của vũ hội, Vân Yến vội vàng đuổi theo.
Bữa tiệc khiêu vũ có quá nhiều người, cô ấy không dám kêu to, chỉ có thể nhanh chân chạy theo.
Lúc đầu Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân bước vào,
Vân Yến tình cờ đi vệ sinh nên không để ý tới.
Cho đến khi Bạch Cẩm Sương có một màn nhảy một cách đáng kinh ngạc vừa rồi, Vân Yến đã rất phấn khích nên cô ấy định đợi đến Bạch Cẩm Sương nhảy xong sẽ đi tìm cô.
Kết quả là Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân lại cùng Sở Hạnh Từ nói chuyện, còn cô ấy bị Sở Tuấn Thịnh cuốn lấy.
Không hiểu tại sao tổng giám đốc Sở lại muốn Vân Yến cùng anh ta nhảy một điệu, nhưng từ lần đầu tiên Vân Yến thấy Sở Tuấn Thịnh, cô ấy đã không muốn tiếp xúc, làm sao có thể cùng anh ta khiêu vũ!
Nhưng cho dù Vân Yến từ chối, Sở Tuấn Thịnh vẫn bám riết không tha, nói chuyện cùng Vân Yến.
Vân Yến thấy anh ta cũng không nghiêm túc, rõ ràng muốn lấy người khác làm đồ giải trí, đang muốn nói vài câu đối phó, không ngờ cô ấy mới chỉ vừa nói mấy câu, ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Cẩm Sương đi đến cửa.
Vân Yến vội vàng đuổi theo, Sở Tuấn Thịnh cũng đi theo sau.
Vân Yến đuổi tới cửa, thấy Bạch Cẩm Sương đang quẹo ở hành lang phía trước và đi về phía thang máy, cô ấy định gọi tên Bạch Cẩm Sương nhưng bỗng nhiên chân khuỵu xuống, cô ấy hét lên một tiếng “á”.
Sở Tuấn Thịnh lo lắng nhìn cô: “Cô Vân, cô không sao chứ?”
Vân Yến rất tức giận, cô ấy không quan tâm đến việc duy trì sự thân thiện với Sở Tuấn Thịnh nữa: “Đều tại anh, ai bảo anh lúc nãy quấn lấy tôi nói chuyện, tôi có chuyện muốn tìm Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương đã đồng ý cùng Vân Yến đi gặp Thịnh Thế Phồn Hoa, mặc dù cả hai đã thỏa thuận trên mạng nhưng Vân Yến vẫn là muốn gặp Bạch Cẩm Sương tâm sự, bây giờ đúng là một cơ hội tốt, nhưng lại bị Sở Tuấn Thịnh làm phiền.
Vân Yến không biết tại sao đột nhiên lại cáu kỉnh như vậy, dù sao cô ấy cũng không còn tâm trạng nữa.
Sở Tuấn Thịnh nhìn cô ấy đột nhiên mất bình tĩnh, anh ta cũng có chút kinh ngạc, nhưng khi ánh mắt liếc xuống chân cô ấy, anh ta vẫn không nhịn được nhắc nhở: "Dây giày cao gót của cô bị hỏng rồi!”
Loại này dây giày mỏng manh này chỉ như một vật trang trí mà thôi.
Chỉ là vừa rồi động tác của Vân Yến quá mạnh mẽ, dây giày bị đứt, đi trên đường không chú ý, không chừng là tự mình vướng ngã.
Vân Yến nghe anh ta nói vậy, cô ấy nhìn xuống và thấy cô ấy chuẩn bị ngồi xổm để giấu dây của đôi giày cao gót, nhét chúng vào mép giày để tránh vấp ngã.
Nhưng cô ấy chưa kịp cúi xuống, đột nhiên nghe Sở
Tuấn Thịnh nói: “Từ từ đã." Vân Yến nhíu mày, nhìn anh khó hiểu, biểu cảm còn có chút không vui: “Tổng giám đốc Sở lại muốn làm gì vậy?” Sở Tuấn Thịnh cảm thấy bản thân có khuynh hướng chịu sự hành hạ, anh ta thích nhìn Vân Yến nổi giận hơn là những cô gái xinh đẹp mỉm cười với anh ta.
Anh ta cười: "Cô đang mặc một chiếc váy dạ hội bỏ sát, đừng ngồi xổm xuống!”
Vân Yến bất ngờ, đột nhiên nghĩ đến bộ váy mà mình đang mặc, mặt cô ấy đột nhiên đỏ lên.
Hôm nay cô ấy ở đây mà không có ý định khiêu vũ, VÌ vậy cô ấy mặc một chiếc váy dạ hội bó sát với đường xẻ cao, nếu cô cúi xuống hoặc ngồi xổm, chắc chắn sẽ bị lộ..
Danh Sách Chương: