Nguyên Hòa Hạ tỏ vẻ khinh thường khi thấy những người xung quanh chỉ trỏ, chỉ trỏ.
Cô đột nhiên sững sờ, cô không thể để cho chuyện này lan truyền trên các mạng xã hội được! Cô lập tức che mặt lại, sợ người khác nhận ra mình: "Bạch Cấm Sương, trước cô hãy để tôi yên đã, hôm nay tôi cũng không muốn đôi co với cô! Cô cũng đừng theo góc nhìn phiến diện như thế, tôi với Tăng Vỹ yêu nhau thật lòng mài “
Bạch Cẩm Sương cảm tưởng như nghe thấy một trò đùa nào đó: "Hai người yêu nhau thật lòng sao? Cố gắng lấy chuyện tình yêu ra làm bình phong để che dấu sự thật về đàn em của mình? Nguyên Hòa Hạ, cô nghĩ chúng tôi đều là kẻ ngốc sao? "
Nguyên Hòa Hạ nghẹn họng, không dám mắng Bạch Cẩm Sương.
Cô hoảng sợ, vội vàng kéo lấy áo của Tăng Vỹ, co rúm trong lông ngực của hấn, giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Anh Tăng, em không muốn chuyện này trở nên rắc rối đâu, anh mau giúp em đi!"
Bạch Cẩm Sương chán ghét nhìn kẻ cặn bã giẫm lên hai chiếc thuyền, cô thật sự rất muốn nói với Mặc Tu Nhân và Quý Nhiên về bộ mặt thật của con điếm trước mặt.
Cô không ngại đổ thêm dầu vào lửa: "Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, sao cô còn đi cướp chồng sắp cưới của người khác làm gì?” Lời nói của Bạch Cẩm Sương quả nhiên có sức công kích chí mạng.
Nguyên Hòa Hạ cúi đầu không dám nói gì.
Tăng Vỹ thấy Tê Bạch Mai và Bạch Cẩm Sương càng ngày càng khó đối phó hơn, bây giờ đã có thêm vải người qua đường dừng chân lại xem náo nhiệt.
Anh ta không thể ở lại lâu hơn nữa, nghĩ xong Tăng Vỹ lập tức kéo Nguyên Hòa Hạ đi ra ngoài cửa.
Bạch Cấm Sương lạnh lùng nhìn bóng lưng của họ, trong mắt hiện lên tia chán ghét.
Đẳng nào cũng không đuổi kịp, hơn nữa cô cũng không có sở thích chơi với chó.
Tê Bạch Mai vẻ mặt phức tạp nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cô cảm thấy lúc tôi tức giận như thế nào?”
Đúng là lúc nãy cô giận xanh mặt, nhưng vốn dĩ cô không có nhiều tình cảm với Tăng Vỹ nên cũng không quá cảm thấy đau khổ.
Bạch Cẩm Sương nghiến răng khi nghĩ đến Mặc Tu Nhân và Quý Nhiên: "Tôi chỉ là thông cảm cho cô khi vớ phải loại người như hắn.”
Bạch Cẩm Sương lấy chuyện khác để che đi tâm tình của bản thân, chính cô cũng không rõ mình đã bắt đầu có sự thay đổi trong tình cảm đối với Mặc Tu Nhân.
Tê Bạch Mai nghe vậy, sắc mặt đột nhiên đen lại: "Bạch Cẩm Sương, tôi không cân cô phải thông cảm cho tôi.
Tôi biết như vậy có hơi nực cười, nhưng chắc chắn tôi sẽ khiến cho tên khốn kia thảm hại hơn tôi gấp trăm ngàn lần”.
Tê Bạch Mai trông như một con mèo xù lông, giận dữ nhìn Bạch Cẩm Sương.
Khóe miệng Bạch Cẩm Sương giật hai lần, tâm trạng người phụ nữ này đúng là hay thay đổi.
Làm cô luôn phải đuổi theo cảm xúc của cô ấy như một con lừa.
Tuy nhiên, cô có thể cảm nhận được khi Tê Bạch Mai vừa nói, giọng điệu của cô cũng mang phần nào sự biết ơn.
Cô đột nhiên nhìn thấu được con người Tê Bạch Mai, người này hơi cứng miệng, kiêu ngạo, tính tình thất thường, không chiếm được cảm tình của người khác.
Cô mỉm cười, không hề tức giận: "Đừng lo lắng, không phải tôi thương hại cô, mà là tôi ghét những kẻ rác rưởi.
Ngay từ đầu tôi đã không thích Nguyên Hòa Hạ.
Ban nãy nhìn thấy cô ta tôi còn thiếu chút nữa không kiềm chế được mà lao vào đánh cô ta, cô đã hiểu chưa? "
Tê Bạch Mai vừa rồi còn đang tức giận, nghe được Bạch Cẩm Sương nói như vậy, tâm tình cô mới dịu đi một chút: "Đại khái hiểu được!"
Bạch Cẩm Sương liếc cô: "Cô còn muốn nói về việc chỉnh sửa trang sức không?" Vẻ mặt của Tê Bạch Mai có chút bực bội: "Đừng nói lung tung, đồ trang sức sẽ không cần phải chỉnh sửa nữa.
Tôi sẽ trả tiền công và tiền bồi thường thiệt hại đã thanh lý cho cô! Dù sao tôi cũng không cân cái hợp đồng hôn nhân này nữa!"
Bạch Cấm Sương mỉm cười, nhẹ nói: "Ừm, chỉ cần cô vui là được!"
Tê Bạch Mai hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Bạch Cẩm Sương: "Đi thôi, tôi mời cô đi uống cà phê!" Bạch Cẩm Sương cong môi: "Cảm ơn!"
Khi hai người đang uống cà phê trong im lặng, Tê Bạch Mai lặng lẽ đề nghị đưa Bạch Cấm Sương trở lại công ty.
Hôm nay Bạch Cẩm Sương đi ra ngoài không lái xe nên cũng không tiện từ chối, Tê Bạch Mai lập tức lắng lặng mà lái xe.
Bạch Cẩm Sương đứng ở ven đường đợi cô.
Cô đang nghĩ, nếu gần đây Mặc Tu Nhân không về nhà, thì cũng có thể là cùng Quý Nhiên về quê chơi.
Kết quả, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc hét lên: "Bạch, tránh ra!"
Bạch Cẩm Sương đột ngột quay đầu lại, đôi mắt cô bỗng mở to ngay lập tức.
Một chiếc xe lao vào cô với tốc độ không tưởng.
Bạch Cẩm Sương đang đứng ở bậc thềm bên đường, nhưng chiếc xe kia dường như cố ý nhảm vào cô.
Vành mắt cô hơi co lại, cô chạy sang một bên tránh chiếc xe kỉa.
Suýt chút nữa cô đã ngã vào gốc cây bên đường, chiếc xe đã tông vào biển quảng cáo mà cô đang đứng lúc nãy.
Biển quảng cáo bị méo, còn phần đầu xe bị móp, cả chiếc xe trở nên nham nhở.
Những mảnh vỡ do chiếc xe va vào văng thẳng vào người Bạch Cẩm Sương.
Vì khoảng cách quá gân nên cánh tay, đùi và mặt của Bạch Cẩm Sương xuất hiện những vết thương lớn nhỏ.
Tân Vô Đoan sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, lao đến bên cạnh Bạch Cẩm Sương.
Trưa hôm nay anh đi công tác về, vừa hay lúc xuống máy bay, đến thẳng quán trà ở đây bàn công việc thì thấy cảnh tượng ngàn cân treo sợi tóc này.
Lúc ấy anh chỉ kịp hét lên vì không đủ thời gian để chạy đến chỗ Bạch Cấm Sương.
May mắn thay, Bạch Cẩm Sương là người khá nhạy bén.
Anh ôm chặt Bạch Cẩm Sương trong lòng như thể trân bảo, cảm thấy cơ thể cô hơi run lên.
"Bạch, em không sao chứ?” Bạch Cẩm Sương chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái ngây người: "Anh Đoan, là ai sao?" Cô nói xong thì ngất đi.
Tần Vô Đoan khẩn trương cực kỳ, hắn trực tiếp ôm Bạch Cẩm Sương đi đến bệnh viện.
Kết quả lại bị một cô gái xinh đẹp chặn đường: "Lên xe đi, tôi là bạn của Bạch Cẩm Sương!" Tần Vô Đoan liếc cô một cái, nhìn đến chiếc Ferrari màu đỏ bên đường, anh không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp ôm Bạch Cẩm Sương lên xe.
Trước khi lên xe, Tê Bạch Mai nhìn lướt qua hiện trường vụ tai nạn xe hơi, người lái xe kia đã chết tại chỗ! Cô có chút tự trách mình, nếu cô không để Bạch Cẩm Sương đứng đợi ở bên đường thì chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra.
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Tê Bạch Mai và Tân Vô Đoan đứng bên ngoài.
Tê Bạch Mai yên lặng giương mắt liếc hắn một cái: "Anh và Bạch Cẩm Sương có quan hệ gì?"
Tân Vô Đoan giật mình, vẻ mặt vẫn có chút lo lắng: "Tôi là..
bạn của cô ấy!" Bây giờ, chẳng qua hai người cũng chỉ là có quen biết.
Tê Bạch Mai khẽ nhếch môi: "Ồ, vậy sao, còn tôi không phải là bạn của cô ấy!"
Sắc mặt Tân Vô Đoan cứng đờ.
Anh vẫn nhớ rõ ràng lúc đó Tê Bạch Mai đã bảo anh ôm Bạch Cẩm Sương vào xe của cô, nói rằng cô là bạn của Bạch Cẩm Sương.
Nửa giờ sau, bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu đi ra.
Ngay khi Tê Bạch Mai tiến lên một bước thì đã nhìn thấy Tân Vô Đoan chạy tới bác sĩ với vẻ mặt lo lắng: "Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?”
Bác sĩ lắc đầu: "Không phải vấn đề gì to tát.
Bệnh nhân chỉ là quá hoảng sợ.
Ngoài tâm trạng lo lắng, thời gian gần đây cô ấy không được nghỉ ngơi tốt.
Cô ấy quá kiệt sức và ngất đi vì vết thương ngoài da trên người.
Bây giờ những vết thương ấy đã được xử lý ổn thỏa nhưng vẫn cân ở lại quan sát qua đêm nay, nếu không có vấn đề gì khác phát sinh thì mai có thể xuất viện! "
Danh Sách Chương: