Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Nghe nói vậy, Lâm Kim Thư giống như là bị cái gì kích thích vậy, cô bỗng tát Tề Bạch Mai một cái.

Trong tay của cô vốn là đang bưng bát cháo cho Tề Bạch Mai, rơi xuống đất.

Tề Bạch Mai bị đánh một bạt tai, lời nói cũng đứt đoạn, chỉ có điều, đầu óc của cô cũng đúng là tỉnh táo lại mấy phần, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Kim Thư không nói lời nào.

Lâm Kim Thư tay khẽ run lên: "Tề Bạch Mai, cậu đừng có mà điên loạn, bọn là có lòng tốt tới thăm cậu, lời của Cẩm Sương nói, cậu không chấp nhận thì thôi, cậu đừng nói linh tinh!"

Lâm Kim Thư ngày hôm đó sau khi biết Bạch Cẩm Sương lựa chọn mất đi trí nhớ, liền đi hỏi bác sĩ, không thể vì nguyên nhân trực tiếp là người bệnh lựa chọn mất trí nhớ mà lại đi kích thích người bệnh, nếu không thì năng lực tinh thần sức chịu đựng của bệnh nhân không thể chịu được, tình trạng tinh thần có thể sẽ càng xấu hơn.

Cho nên, cho dù Lâm Kim Thư hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện xảy ra với Bạch Cẩm Sương, cô ấy cuối cùng cũng bắt đầu yên lặng, cố gắng không nói lung tung.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Nhưng mà, cô lại không ngờ tời, Tề Bạch Mai lại...suýt chút nữa lỡ lời nói ra cái chết của Tần Vô Đoan!
Bạch Cẩm Sương lại không thể nghĩ ra, hai người đến an ủi Tề Bạch Mai, Lâm Kim Thư lại tát Tề Bạch Mai một cái.

Cô có chút luống cuống: "Lâm Kim Thư, cậu đánh Bạch Mai làm gì chứ?"
Dứt lời, cô cau mày nhìn về phía Tề Bạch Mai: "Còn nữa Bạch Mai, cậu vừa nãy nói bởi vì tớ mà Tần Vô Đoan gì? Là có ý gì?"
Lâm Kim Thư nhắm mắt lại, quay đầu giải thích với Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, cậu nghĩ nhiều rồi, ý của cậu ấy là, cậu còn không phải tự mình cảm nhận chuyện gì không hay sao, cho nên mới mất trí nhớ, tớ có chút tức giận, mới đánh cậu ấy!"
Bạch Cẩm Sương cau mày: "Là như thế này phải không?"
Tề Bạch Mai mắt đỏ lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng lại không phủ nhận lời của Lâm Kim Thư: "Đúng là như vậy, tớ muốn nói chính là lời của Lâm Kim Thư vừa nói!"
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn, trong lòng cảm giác là lạ, luôn cảm thấy chỗ nào có vấn đề.

Lâm Kim Thư nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: "Cẩm Sương, tớ vừa nãy tâm trạng cũng kích động, cháo cũng rơi xuống rồi, tớ đi dọn cháo ở dưới đất một chút, cậu có thể xuống tầng giúp Bạch Mai nấu ít cháo không?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Cái này không vấn đề gì, tớ cũng thường nấu cháo cho Bông Vải!"
Bạch Cẩm Sương nói xong, liền quay người xuống tầng nấu cháo, Lâm Kim Thư đi đến cửa, nhìn thấy cô xuống dưới tầng, lúc này mới quay người, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tề Bạch Mai: "Bạch Mai, tớ biết cậu chia tay với viện trưởng Vân, cậu khó chịu, tớ dù thế vẫn luôn an ủi cậu, luôn ở bên cạnh cậu, tớ cũng không oán giận câu nào.


Thế nhưng...tình trạng của Cẩm Sương, không phải nói với cậu rồi sao? Cậu ấy cũng không chịu được kích động, cho dù là cậu ấy cả đời cũng không nhớ lại, cậu cũng không thể nói ra những lời như vậy trước mặt cậu ấy, cậu lẽ nào không hiểu sao?"
Tề Bạch Mai trong lòng tuy đau khổ thế nhưng cô cũng biết, nỗi khổ của bản thân, không thể lấy lý do mà tùy ý làm bừa được.

Mắt cô đỏ lên, cúi đầu thấp xuống, tựa ở trên đầu giường: "Xin lỗi, Lâm Kim Thư, vừa nãy là tớ sai rồi!"
Cô ấy nói xong, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, làm cho Lâm Kim Thư vừa đau lòng vừa khó chịu.

Cô bước đến đưa tay ra ôm lấy Tề Bạch Mai nói: "Được rồi, Bạch Mai, cậu cũng đừng khóc nữa, tớ vừa nãy cũng không phải là cố ý đánh cậu.

Tớ xin lỗi, tớ chỉ là sợ cậu nói ra những lời không nên nói, kích động đến Cẩm Sương, cậu biết mà cậu ấy không thể lại xảy ra chuyện nữa!"
Tề Bạch Mai mắt đỏ au ngước lên nhìn, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn: "Tớ biết, cậu vừa nãy đánh tớ là đúng, tâm trạng của tớ quá kích động, nói không biết lựa lời, tớ nên hiểu rõ, Cẩm Sương nói những lời đó, đều là vì tốt cho tớ!"
Lâm Kim Thư thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Tề Bạch Mai không quá cực đoan, cậu ấy ôm lấy Tề Bạch Mai, nhẹ nhàng vỗ sau lưng của cô ấy, an ủi cô ấy: "Đừng khóc nữa, Bạch Mai, nếu còn khóc thì mắt cậu sẽ không thể nào nhìn được nữa đấy!"
Cuối cùng, Tề Bạch Mai khóc càng lớn hơn: "Lâm Kim Thư...tớ kiên trì nhiều năm như vậy, cũng đã chia tay rồi, anh ta lại sao lại chủ động nhắc với tớ, tại sao chứ!"
Lâm Kim Thư đành thở dài: "Bởi vì cậu những năm này, vẫn luôn với anh ta mà hành hạ lẫn nhau, Tề Bạch Mai, tớ là người ngoài cuộc tớ nhìn rất hiểu, cậu căn bản là không thể bỏ qua được chuyện năm đó, nhưng vẫn cố chấp không muốn buông tay, cậu vẫn luôn tốn thời gian với Vân Thành Nam, những năm nay, hai người đều sống không tốt! Cậu lẽ nào còn không hiểu sao?"
Tay của Tề Bạch Mai bám chặt vào quần áo: "Thế nhưng....tại sao lại buông tay, tớ càng khó chịu hơn.

Lâm Kim Thư, trái tim của tớ giống như là bị người ta cướp đi vậy, thực sự rất đau...tớ thực sự rất ngưỡng mộ cậu và Cảnh Hạo Đông.


Tại sao chúng tớ lại biến thành như thế này, tại sao tớ và anh ấy lại bước đến mức này! Tớ không cam lòng..." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Mắt của Lâm Kim Thư đều đỏ hết cả lên rồi, Tề Bạch Mai khóc cô ấy đau lòng: " Tớ biết cậu không cam lòng thế nhưng có từng nghĩ chính là bởi vì cậu không cam lòng, lại không thể quên đi chuyện cũ cho nên mới bỏ chân trong cảnh nhỏ hẹp này, tự mình dày vò lâu như thế, cậu có từng nghĩ qua, sau khi vỡ thì làm lại, chỉ có chia tay, cậu mới có thể bỏ qua được những chuyện này, có lẽ...đây mới là ước nguyện ban đầu của Viện trưởng Vân!"
Tề Bạch Mai mặt vùi vào trong ngực của Lâm Kim Thư, khóc giống như một đứa bé: "Thế nhưng...từ bỏ...thực sự là rất khó, tớ từ trước đến nay chưa bao giờ buồn như vậy, so với năm đó biết được anh ta đính hôn...còn đau lòng hơn gấp trăm nghìn lần!"
Lâm Kim Thư đành thở dài, đưa tay giúp cô ấy lau nước mắt: "Người thất tình, luôn là cần một khoảng thời gian để thích ứng, qua một khoảng thời gian sẽ tốt lên thôi!"
"Tớ cảm giác mình cả đời này đều không thể tốt nên được nữa!"
Lâm Kim Thư đau lòng lại bất đắc dĩ nói: “Cậu nói những lời ngốc nghếch gì đây, hơn nữa, cho dù là thực sự không tốt lên được, người cũng phải tiếp tục sống tiếp đúng không? Tớ và Cẩm Sương sẽ ở bên cạnh cậu!"
Tề Bạch Mai nước mắt làm ướt quần áo của Lâm Kim Thư, tiếng khóc của cô đều khản đặc lại: "Lẽ nào thực sự chia tay như thế sao? Lâm Kim Thư, cậu biết không? Cho dù là đồng sàng dị mộng, tớ cũng không muốn chia tay với anh ấy, tớ chưa bao giờ mạnh mẽ như người ngoài nhìn thấy, tớ bỏ ra 6 năm bỏ anh ấy ra khỏi lòng mình, tớ thực sự không làm được!"
Lâm Kim Thư sờ vào tóc của cô ấy nói: “Vậy...cậu muốn quay lại sao?"
Tề Bạch Mai không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: "Là anh ấy nói lời chia tay trước với tớ..."
Lâm Kim Thư con mắt lóe lên, cô từ trong giọng nói của Tề Bạch Mai nghe

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK