**********
Chương 541: Thiếu niên tình địch
Trên lan can tầng hai bên cạnh, Đàm Phi Tuấn hơi nhíu mày: “Bà có cảm thấy hay không, vừa rồi lúc mà Mặc Tu Nhân đi tìm Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt có chút là lạ thì phải?"
Nét mặt của Đỗ Yến Oanh cũng bắt đầu ngưng trọng “Tôi thấy mà! Không phải là anh ta không cho phép Cẩm Sương tiếp xúc với người ngoài đó chứ?”
Đỗ Yến Oanh vừa mới về nước, đối với những chuyện tình bên cạnh cô, có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, bây giờ bà ta cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán mà thôi.
Đàm Phi Tuấn hơi nhíu mày: “Cái này...!tôi cũng không thể tùy tiện đưa ra kết luận được!”
Dù sao lúc còn ở hải đảo du lịch, ông ta chỉ biết anh không cho cô tiếp xúc với người lạ.
Về phần tình huống vừa rồi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thật đúng là khó nói.
Đúng lúc này, Đàm Phi Vũ đột nhiên thở phì phò chạy tới: “Con...!vừa rồi con nghe được một tin tức động trời”
Đàm Phi Tuấn nhìn đứa con trai ngốc của ông ta, nhịn không được nhíu nhíu mày.
Con người Đỗ Yến Oanh lấp lóe: “Tin tức gì?”
Đàm Phi Vũ hạ giọng: “Dì Đỗ, nghe nói đứa con gái giả kia của chủ Tổng Đình Nguyên trước đó đã đi đối phó với
Bạch Cẩm Sương, sau lại bị Mặc Tu Nhân điều tra ra!” Đỗ Yến Oanh và Đàm Phi Tuấn hai mặt nhìn nhau.
Sắc mặt Đàm Phi Tuấn biến đổi: “Cho nên đây mới là nguyên nhân khiến cho Mặc Tu Nhân vừa rồi làm mặt lạnh sao?”
Vẻ mặt Đỗ Yến Oanh hoàn toàn trở nên khó coi: “Phi Vũ, cháu có biết chuyện tình cụ thể ra sao hay không? Cô ta đã đối phó với Cẩm Sương như thế nào?”
Đỗ Yến Oanh chỉ cần tưởng tượng tới chuyện món hàng dỏm kia thế mà lại dám tổn thương con gái bảo bối của bà ta, Đỗ Yến Oanh ngay cả lòng muốn giết người đều Có!
Đã từng, bà ta đã từng là một đóa hoa lời nói dịu dàng hiểu chuyện biết lý lẽ, nhưng mà bây giờ, tất cả sự dịu dàng đã sớm biết thành mũi nhọn lạnh lùng nghiêm nghị.
Nếu như có ai dám bắt nạt con gái của bà ta, mũi nhọn của bà ta sẽ không chút do dự mà nhắm về phía đối phương!
Đàm Phi Vũ nghe Đỗ Yến Oanh nói, lập tức có chút xấu hổ gãi đầu một phát: “Chuyện này...!cháu cũng không biết, cháu chỉ nghe được một câu này, nên mới phỏng đoán được đại khái một chút.
Chú Tổng Đình Nguyên cũng sẽ không nói chuyện riêng tư cho người khác!”
Đỗ Yến Oanh nghe nói như thế, vẻ mặt che lấp: “Nếu như ông ta đã không nói, vậy thì tôi đây phải đi điều tra rồi!”
Đàm Phi Tuấn nhìn thấy vẻ mặt bà ta không thích hợp, mau chóng nói sang chuyện khác, muốn làm cho bà ta tỉnh táo lại một chút.
Ông ta hỏi Đàm Phi Vũ: “Chuyện bảo con đi hỏi, con hỏi ra sao rồi?”
Trong nháy mắt Đỗ Yến Oanh cũng nhìn về phía Đàm Phi Vũ.
Có điều, khi Đàm Phi Vũ nghe được cậu hỏi của Đàm Phi Tuấn, cậu ta lập tức ỉu xìu: “Bạch Cẩm Sương cô ấy coi con giống như kẻ địch, cái gì cũng không nói với con.
Chỉ cần con hỏi thêm một chút sự tình liên quan tới cô ấy, cô ấy sẽ lập tức lộ ra vẻ mặt cảnh giác, thật giống như con là cái kẻ bại hoại tội ác tày trời gì đó vậy!”
Đàm Phi Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu: "Con ngoại trừ ăn cơm ra thì còn có thể làm gì được đây?”
Vẻ mặt Đàm Phi Vũ bị phẫn: “Chuyện tình cảm của Cẩm Sương trước đó không phải đều là do con điều tra được hay sao?”
Cậu ta cảm giác bản thân bị bố ruột vũ nhục năng lực, thở phì phò mở miệng: “Bố cứ chờ xem, con nhất định sẽ điều tra ra được!”
Cậu ta nói xong, lập tức quay đầu bỏ đi.
Đỗ Yến Oanh thấp giọng nói: “Phi Tuấn, ông cũng đừng làm khó đứa nhỏ, Cẩm Sương không muốn nói cho Phi Vũ mấy vấn đề này, tôi đại khái có thể lý giải được!”
Đàm Phi Tuấn lại lắc đầu: “Tên nhóc thổi tha này, phải kích cho nó một kích, nếu không thì chuyện gì cũng làm không xong! Bà cũng đừng quản nhiều như vậy, chờ nó đi tra là được!”
Đỗ Yến Oanh gật nhẹ đầu, chẳng qua khi bà ta nhìn tới Tổng Đình Nguyên ở dưới tầng, vẫn nhịn không được khoanh tay lại: “Tôi sẽ điều tra rõ ràng, Tổng Thúy Kiều kia rốt cuộc đã làm gì Cẩm Sương của tôi rồi!” Đàm Phi Tuấn nghe nói như thế, con người lóe lóe, nhưng cũng không nói gì.
Sau khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân trở lại biệt thự số một Hương Uyển thì đã gần mười một giờ đêm.
Vừa bước vào cửa, anh đột nhiên ngăn cô ở cửa, im lặng ôm cô không nói tiếng nào.
Cô có chút mờ mịt, đây là bị làm sao vậy?
Cô đưa tay, nhịn không được vuốt ve đầu tóc của anh, nhẹ giọng nói: “Mặc Tu Nhân, anh sao vậy?”
Đầu của anh chôn ở hõm vai của cô, giọng điệu buồn bã nói: “Cục cưng, sau này em đừng có tiếp xúc với Tổng Đình Nguyên nữa, nhà bọn họ không có người nào là tốt ca!"
Bạch Cẩm Sương cạn cả lời: "Được rồi!”
Anh nhịn không được đưa tay day day lỗ tay cô: “Giọng điệu này của em, sao nghe thế nào cũng giống như không tình nguyện vậy?”
Cô nhịn không được rụt cổ lại, cười khẽ nói: “Sao mà em có thể không tình nguyện được cơ chứ? Em biết anh vì muốn tốt cho em mà thôi, cho nên hôm nay lúc anh muốn dẫn em đi, không phải em không nói hai lời đã đi theo anh rồi đó sao?”
Anh có chút vô lại: “Anh mặc kệ, dù gì sau này em cũng đừng có tiếp xúc với ông ta nữa.
Chỉ cần anh vừa nghĩ tới những chuyện mà Tống Thúy Kiều bị Tống Chí Nam xúi giục làm ra là đã đủ để anh tức giận rồi!”
Cô cười khẽ: “Vậy sau này em sẽ không tiếp tục tiếp xúc với nhà họ Tổng bọn họ nữa, nói như vậy, không biết tâm tình của anh đã tốt lên chút nào hay chưa?”
Anh trầm mặc hai giây, đột nhiên nói: “Hôm nay cái người thiếu niên kia, tại sao cậu ta lại có mặt ở hiện trường vậy?”
Cô sững sờ, trong nháy mắt phản ứng lại, anh đã nhận ra Đàm Phi Vũ.
Mặc dù lúc ở trên hải đảo, anh mới chỉ gặp qua Đàm Phi Vũ một lần, thế nhưng rất hiển nhiên là trí nhớ của anh đặc biệt tốt.
Cô mấp máy môi, có chút buồn cười: “Em nói, không phải là anh đang ăn giấm chua của cậu ta đó chứ? Thoạt nhìn cậu ta cũng chỉ mới mười mấy tuổi mà thôi!”
Anh khêu mi: “Thì đã sao? Đã hơn mười tuổi rồi, chẳng lẽ em còn cảm thấy rất nhỏ tuổi à? Em cùng lắm cũng chỉ lớn hơn cậu ta vài tuổi mà thôi!”
Cô lại tiếp tục cạn lời: "Không phải là anh xem người ta thành tình địch rồi đó chứ?”
Anh thò tay ra, ôm lấy cô, không hé răng.
Cô dở khóc dở cưởi, đây là thừa nhận rồi đúng không?
Cô nhịn không được cười nhẹ: “Mặc Tu Nhân, máu ghen của anh quá lớn rồi đó!”
Con nít Mặc Tu Nhân hừ một tiếng: “Không dừng lại ở đó đâu! Tất cả sinh vật giống đực đều là kẻ địch của anh!”
Lần này cô nhịn không nổi nữa, trực tiếp cười đến vui vẻ: “Anh là muốn em chết cười có đúng hay không?” Anh hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Thật ra, anh có thể hiểu được sao cô lại nói như vậy, chỉ là không biết vì cái gì, chung quy anh vẫn cảm thấy, chàng thiếu niên kia có uy hiếp rất lớn đối với anh, thậm chí so với Sở Tuấn Thịnh lúc trước càng làm cho trong lòng anh cảm thấy bực bội không vui hơn.
Ngày hôm sau, cô vừa tới công ty, lập tức được Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai chào hỏi.
Lâm Kim Thư: “Cẩm Sương, có phải cậu có chuyện gì không nói cho chúng tớ biết hay không?”
Tề Bạch Mai: “Cậu được lắm Bạch Cẩm Sương, vậy mà cậu lại là Black, sao ngay cả tớ và Lâm Kim Thư mà cậu cũng giấu giếm nữa hả?”
Bạch Cẩm Sương: “Không phải là tớ chưa kịp nói cho các cậu biết thôi sao?”
Tề Bạch Mai: “Cho nên, toàn bộ thành phố Trà Giang này đều biết, chỉ có tớ và Lâm Kim Thư là không biết mà thôi!”
Bạch Cẩm Sương: “Ách...!làm gì mà nghiêm trọng như vậy chứ? Chỉ có một số người trong buổi tiệc tối hôm qua biết mà thôi!”
Tề Bạch Mai: “Hừ, bây giờ chuyện đã truyền khắp toàn bộ thành phố Trà Giang rồi, còn may là có người hỏi tớ rằng không phải Bạch Cẩm Sương là bạn thân của tớ hay sao? Chuyện cô ấy là Black, tớ có biết không?”
Bạch Cẩm Sương: “Vậy bây giờ tớ nhận sai thì còn kịp nữa không?”
Tề Bạch Mai: “Cậu nói xem?”
Bạch Cẩm Sương: “Tiểu nhân đã sai, không nên lừa gạt hai vị đại nhân!”
Lâm Kim Thư: “Yên lặng nào, đừng bắt nạt Cẩm Sương!”
Tề Bạch Mai: "Ối, tớ bắt nạt cậu ấy sao? Lâm Kim Thư, sao cậu có thể đổi trắng thay đen như vậy được chứ? Còn nữa Cẩm Sương, sao cậu lại có thể dùng loại tên giả như Black này được vậy?”
Bạch Cẩm Sương: “Sao vậy? Nghe không hay à?”
Tề Bạch Mai: “Tớ cảm giác, cái này nếu như là đàn ông thì nhất định có thể tạo cho người ta một loại cảm giác thậm thủy thần bí, nhưng vấn đề là, cậu chính là phụ nữ!”.
Danh Sách Chương: