Lâm Kim Thư nhìn thấy bộ dạng chột dạ của mẹ Lâm, liền biết bà ta chắc chắn chả làm được chuyện gì tốt.
Cô ấy lạnh lùng nói: “Làm sao? Không có lời gì để nói à? Hay là bà đã làm chuyện gì đáng xấu hổ hả? Dì à, Lâm Thanh Tuấn vì con mà bị thương, nhưng mà người cứu con là anh ta chứ không phải dì, con vẫn luôn nể mặt anh ấy mà nhẫn nhịn dị, nhưng mà nếu như dì cứ ba lần bảy lượt chọc tức con, đừng trách con không khách sáo”
Mẹ Lâm không ngờ rằng Lâm Kim Thư lại dám nói chuyện với bà ta như vậy.
Bà ta đột nhiên tức giận, nhấc cái túi xách trong tay mình, vung về phía Lâm Kim Thư.
Lực mạnh từ cái túi xách mẹ Lâm vụng về phía Lâm Kim Thư khiến Bạch Cầm Sương kinh hãi, dường như muốn chắn cho Lâm Kim Thư.
Con người của Mặc Tu Nhân co lại, anh lập tức ôm Bạch Cầm Sương vào lòng, chiếc túi nặng nề đập mạnh lên lưng của anh.
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương khó coi, ngẩng đầu lo lắng nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh chắn cái gì?”
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm Sương: “Không chắn để túi xách đập vô người em à”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Một cái túi thôi mà, cũng không đau lắm”
Mặc Tu Nhân nói: “Đúng vậy, một cái túi làm sao làm đau em được, nhưng mà đụng trúng em anh sẽ đau lòng, không bằng để anh chịu đi”
Mặc Tu Nhân nói xong, buông Bạch Cẩm Sương ra, chậm rãi cúi người nhặt cái túi từ mặt đất lên.
Mẹ Lâm còn chưa kịp phản ứng, anh trực tiếp lấy túi ném vô mặt mẹ Lâm.
Cảnh Hạo Đông vốn dĩ rất tức giận, mẹ Lâm này mỗi lần gặp bọn họ đều giống như chó điên vậy, Lâm Thanh Tuấn vì Lâm Kim Thư mà xảy ra chuyện, bọn họ không thể làm gì mẹ Lâm, thật sự tức chết mà.
Kết quả, anh ta nhìn thấy Mặc Tu Nhân ném túi qua, anh ta trừng mắt ngẩn người.
Đến cả mẹ Lâm cũng không ngờ Mặc Tu Nhân dám làm như vậy.
Mặc Tu Nhân đập xong, móc ra khăn tay từ trong túi áo, chậm rãi lau tay, ném vào thùng rác: “Nếu như tôi không nhớ sai, bởi vì Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương là bạn bè, vì vậy tôi nể tình Lâm Kim Thư, để Lâm Thanh Tuấn đi nghĩ dưỡng vẫn có lương, tôi hứa sau khi vết thương anh ta khỏi, tiếp tục quay về Hằng Vnh làm giám đốc thiết kế”.
Mẹ Lâm bị đập đau, vừa phản ứng lại còn đang tức điên, kết quả nghe được Mặc Tu Nhân nói như vậy, sắc mặt bỗng chốc thay đổi: “Cậu muốn làm gì?”
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nói chuyện: “Tôi chẳng muốn làm gì.
Nhưng mà nếu như bà dám chọc tôi, công việc của Lâm Thanh Tuấn e là không giữ được, tôi muốn Lâm Thanh Tuấn không tìm được việc làm ở thành phố này thì cũng quá đơn giản rồi, bà hiểu ý tôi chứ?”
Mẹ Lâm có chút hoảng sợ, trong lòng không phục: “Cậu đang uy hiếp tôi?”.
Mặc Tu Nhận lãnh đạm nhìn bà ta: “Không cần uy hiếp bà, tôi muốn làm gì thì làm, nếu như ruồi nhặng quả phiền phức vậy thì tôi chỉ đành giẫm chết nó!”
Mẹ Lâm cuối cùng không dám hung hăng, nhìn Lâm Kim Thừ rồi lại nhìn Mặc Tu Nhân: "Lâm Thanh Tuấn vì Lâm Kim Thư..” “Liên quan gì đến tôi!” Khuôn mặt của Mặc Tu Nhân không cảm xúc nhìn mẹ Lâm.
Mẹ Lâm cuối cùng cũng có chút sợ hãi: “Lầm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương là bạn bè”
Mặc Tu Nhân hừ lạnh: “Mối quan hệ như vậy thì liên quan gì đến tội.
Còn có nếu như bà còn lằng nhằng, phí chữa trị của Lâm Thanh Tuấn sẽ không có người trả thay!”.
Khuôn mặt của mẹ Lâm như bị đả kích, cuối cùng cũng không dám nói nữa.
Mặc Tu Nhân nói xong, kéo tay Bạch Cẩm Sương đi.
Sắc mặt Lâm Kim Thư phức tạp nhìn mẹ Lâm, cũng bị Cảnh Hạo Đông kéo đi.
Cảnh Hạo Đông vừa đi vừa an ủi Lâm Kim Thư: “Em yên tâm, Mặc Tu Nhân chỉ nói vậy thôi, sẽ không thật sự đuổi việc Lâm Thanh Tuấn đầu, cũng sẽ trả phí chữa trị”
Lâm Kim Thư rũ mắt xuống: “Tôi biết”
Mặc Tu Nhân chắc chắn là tức giận mới hù dọa mẹ Lâm.
Nhưng mà nếu như Bạch Cẩm Sương thực sự bị thương, e là Mặc Tu Nhân sẽ giết chết mẹ Lâm, đến lúc đó cô cũng không dễ cầu xin.
Lâm Kim Thư không kiềm được lắc đầu, làm sao lại có loại người như mẹ Lâm vậy, mỗi lần gặp bà ta, Lâm Kim Thư đều cảm thấy mệt đến cùng cực.
Cảnh Hạo Đông thấy Lâm Kim Thư buồn bực không vui, nghĩ rằng cô ấy ngoài miệng nói biết rồi, nhưng trong lòng thật sự không tin Mặc Tu Nhân đang hù dọa mẹ Lâm.
Anh ta liền nói: “Cho dù Mặc Tu Nhân không lo cho Lâm Thanh Tuấn, anh cũng sẽ lo, hơn nữa đợi vết thương anh ta hết rồi, cảm xúc ổn định chút, anh sẽ bồi thường cho anh ta một khoản tiền”
Bước chân của Lâm Kim Thư dừng lại, cô ấy quay đầu nhìn Cảnh Hạo Đông: "Anh bồi thường bằng đường nào?”
Cảnh Hạo Đông nhất thời có chút áy náy: "Anh...!chuyện này không phải do anh sao, anh ta bị thương rồi, anh không thể.”
Mặt của Lâm Kim Thư lạnh lùng nói: "Anh mau im miệng đi”
Lâm Kim Thư nói xong, liền bước nhanh đuổi theo Bạch Cẩm Sương, Cảnh Hạo Đông vò đầu, lẽ nào anh ta lại làm sại gì rồi?
Vào khoảnh khắc máy nghe lén của Tổng Chỉ Nam bị ném vỡ, sắc mặt của Tống Chỉ Nam liền thay đổi.
Cô ta trực tiếp gọi điện thoại cho Tổng Thúy Kiều: “Gần đây sống có ổn không?”
Không biết vì sao, nhận được điện thoại của Tổng Chỉ Nam, Tống Thúy Kiều cứ luôn lo lắng bất an, cô tạ thấp giọng nói: “Cũng được.”
Tống Chỉ Nam cười ra tiếng: “Cũng được, lời này cũng quá khoác lác quá, lúc trước nghèo như vậy, bây giờ sống cuộc sống sung sướng, chỉ cảm thấy cũng được thôi sao?”
Tổng Thúy Kiều cắn môi, không lên tiếng.
Nói thật, nếu như không ai biết cô ta là đồ giả, vậy thì thật sự rất mãn ý.
Nhưng tiếc rằng tuy cô ta sống cuộc sống giàu sang, nhưng từ đầu đến cuối đều bị Tổng Chí Nam điều khiển.
Tống Chí Nam thấy cô ta không lên tiếng, mới nói: "Gần đây có lẽ cần cô giúp tôi đối phó một người, thế nào? Rãnh không?”
Tổng Thúy Kiều không ngờ được, Tổng Chỉ Nam lại để cô ta đối phó người khác, còn nói thẳng thắn như vậy.
Cô ta dè dắt mở miệng: "Ai vậy?”
Tổng Chỉ Nam cười nhẹ: “Đương nhiên là Bạch Cẩm Sương rồi”
Sắc mặt của Tổng Thúy Kiều bỗng chốc thay đổi: “Có...!có thể đối phó cô ta không? Tôi vừa xung đột với Bạch Cẩm Sương không được bao lâu, bố tôi...!bố tôi rất tức giận, kêu tôi sau này đừng nói dối, đừng chọc đến Bạch Cẩm Sương”
Tổng Chỉ Nam không cho là vậy: “Bố tôi, bố tôi, không ngờ cô kêu cũng thuận miệng như vậy đó, điểm quan trọng là ông ta là bố cô sao? Tôi kêu cô làm cái gì thì làm cái đó, đừng có phí lời, đừng quên cuộc sống vinh hoa phú quý mà cô có bây giờ đều là ai cho cô, nếu không có tôi, cô còn không là cái rắm?”.
Tống Thúy Kiều dùng lực siết điện thoại, cảm thấy có chút nhục nhã.
Tổng Chỉ Nam thấy cô ta không lên tiếng liền nói: “Cô cứ yên tâm, không phải kêu cô giết người phóng hỏa, cô không cần sợi hãi”
Tổng Thúy Kiều thấp giọng nói: "Vậy cô muốn tôi làm gì?"
Tống Chí Nam khẽ nói: “Có thể cô không biết, Đỗ Yến Oanh vợ của chú nhỏ, có quan hệ rất tốt với mẹ của Mặc Tu Nhân, chỉ cần cố lộ diện, khiến Mặc Tố Nhiên vui vẻ, xong lúc đó nhắc đến chuyện bà ấy năm đó lập hôn ước với Đỗ Yến Oanh, để Mặc Tổ Nhiên ra mặt tách rời Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, đến lúc đó."
Tổng Thúy Kiều nghe đến đây, đột nhiên nghĩ đến Mặc Tu Nhân, người đàn ông anh tuấn lạnh lùng: “Đến lúc đó tôi cùng anh ấy kết hôn sao?”
Tổng Chỉ Nam bỗng chốc lạnh lùng nói: "Cô là thá gì chứ, cô xứng kết hôn với anh ấy sao? Chỉ cần Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân ly hôn rồi, tôi tự nhiên sẽ nghĩ cách kết hôn với Mặc Tụ Nhân”
Trong lòng Tống Thúy Kiều thầm mắng Tống Chí Nam không biết xấu hổ, nhưng không dám nói ra: “Nhưng mà tôi không rành lắm, làm sao mới thuyết phục được Mặc Tổ Nhiên để bà ta đi chia rẽ hai người Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân?”
Tổng Chỉ Nam hừ nhẹ: “Cái này cô không cần quan tâm, tôi sẽ dạy cô làm như thế nào, cô chỉ cần lợi dụng thân phận hiện tại của mình, làm theo những lời tôi nói là được.”.
Danh Sách Chương: