**********
Chương 603: Các biện pháp bảo vệ
Đàm Phi Vũ không nghĩ tới, bản thân mình lại để lộ sơ hở nhiều như vậy.
Cậu ta ổn định lại tinh thần: “Anh đang đùa cái gì vậy, tôi lo lắng? Tôi đó là lo lắng cho đứa bé, cứ cho là anh cứu lấy đứa bé, tôi rất cảm kích, nhưng mà...Ai biết có phải chính anh đã đẩy thằng bé vào trong khóm hoa hay không cơ chứ, chuyện xảy ra trước kia, tôi không hề biết chút sự tình gì! Hơn nữa, nếu tôi không phải phụ huynh của nó, tôi có thể biết được nó có bệnh gì hay không, trên người sẽ luôn mang theo thuốc sao?”
Mặc Tu Nhân nhìn Đàm Phi Vũ, kỳ thật, khi anh đang hoài nghi Đàm Phi Vũ, nghĩ đến cậu ta mang theo thuốc, biết bệnh tình của đứa bé, mới bỏ cái kia suy đoán kia đi.
Chẳng qua, thái độ của người đàn ông này đối với anh, thật sự rất kỳ quái, hoàn toàn không phải do anh đang nghĩ nhiều.
Mặc Tu Nhân cũng không muốn lo lắng về vấn đề này nữa, anh nhìn qua Đàm Phi Vũ: “Chuyện ở Bách Hoa Lâm, cậu có thể tự mình đi điều tra, lúc ấy gần đó có vài cái du khách, có phải tôi làm hay không, điều tra sẽ biết ngay thôi.
Hơn nữa tôi chắc chắn sẽ đi, nhưng mà, trước khi đi, tôi muốn nhìn thấy cậu bé ấy trước!” Đàm Phi Vũ nhíu mày: “Tôi dẫn anh đi đến phòng Dệnh!”
Đàm Phi Vũ cùng Mặc Tu Nhân một trước một sau đi vào phòng bệnh, Mặc Tu Nhân nhìn thấy cậu bé đang nằm ở trên giường bệnh, trái tim run rẩy, một loại cảm giác quen thuộc sinh ta trong lòng anh.
Tại sao tự dưng lại có loại cảm giác này, thật giống như lúc trước anh từ chỗ của Vân Thành Nam biết được, con của anh và Cẩm Sương, khả năng sinh ra sẽ rất yếu ớt, lúc muốn để Bạch Cẩm Sương từ bỏ đứa bé kia, chính là cảm giác như vậy.
Mặc Tu Nhân rõ ràng ý thức được, anh đối với đứa bé hôm nay mới cứu được có rất nhiều suy nghĩ về sự đồng cảm.
Anh đem cảm tình đối với đứa bé không biết có được sinh ra kia không, chuyển qua đứa nhỏ này, tuổi của đứa nhỏ này xấp xỉ tuổi của con anh.
Còn có một điểm chính là, anh đối với cậu bé mà anh chưa hề nói chuyện một câu nào, có một cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Đàm Phi Vũ thấy Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm vào Tần Minh Huyền không lên tiếng, trong lòng cậu ta có chút sốt ruột: “Anh này, anh đã tham đứa nhỏ, có thể đi được rồi chứ!”
Mau chóng đi đi, sau khi đi xong, cậu ta có thể gọi Cẩm Dương sang đây rồi.
Mặc Tu Nhân nhìn cậu ta một cái, đang định rời đi thì nghe thấy tiếng nói của cậu bé đang nằm ở trên giường bệnh, âm thanh nho nhỏ nói: “Chú là người đã cứu con, đúng không?”
Mặc Tu Nhân kinh ngạc nhìn thoáng qua Tần Minh Huyền.
Khuôn mặt của Tần Minh Huyền nhạt dần, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, vẻ ngoài tự nhiên khiến cho Mặc Tu Nhân cảm thấy quen mắt.
Chẳng qua, anh cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu không nói gì thêm.
Tần Minh Huyền tiếp tục nói: “Khi chú cứu con, con mơ mơ màng màng nhìn thấy chú! Hôm nay thật sự cảm ơn chú đã cứu con!”
Mặc Tu Nhân nghe thấy giọng nói non nớt của đứa bé, trong lòng cảm giác nhẹ nhõm: "Không có gì!”
Mặc Tu Nhân nói xong lời này, đột nhiên chuyển chủ đề: “Con quen chú này không?”
Anh ấy bình tĩnh chỉ vào Đàm Phi Vũ, giống như là đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Anh sắp rời đi rồi vì thế anh phải xác nhận một chút thân phận của người đàn ông này, để phòng ngừa người đàn ông này làm tổn thương đến đứa bé.
Tần Minh Huyền sửng sốt, cậu bé còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy Đàm Phi Vũ tức giận: “Anh đừng quá đáng quá, Bông Vải không quen biết tôi, chẳng lẽ còn có thể anh sao, anh ngay trước mặt tôi hoài nghi tôi, anh quen cho rằng tôi là không khí sao?”
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân lóe lên, nhìn Tần Minh Huyền, biểu cảm như đang suy tư gì đó: “Hóa ra con tên là Bông Vải?"
Tần Minh Huyền vừa định nói tên thật của mình: “Con tên...!
Sau đó, đã bị Đàm Phi Vũ chặn lại: “Anh rốt cuộc có đi hay không vậy! Nếu anh còn tiếp tục ở lại nơi này, tôi sẽ cho rằng, anh đang mưu đồ gây rồi!”
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua hành động “dị thường của Đàm Phi Vũ, anh nhưởng mày nhìn về phía Tần Minh Huyền: “Cho nên, con rốt cuộc có quen anh ta hay không?”
Tần Minh Huyền không ngờ rằng Mặc Tu Nhân chấp nhất đối vấn đề này như vậy, khuôn mặt cậu bé có chút ngạc nhiên: “Chú ấy là chủ Đàm của con, trưởng bối của con! Cũng là người nhà của con!”
Nghe được những lời này, Mặc Tu Nhân ngẩn người, tuy rằng giật mình, người đàn ông này không phải bố của cậu bé này, nhưng mà, sau khi nghe thấy cậu bé thừa nhận là người thân của mình xong, anh cũng yên tâm phần nào: “Nếu như vậy, chú đi đây!”
Nghe được những lời này, Đàm Phi Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tần Minh Huyền luyến tiếc nhìn theo Mặc Tu
Nhân: “Chú, tạm biệt!”
Đáy mắt Mặc Tu Nhân khó phát hiện được một nụ cười nhẹ: “Tạm biệt!”
Mặc Tu Nhân đi rồi, Đàm Phi Vũ nhanh chóng gọi cho Bạch Cẩm Sương.
Tuy rằng Tần Minh Huyền hiện tại đã không có việc gì, nhưng mà, nếu để Bạch Cẩm Sương biết, Tần Minh Huyền xảy ra chuyện, nếu cậu ta giấu giếm không báo, sợ rằng cô ta không có kết quả tốt.
Bạch Cẩm Sương vừa nghe thấy Tần Minh Huyền xảy ra chuyện, thiếu chút nữa phát điên lên nói: “Em dẫn Bông Vải đi đâu? Vì sao nó phát bệnh chứ?"
Bạch Cẩm Sương vừa nói, vừa phân việc cho Annie: “Tiếp theo cô xem xem tuyển người như thế nào, tôi đi bệnh viện một chuyến!”
Annie mới vừa xuống máy bay, vừa tới phòng làm việc, mông còn chưa ngồi ấm ghế, đã bị giao nhiệm vụ.
Nhưng mà, nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Bạch Cẩm Sương, cô cũng không dám nói thêm cái gì, lập tức đi làm việc.
Bạch Cẩm Sương vội vàng lái xe đi đến bệnh viện, Đàm Phi Vũ ở trong điện thoại đang tự trách, cùng Bạch Cẩm Sương giải thích: “Là em không tốt, tôi hôm nay dẫn Bông Vải đi xem biển hoa, em tìm thấy ở thành phố Trà Giang có một khu Bách Hoa Lâm, nghe nói có hai đỉnh núi đều là hoa.
Nhưng mà bởi vì một chút vấn đề, trong khu vực đó người rất ít, em muốn đưa Bông Vải đi xem thỏa mãn nguyện vọng của nó.
Em không nghĩ tới, nhất thời không để ý, Bông Vải liền...xảy ra chuyện! Chẳng qua, chị yên tâm, hiện tại đã tốt rồi, bác sĩ nói Bông Vải truyền xong dịch là có thể hoàn toàn hồi phục!”
Giọng nói của Bạch Cẩm Sương có chút thất vọng: “Phi Vũ, hôm nay chị không nên để em dẫn Bông Vải đi ra ngoài!”
Đàm Phi Vũ vẫn còn quá trẻ, đàn ông vốn dĩ trưởng thành muộn hơn so với phụ nữ, dựa theo cách nhìn của Bạch Cẩm Sương, Đàm Phi Vũ nhìn trưởng thành, nhưng mà chính là giả vờ là người lớn mà thôi, bên trong vẫn là một cậu nhóc.
Lời này của Bạch Cẩm Sương, đối với Đàm Phi Vũ mà nói thật sự có chút quá nặng nề.
Đàm Phi Vũ lập tức cứng đờ, một câu đều nói không nên lời.
Bạch Cẩm Sương hiện tại cũng không muốn nói nhiều: “Em không cần tự trách, là chị hôm nay đã đưa ra quyết định sai, nếu không, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Chị cúp điện thoại trước, sắp đến bệnh viện rồi!”
Đàm Phi Vũ cúp điện thoại, cả người đều đang ngơ ngác.
Cậu ta thất hồn lạc phách ngồi ở trước giường bệnh, không nói một lời.
Tần Minh Huyền có chút lo lắng: “Chú Đàm, chủ không sao chứ?”
Đàm Phi Vũ lắc lắc đầu: “Chú không sao!”
Tần Minh Huyền nhíu mày: “Nhưng mà, biểu cảm trên mặt chú, rõ ràng là đang nói, chủ đang có việc gì đó mà!” Đàm Phi Vũ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Con đến cái này đều có thể nhìn ra được sao?”
Tần Minh Huyền nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: “Chú Đàm, có phải mẹ con trách chú không, chú đừng lo lắng, đợi lát nữa con giải thích với mẹ, Bách Hoa Lâm là con muốn đi, chú chỉ là vì thỏa mãn nguyện vọng của con mà thôi!”
Đàm Phi Vũ lại lắc lắc đầu: “Không, là chủ sai, mẹ con nói không sai, không nên để chú dẫn con đi ra ngoài.
Nếu mẹ con dẫn con đi xem hoa, chị ấy đã đồng ý đưa con đi, nhất định sẽ làm tốt các biện pháp bảo vệ con, sẽ không rời con một bước nào, sẽ không qua loa giống như chú!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Minh Huyền có chút rối rắm, trong lòng cũng không phải có chút vui vẻ nào, dù sao thì, Đàm Phi Vũ là bởi vì cậu bé, mới bị mẹ trách.
Cậu bé mím môi, khuôn mặt nhỏ cực kì nghiêm túc: “Chú Đàm, chú đừng khó chịu, con về sau giúp chủ nói tốt ở trước mặt mẹ
Đàm Phi Vũ nhìn Tần Minh Huyền, không biết nên khóc hay nên cười.
Anh trầm mặc một lát, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Bông Vải, con rất thích chú vừa mới cứu con sao?”.
Danh Sách Chương: