Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cảnh Hạo Đông cạn lời: “Tôi hỏi là hoa huệ dạ hương của cậu có từ đầu, còn đáng giá khiến cho cậu - một kẻ vạn năm không đăng nhật ký lại đăng một bài trong nhật ký! Hơn nữa, tôi nhớ rằng cậu không phải đã chuẩn bị hoa hồng màu đỏ và màu xanh dương được vận chuyển bằng máy bay tới sao?”
Quả thật anh ta nhớ rất kỹ, kế hoạch của Mặc Tu Nhân, là ở giữa biển hoa hồng màu đỏ và màu xanh dương sẽ thổ lộ mà.

Anh còn sợ Bạch Cẩm Sương không thích ứng được, đặc biệt chọn ở trong nhà.

Mặc Tu Nhân khẽ hừ một tiếng, giọng nói khó hiểu mà bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp: “Hoa huệ dạ hương là Bạch Cẩm Sương tặng đó, về phần hoa hồng màu đỏ và màu xanh dương đều ném rồi, không cần mấy thứ giả tạo này nữa, tôi vẫn thổ lộ thành công như thường!”
Cảnh Hạo Đông có hơi khiếp sợ, khi anh ta nhìn thấy trong nhật ký của Mặc Tu Nhân, đã cảm thấy có chút không thích hợp rồi, bây giờ lại nghe thấy Mặc Tu Nhân nói hoa huệ dạ hương ấy từ đâu mà có, trong nháy mắt anh ta cảm giác được mình đã hiểu được gì đó.

Giọng nói của anh ta mang theo vẻ nhiều chuyện vô cùng: “Hoa huệ dạ hương màu trắng là thiết kế sư Bạch đặc biệt mua tặng cho cậu sao?”
Mặc Tu Nhân cười châm chọc, lười biếng tiếp tục tán gẫu với anh ta: “Không phải sao, không lẽ mua cho cậu? Rốt cuộc là cậu có gì muốn nói!”
Cảnh Hạo Đông với giọng nói mang ý cười: “Tôi nói nghe này anh hai, sao mà cậu lại không đợi gặp tôi như thế, tôi đây có tin tốt cho cậu này, cậu biết ý nghĩa của hoa huệ dạ hương màu trắng là gì không hả?”.

Mặc Tu Nhân hơi nhíu mày: “Cái gì?”.

Cảnh Hạo Đông nở nụ cười hì hì: “Ai bảo cậu hung dữ với tôi, tôi không nói cho cậu biết đâu, tự mình mà đi tìm hiểu đi nhé, sớm chúc mừng cậu nhé, bai bái!”.

Cảnh Hạo Đông nói xong, thật sự cúp điện thoại luôn.


Trong lòng của Mặc Tu Nhân lập tức ngập tràn sự hiếu kỳ, nhớ tới lời mà Cảnh Hạo Đông không chịu nói, đôi mắt của anh chợt lóe lên, tạm thời tắt lửa, nhanh chóng mở điện thoại di động, tìm kiếm: ý nghĩa của hoa huệ dạ hương màu trắng.

Khi anh nhìn thấy nội dung tìm kiếm xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, lập tức ngây ngẩn cả người.

Ý nghĩa của hoa huệ dạ hương màu trắng: Tình yêu điềm tĩnh, thầm lặng, tình yêu không dám thổ lộ, yêu đơn phương.

Chỉ với mấy chữ ngắn ngủi như thế, hoàn toàn khiến trong tâm trạng của Mặc Tu Nhân nghiêng đất nghiêng trời, trách không được Cảnh Hạo Đông chúc mừng anh, ý nghĩa của loài hoa mà Bạch Cẩm Sương tặng, là ý nghĩa mà anh đang suy nghĩ đúng không?
Mặc Tu Nhân cảm thấy bàn tay của mình kích động mà run lên nhè nhę.

Anh tiếp tục tìm kiếm ý nghĩa là hoa hướng dương, tình cảm yêu đơn phương thầm lặng, tình yêu không thể nói thành lời.

Mặc Tu Nhân nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động, tâm.

trạng chưa bao giờ kích động giống như bây giờ.

Một cái còn có thể nói là vô tình, nhưng ý nghĩ của cả hai loài hoa, vậy mà đều là đại diện cho tình yêu đơn phương, đây không thể nào lại sự trùng hợp được.

Hơn nữa, hoa chính là tặng cho anh, chỉ cần anh không phải kẻ ngu si, đều có thể hiểu rõ đây là nghĩa là gì.

E rằng Bạch Cẩm Sương nghĩ rằng anh là một thằng đàn ông, sẽ không chú ý đến những điều này!
Tâm trạng của Mặc Tu Nhân, từ trước đến nay chưa từng kích động, cô cũng thích mình có phải không?
Tâm trạng của Mặc Tu Nhân không thể dùng bất cứ lời nào có thể miêu tả được, trên thế giới này chuyện tốt đẹp nhất, có lẽ chính là người mà bạn thích cũng thích bạn!
Trước kia anh còn rất lo lắng, Bạch Cẩm Sương sẽ từ chối bản thân.

Dù sao, trước khi anh đã từng thốt mấy lời hung ác như vậy, bảo Bạch Cẩm Sương đừng có suy nghĩ không an phận, bây giờ ngẫm lại thật muốn đánh vào mặt mà.

Bởi vì quá quan tâm, cho nên, không dám tùy tiện lên tiếng, sợ bị từ chối rồi, sẽ không còn con đường mà xoa dịu được.

Thế nhưng, bây giờ đột nhiên phát hiện, Bạch Cẩm Sương có thể cũng thích chính mình, tất cả những điều này thật không giống nhau rồi.

Một bó hoa huệ dạ hương màu trắng kia, khiến cho Mặc Tu Nhân có dũng khí vô cùng.

Mặc Tu Nhân đứng trong phòng bếp tràn ngập mùi hương của miếng thịt bò, bỗng nhiên nở nụ cười, trong mắt không che giấu được niềm vui sướng.

Mặc Tu Nhân tiếp tục chuẩn bị bữa cơm với ánh nến, cảm thấy như vậy đã đủ rồi.


Sau này anh nhất định phải mua cho Bạch Cẩm Sương một trang viên, bên trong trong đủ loại hoa hướng dương và hoa huệ dạ hương màu trắng.

- Khi Mặc Tu Nhân gọi Bạch Cẩm Sương xuống ăn, Bạch Cẩm Sương.

đã tắm rửa xong, thay quần áo, cầm điện thoại di động, đang lướt nhật ký.

Bạch Cẩm Sương lên tiếng, vừa muốn xuống lầu, lại lướt thấy hoạt động của Mặc Tu Nhân.

Cô có hơi giật mình, Mặc Tu Nhân vậy mà đăng bài trong nhật ký.

Nội dung trong nhật ký rất đơn giản, chỉ ghi có một câu: Quà tặng của đêm thất tịch.

Phía dưới chính là bức ảnh hoa huệ dạ hương màu trắng mà cô đã tặng cho anh, chính xác là anh trang trí bó hoa này trong căn phòng của
anh
Nhưng chẳng qua, bình luận ở phía dưới khiến cho Bạch Cẩm Sương không ngờ tới.

Lâm Thanh Tuấn: Tổng giám đốc Mặc, đây là bình hoa của gốm sứ Thanh Hoa thời Tống mà anh đã mua ở đấu giá, khi chúng ta ở nước ngoài hai năm trước sao?
Mặc Tu Nhân: Ừ.

Lâm Thanh Tuấn:...!
Cảnh Hạo Đông: Lợi hại thật đó, bó hoa chỉ hơn ba chục ngàn, được cắm trong bình hoa hơn vài tỷ, đây là thần thánh nào làm vậy? Mặc Tu Nhân: Cậu câm miệng đi, không nói thì có ai nói cậu câm điếc đâu!
Cảnh Hạo Đông: Đầu năm nay, lời nói thật cũng không để cho người ta nói, nói thật với cậu đấy, bó hoa này, bằng không cậu dùng bình hoa ba chục ngàn cắm vào là đủ đẹp rồi!
Mặc Tu Nhân: Cậu muốn chết đúng không? Cảnh Hạo Đông: Biển đây biến đây, đừng tức giận mà!
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy mấy câu bình luận này, tâm trạng phức tạp không có gì sánh được, anh dùng bình hoa sứ Thanh Hoa cắm hoa sao?
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên màn hình điện thoại di động mấy lần, trong lòng có một cảm giác không nói thành lợi được.

Lúc này, Mặc Tu Nhân đã đứng ngoài cửa gọi cô: “Bạch Cẩm Sương, ăn thôi!”
Bạch Cẩm Sương giật mình, chỉnh đốn lại tâm trạng của mình một chút, đi về phía cánh cửa.

Mở cửa phòng, cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân, lập tức có cảm giác hơi kỳ quái, nụ cười của Mặc Tu Nhân...!hình như có chút rất vui vẻ hay sao á.

Phải biết rằng, một người bình thường không nói cười tùy tiện, đột nhiên cười đến mức vui vẻ như thế, sẽ khiến cho người ta cảm thấy rất hoảng sợ đấy.

Bạch Cẩm Sương nhíu mày hỏi: “Anh có chuyện vui gì hả?” Mặc Tu Nhân cong môi, trong ánh mắt mang theo nét cười vô cùng nồng đậm: “Đêm thất tịch hôm nay, tôi rất vui vẻ!”.


Khóe môi của Bạch Cẩm Sương co quắp hai cái, có sự liên kết cần thiết nào giữa hai điều này sao?
Khi mà bọn họ xuống lầu, Bạch Cẩm Sương nhớ tới bài đăng trong nhật ký kia, giả vờ tùy ý không để ý trong lòng hỏi: “Tôi nhìn thấy trong nhật ký của anh, anh dùng bình hoa Thanh Hoa cắm hoa sao!”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Đúng vậy, có gì sao?” Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có hơi phức tạp, xem ra đúng là sự thật.

Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Cái bình hoa kia bao nhiêu tiền vậy?”
Mặc Tu Nhân ngẩn người, ăn ngay nói thật: “Lúc giá cả mặc cả xong, hình như là hơn mười tám tỷ..”
Bạch Cẩm Sương vừa bước liền bước trượt cầu thang, xém chút nữa ngã đặt mông xuống cầu thang.

Mặc Tu Nhân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô một phen: “Em không sao đấy chứ!”.

Gương mặt của Bạch Cẩm Sương gian nan mà lắc đầu, cô khó mà một lời nói hết mà nhìn Mặc Tu Nhân: “Bình hoa như vậy, không phải là nên để trưng bày thôi sao? Anh lấy nó cắm hoa làm gì?”
Cô vốn là cho rằng, Cảnh Hạo Đông chỉ là nói giỡn thôi, không ngờ tới, nó thật sự đắt như vậy!
Mặc Tu Nhân không cho là đúng: “Bình hoa không phải chỉ dùng để cắm hoa sao?”.

Tâm tình của Bạch Cẩm Sương thật phức tạp: “Loại bình hoa đồ cổ này, phải cất giấu như vật quý giá mới tốt chứ, có lẽ, trang trí như vậy.

cũng rất đẹp, nhưng lỡ như bị mẻ thì sao, thật khiến cho người ta không nỡ lắm đó!”
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái: “Em không nỡ sao? Nếu không, tôi mang tặng cho em nhé!”
Bạch Cẩm Sương rất nhanh mà lắc đầu: “Không được không được, tôi có bình hoa rồi, ý của tôi là, tôi tặng bó hoa kia cho anh, anh cắm nó vào bình hoa bình thường là được rồi!”
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Lẽ nào đó không phải là bình hoa bình thường sao?”
Anh còn nghĩ, cắm trong bình hoa kia, có khi còn tổn hại tiên khí của bó hoa ấy chứ!
Bạch Cẩm Sương rống một câu ở trong lòng, chẳng lẽ nói đúng sao?
Cô thật sự không muốn nói chuyện với kẻ có tiền, kẻ có tiền thật cực kỳ độc ác, có tiền là giỏi sao!
Bạch Cẩm Sương đâm chọc vài câu trong lòng, nhanh chóng đi xuống lầu.

Kết quả, cô vừa mới đi xuống lầu một, tất cả những ngọn đèn đều tắt hết, chỉ duy nhất trong phòng ăn bên kia, phát ra ánh sáng lập lòe từ những ngọn nến.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK