Phòng nghỉ ở trên tầng, Đàm Phi Tuấn trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Đỗ Yến Oanh: “Mặc Tu Nhân đó phản ứng quá nhanh! Vừa rồi suýt chút nữa thì chúng ta đã bị phát hiện, đến lúc đó nếu thật sự bị cậu ta tìm tới cửa, nói không chừng chúng ta sẽ bị xem như người xấu mất!”
Biểu cảm của Đỗ Yến Oanh có chút mờ mịt: “Cậu ta chính là chồng của Cẩm Sương sao?”
Đàm Phi Tuấn gật đầu một cái: “Ừ, chính là cậu ta, trước đó lúc tôi ở Hải Đảo, nhìn thấy cậu ta cầu hôn Cẩm Sương, tôi còn tưởng rằng, cậu ta là vị hôn phu của Cẩm Sương.
Kết quả, khi trở về thành phố Trà Giang điều tra một phen, tôi mới biết, bọn họ đã lãnh giấy chứng nhận từ lâu, có lẽ bây giờ tổ chức hôn lễ để bổ sung!”.
Đôi mắt Đỗ Yến Oanh lấp loé: “Cậu ta là con của Tố Nhiên!”
Đàm Phi Tuấn hơi giật mình: “Bà biết sao?”
Chuyện này ông ta cũng chỉ mới điều tra được trước buổi tiệc, còn chưa kịp nói ra!
Nét mặt Đỗ Yến Oanh bình tĩnh: “Cậu ta và bổ cậa ta có gương mặt giống nhau, chỉ có điều, tôi có hơi lo lắng!”
Đàm Phi Tuấn cau mày: “Bà lo lắng cái gì?”
Đỗ Yến Oanh nhìn Đàm Phi Tuấn: “Ông không đoán được sao? Tôi sợ rằng cậu ta chỉ xem Cẩm Sương như một vị thuốc mà thôi!”.
Đàm Phi Tuấn nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi: “Cũng không đến nỗi đó đâu, thuốc gia được hạ rất kín đáo, có lẽ Mặc Tu Nhân cũng không biết mình đau đầu mất ngủ, rốt cuộc là vì lí do gì đâu!”.
Năm đó, Đàm Phi Tuần thích Đỗ Thanh Vy, Đỗ Thanh Vy thích Tổng Đình Nguyên, bà ta ghen ty với Đỗ Yến Oanh, căm ghét Mặc Tổ Nhiên, thừa dịp Mặc Tổ Nhiên đi ra ngoài du ngoạn cùng với bạn thân là Đỗ Yến Oanh, bà ta đã len lén đi theo.
Đàm Phi Tuấn là người thừa kế của một gia đình chuyên về thuốc Bắc, đối với thuốc bắc, ông có nghiên cứu vô cùng độc đáo.
Từ trong tay Đàm Phi Tuấn, Đỗ Thanh Vy đã lấy được hai vị thuốc Bắc.
Đàm Phi Tuấn biết tính tình Đỗ Thanh Vy như thế nào, ông ta thích Đỗ Thanh Vy là chuyện không sai, nhưng ông ta lại là thầy thuốc, không thể làm ra chuyện hai người.
Hơn nữa, ông ta cũng biết rõ, nếu mình không cho Đỗ Thanh Vy thuốc, nói không chừng Đỗ Thanh Vy sẽ dùng cách còn tàn nhẫn hơn để đi hại người!
Cho nên, ông ta cho Đỗ Thanh Vy hai vị thuốc.
Hai vị thuốc này có thể ẩn giấu trong cơ thể người khoảng hai mươi năm, dược tính tương khắc.
Đàm Phi Tuấn để cho Đỗ Thanh Vy đem thuốc đi họng gió, mài thành bột phấn, trộn lại.
Cứ như vậy, dược tính sẽ tiêu trừ lẫn nhau, cũng không tổn thương được người khác!
Kết quả, Đỗ Thanh Vy chia riêng hai vị thuốc ra, đổ vào nước trà cho Đỗ Yến Oanh và Mặc Tổ Nhiên uống.
Năm đó Đỗ Yến Oanh uống vị thuốc giải, dược tính bị thai nhi hấp thu, mà chỗ nước trà của Mặc Tổ Nhiên, lại bị Mặc Tu Nhân lúc đó còn nhỏ uống nhầm.
Mặc Tu Nhân uống vị thuốc kia, dược tính ẩn nấp trong cơ thể khoảng chừng hai mươi năm, đến lúc nó phát tác, người sẽ dần dần nhức đầu mất ngủ.
Nếu như không tìm được nguyên nhân phát bệnh, tình hình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Còn về thuốc giải của Mặc Tu Nhân, phải dùng máu của người uống thuốc giải hơn mười lăm năm trở lên làm thuốc dẫn, thì mới có thể hoàn toàn trung hoà được dược tính trong cơ thể của anh.
Năm đó Đỗ Thanh Vy vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy hai vị thuốc mà Đàm Phi Tuấn cho bà ta là đang lừa gạt bà ta.
Hai người Đỗ Yến Oanh và Mặc Tổ Nhiên vẫn bình an không có chuyện gì, vì lẽ đó bà ta đã cãi nhau một trận với Đàm Phi Tuấn, trách Đàm Phi Tuấn hại bà ta bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy!
Nhưng sự thật cũng không phải như vậy.
Mặc Tu Nhân thật sự trúng độc tính trong loại thuốc kia, mà trong cơ thể của Bạch Cẩm Sương cũng cất giấu thuốc giải.
Còn về Đỗ Yến Oanh, ban đầu Bạch Cẩm Sương ở trong bụng đã hấp thụ phần lớn dược tính, cộng thêm những năm này, Đàm Phi Tuấn điều dưỡng cơ thể bà, về cơ bản được tính đã biến mất.
Dẫu sao cũng là thuốc có ba phần độc, sau năm đó Đỗ Yến Oanh không thể sinh con được, vị thuốc giải đó cũng không thoát khỏi có liên quan.
Vì vậy, Đàm Phi Tuấn vẫn cảm thấy mình thiếu nợ Đỗ Yến Oanh rất nhiều.
Cho nên nói, trước mắt Đàm Phi Tuấn biết, trên thế giới này nếu như có người có thể giúp Mặc Tụ Nhân hoàn toàn giải độc, chỉ có một mình Bạch Cẩm Sương mà thôi.
Vì lẽ đó, Đỗ Yến Oanh lo lắng Mặc Tu Nhân xem Bạch Cẩm Sương là thuốc giải, cũng không phải không có lý do.
Đỗ Yến danh nghĩ đến bộ dạng thân mật giữa Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, không giống như giả vờ, nhưng mà trong lòng bà vẫn hết sức lo lắng.
Đàm Phi Tuấn không nhịn được mở miệng: “Hay là, chúng ta đi gặp Mặc Tổ Nhiên, nói chuyện năm đó một chút, tiện thể giúp Mặc Tu Nhân giải độc!”
Nhưng mà Đỗ Yến Oanh lắc đầu: “Chờ tôi biết được tình trạng đại khái của Cẩm Sương rồi nói sau, hơn nữa, không phải ông nói hai đứa nó muốn cử hành hôn lễ sao? Nếu như Cẩm Sương thật sự thích Mặc Tu Nhân, chờ hai đứa cử hành hôn lễ xong, lại nói rõ tất cả mọi chuyện, rồi giải độc cho Mặc Tu Nhân cũng không muộn.
Hơn nữa, ông cũng nói, Cẩm Sương thân là thuốc giải, sau mười lăm tuổi, sẽ dần dần toả ra hương thuốc giải thoang thoảng, mùi hương này có thể giúp xoa dịu tình trạng mất ngủ của Mặc Tu Nhân!”
Đàm Phi Tuấn nghe Đỗ Yến Oanh nói xong, gật đầu một cái: “Cũng được, tôi nghe bà, lần này trở về, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp bà!”
Đỗ Yến Oanh mím môi: “Cảm ơn ông, Phi Tuấn.
Chỉ có điều, trước khi Mặc Tu Nhân và Cẩm Sương kết hôn, tôi vẫn phải ngầm điều tra một chút, xem có phải Mặc Tu Nhân thật sự không biết gì cả về chuyện mình trúng độc hay không?”
Đàm Phi Tuấn biết Đỗ Yến Oanh lo lắng cho Bạch Cẩm Sương, nhưng mà, ông vẫn không nhịn được nói: “Loại thuốc này hiếm thấy trên đời, cho dù có kiểm tra, cũng chưa chắc có thể tra được nguyên nhân phát bệnh đâu!”.
Đỗ Yến Oanh gật đầu một cái, nhưng mà, trong miệng vẫn nói: “Tôi vẫn không yên tâm!”
Mặc dù Đàm Phi Tuấn không biết làm sao, nhưng ông ta có thể hiểu bà ta!
Phòng khách dưới tầng.
Bạch Cẩm Sương vừa mới ngồi xuống ghế sa lông không bao lâu, một bóng người đã chạy tới, cười hì hì nhìn Bạch Cẩm Sương: “Chị Bạch, thật đúng dịp, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Bạch Cẩm Sương lập tức cảnh giác: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Đàm Phi Vũ nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Cẩm Sương, có chút bị thương: “Nhìn tôi giống người xấu lắm sao? Sao mỗi lần nhìn thấy tôi thì cô đều có bộ dạng này?”
Hiện tại, cậu ta biết Bạch Cẩm Sương là con gái của dì Đỗ, đối xử tốt với cô còn không kịp, sao cậu ta lại có thể hại cô chứ!
Nội tâm Đàm Phi Vũ đặc biệt rầu rĩ.
Bạch Cẩm Sương nhìn cậu ta một cái, mặt không cảm xúc: “Trên mặt người xấu cũng sẽ không viết hai chữ người xấu!”
Đàm Phi Vũ: “...”
Cậu ta thật sự bái phục rồi!
Cậu ta đen mặt, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Không phải là vì ở trong buổi tiệc, tôi không nhìn thấy người quen sao, bất chợt nhìn thấy cô, cho nên mới tới đây thôi.
Trong buổi tiệc này nhiều người như vậy, tôi cũng không thể làm gì được cô!”
Cậu ta kìm nén nửa ngày, sau đó mới khó chịu mở miệng: “Tôi thật sự chỉ đến tìm cô tán gẫu một chút, giết thời gian!”
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lấp loé: “À, vậy cậu cứ nói đi!”
Ánh mắt Đàm Phi Vũ rốt cuộc cũng sáng lên: “Nghe nói cô là con gái của nhà họ Bạch!” Đồng tử của Bạch Cẩm Sương hơi co lại: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Đàm Phi Vũ ngượng ngùng gãi đầu: “Không làm gì cả, chỉ tuỳ tiện hỏi một chút thôi!”
Biểu cảm Bạch Cẩm Sương vẫn luôn bình tĩnh, không nhìn ra được đang suy nghĩ cái gì.
Cô trầm mặc chốc lát, đột nhiên mở miệng: “Phải vậy thì sao? Mà không phải thì thế nào?”.
Danh Sách Chương: