Trong phòng tiệc, Văn Ngạn Hậu nhìn Tần Dương rời đi, thu hồi ánh mắt, rơi vào hộp gỗ đàn hương Thu Tư đang cầm. - Hắn tặng à? Thu Tư ừ một tiếng, biểu cảm có chút phức tạp: - Vâng, năm đó hắn từ biệt rời đi, sau đó bặt vô âm tín, bây giờ cách biệt hơn hai mươi năm, cuối cùng đã xuất hiện. Với tính cách của hắn, mấy năm nay chắc hẳn sống rất gian khổ. Văn Ngạn Hậu nhíu mày một cái , mặt đầy lo âu: - Hơn hai mươi năm không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.