**********
Chương 522: Đề phòng lỡ như
Đàm Phi Vũ không thể nhịn được nữa: “Con mới không thèm nhớ nhung đó, con không có tơ tưởng đến vợ của người khác đầu, con chỉ là nghĩ đến lời dì Đỗ nói mà thôi!”
Lý Thục Nhã cười lắc lắc đầu, quay người lại nhìn chồng: “Ngày mai chúng ta trực tiếp gióng trống khuya chiêng mà đi hỏi sao?”
Đàm Phi Tuấn lắc đầu: “Chuyện này đương nhiên là không thể hỏi trực tiếp, lúc Yến Oanh...!Yến Oanh mang thai, uống phải một loại thảo dược, lúc đó phần lớn dược tính đã bị thai nhi hút hết rồi, nếu như cô ấy thực sự là con gái của Yến Oanh, trên người nhất định có mùi hương của loại thảo dược đó, có thể phân biệt ra được!”
Lý Thục Nhã cau mày: “Nếu như có mùi hương của loại thảo dược đó thì có thể chắc chắn được cô ấy là con của Yến Oanh sao?”
Đàm Phi Tuấn nhẹ lắc đầu: "Trên thế giới này, vạn vật không có gì là tuyệt đối cả, vì để đề phòng lỡ như, phải nhận lúc cô ấy không chú ý, thừa cơ lấy một cọng tóc của cô ấy đi giám định, trước đó, chúng ta đừng nói cho Yến Oanh vội, để tránh bà ấy thất vọng!”
Lý Thục Nhã gật đầu: “Nên làm như vậy.”
Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương lên du thuyền, Bạch Cẩm Sương mới phát hiện, mặt bên của du thuyền, thể mà có ba chữ lớn, Thuyền Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương kinh ngạc mở to mắt, nhìn Mặc Tu Nhân: “Đó là...”
Mặc Tu Nhân cười nhẹ nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương: “Đó là quà anh tặng cho em đó, trên hòn đảo này anh có tài sản riêng, sau này lúc đến bên này chơi, chúng ta có thể ngồi du thuyền của em ra biển, như thế nào?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu mạnh: “Ừm, quà của anh...!Em rất thích!”
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời này, chỉ cảm giác như trái tim dường như bị cào nhẹ một lát, anh trực tiếp ôm Bạch Cẩm Sương lên: “Vậy chúng ta vào bên trong xem xem nhé!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt ôm lấy cổ của Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân cười nhẹ ôm cô tiến vào du thuyền.
Hai người bước vào gian phòng xa hoa nhất của du thuyền.
Vừa bước vào cửa, Mặc Tu Nhân liền ôm lấy Bạch Cẩm Sương mà hôn, Bạch Cẩm Sương bị hôn mặt đỏ đến mang tai, chân mềm nhũn.
Cô nhịn không được đỏ mặt đẩy Mặc Tu Nhân: “Đủ rồi...!Anh đừng làm loạn nữa.”
Mặc Tu Nhân nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô, giống như đang cầu xin tha thứ, anh cố gắng kiềm chế bản thân, ôm chặt lấy Bạch Cẩm Sương, hơi thở hơi hỗn hoạn: “Bé cưng, không thể chạm vào em, thật khó chịu”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời này, nhịn không được cười nhẹ: “Ai bảo anh lộn xộn cơ, đáng đời!”
Cô vừa nói xong lời này, đột nhiên cảm giác được du thuyền dường như đang chạy.
Cô tròn mắt ngạc nhiên: “Mặc Tu Nhân, du thuyền hình như đang chạy!”
Mặc Tu Nhân cười nhìn cô, nhìn ra phía cửa sổ: “Anh không phải nói rồi sao? Tối hôm nay chúng ta sẽ ở trên biển cơ mà”
Bạch Cẩm Sương mở to mắt: “Có nguy hiểm quá không?”
Mặc Tu Nhân nhịn không được lắc đầu cười, gãi gãi chóp mũi của cô: “Trong cáci não nhỏ này của em, đều đang nghĩ cái gì vậy? Trên thế giới mỗi ngày có biết bao nhiêu du thuyền ra biển, làm sao có thể xảy ra chuyện dễ dàng vậy được.”
Bạch Cẩm Sương có chút ngượng ngùng: “Em đây không phải là đang nghĩ đến con tàu Titanic thôi sao?
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời này, bật cười, nhịn không được ôm chặt Bạch Cẩm Sương vào lòng: “Yên tâm, trên boong tàu có máy bay trực thăng, nếu như du thuyền sắp chìm, chúng ta có thể ngồi máy bay trực thăng trở về!”
Bạch Cẩm Sương: "..."
Cho nên, anh đây là sớm đã tính đến khả năng du thuyền sẽ chìm rồi đúng không?
Sáng ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương cùng với Mặc Tu Nhân ở trên biển ngắm mặt trời mọc, lúc này con thuyền mới trở về điểm xuất phát.
Đi xuống du thuyền, đến biệt thự, Bạch Cẩm Sương vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Tối hôm qua, tinh thần của cô thực sự quá tốt rồi, ngồi trên boong tàu đón gió biển cùng với Mặc Tu Nhân, cùng nhau chơi, buổi sáng lại dậy sớm xem mặt trời mọc, lúc này cô mới cảm thấy hoàn toàn buồn ngủ.
Hai ngày tiếp theo, Bạch Cẩm Sương cùng với Mặc Tu Nhân sau khi ăn cơm xong, nếu không phải ở trên đảo chơi, thì ra biển chơi.
Thấy sắp phải về thành phố Trà Giang, Bạch Cẩm Sương có chút không nỡ.
Hôm nay chơi loanh quanh khu này, Mặc Tu Nhân ra ngoài mua cả nướng rồi.
Bạch Cầm sương rất thích một loại cá nướng ở trên đảo, được ngư dân đánh bắt trực tiếp từ biển trở về, nướng ngay tại chỗ, mùi vị rất thơm ngon.
Bạch Cẩm Sương một mình có chút buồn chán, cô bèn đi dạo dọc theo con đường lát đá cuội.
Không ngờ được, đi được một lát, lại có thể đụng phải người khác bên cạnh.
Lý Thục Nhã lúc này không ở đây, chỉ có Đàm Phi Tuấn và Đàm Phi Vũ biết Mặc Tu Nhân đi ra ngoài rồi, đặc biệt đến tìm Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Đàm Phi Vũ, phản ứng đầu tiên chính là, người này tâm lí có chút bất thường, cô quay người toan muốn rời đi.
Kết quả, Đàm Phi Vũ trực tiếp gọi lên: “Này, cô làm gì mà thấy tôi là cô liền chạy, tôi đáng sợ đến như vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương nhìn Đàm Phi Vũ một cái: “Tôi không có chạy, tôi chỉ là đang đi bộ mà thôi!”
Đàm Phi Vũ mặt đen lại: “Vậy sao cô nhìn thấy tôi, quay đầu liền đi!”
Bạch Cẩm Sương cau mày: “Tôi với cậu không quen không thân, sao thấy cậu mà tôi lại không được đi”
Đàm Phi Vũ: "..”
Lời này khiến cho cậu ta không cách nào trả lời được.
Lúc này, Đàm Phi Tuấn cười nói: “Phi Vũ nhà chúng tôi không có ác ý gì, cháu đừng tức giận! Trên đảo chúng tôi cũng không có người quen, hai ngày này nhìn thấy cháu mấy lần gặp được, chỉ muốn nói chuyện với cháu mấy câu, không có ý gì cả.”
Bạch Cẩm Sương nhìn Đàm Phi Tuấn một cái, bán tín bán nghi: “Tôi với chú...!Gặp nhau được mấy lần? Sao tôi lại không biết!”
Đàm Phi Tuấn cười cười: “Đó là do cô với bạn trai của cô ở bên nhau, liền không nhìn thấy người khác rồi! Buổi tối ngày hôm đó lúc anh ấy cầu hôn cô, chúng tôi ở không xa nhìn thấy rồi đó!”
Bạch Cẩm Sương ngại ngùng, cũng không có giải thích thân phận của Mặc Tu Nhân.
Cô gật gật đầu: “Như vậy à”.
Đàm Phi Tuấn nhìn thấy cô có chút mất tự nhiên, mở miệng nói: “Tôi tên Đàm Phi Tuấn, là bố của Đàm Phi Vũ, tội với Phi Vũ vừa mới ăn xong, định đi dạo trên con đường lát đá cuội này, cháu cũng vậy đúng chứ, cùng đi đi!”
Bạch Cẩm Sương mím môi, gật gật đầu.
Trên người cô có máy báo động và máy định vị, chỉ cần cô phát hiện không thích hợp, bấm máy báo động, Mặc Tu Nhân sẽ đến nhanh nhất có thể.
Đàm Phi Tuấn lúc này mới đi gần lại hơn, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Bạch Cẩm Sương.
Đồng tử ông ta khẽ co lại, không sai! Chính xác là mùi hương từ loại thảo dược đó.
Ông nhìn Đàm Phi Vũ một cái đầy ẩn ý, Đàm Phi Vũ lập tức bước đến phía sau, nhìn tóc của Bạch Cẩm Sương.
Đàm Phi Tuấn vừa đi cùng với Bạch Cẩm Sương, vừa nói chuyện: “Nhà cháu ở đâu?”
Bạch Cẩm Sương cảnh giác nhìn ông ta một cái: "Chú hỏi cái này làm gì?”
Đàm Phi Tuấn có chút vô tội mà cười: “Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thử, trông mặt cháu rất giống một người bạn của tôi, cho nên tôi có chút hiếu kỳ mà thôi.”
Nghe thấy lời này, Bạch Cẩm Sương nghĩ đến lúc trước, chuyện mà Đàm Phi Vũ nói cô giống một người dì của cậu ta.
Cô cau mày: “Trên thế giới này người giống người có rất nhiều! Chú cũng không cần phải hiểu kỳ!”
Đàm Phi Tuấn cười nhẹ: “Cháu nói cũng đúng, là tôi đã mạo muội rồi”
Đàm Phi Vũ lập tức nói: “Tôi vứt nó đi rồi!”
Bạch Cẩm Sương cau mày, hiển nhiên là không tin lời này của cậu ta.
Đàm Phi Vũ ngượng ngùng im miệng, nhìn bố của mình..
Đàm Phi Tuấn ánh mắt lóe lên, ở trước mặt Bạch Cẩm Sương, dạy dỗ Đàm Phi Vũ: “Thằng nhóc thối này, con đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn tùy tiện trêu chọc người khác!”.
Danh Sách Chương: