Tần Dương chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn thấy trong mắt Hàn Thanh Thanh còn sự lo lắng bèn dừng lại. - Còn sợ hãi à? Hàn Thanh Thanh mím môi, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng gật gật đầu: - Ừm, tôi biết người kia đã đi rồi, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay là không kìm được sợ hãi. Tần Dương cười cười nói: - Vậy để tôi ngồi với cậu chốc lát. Đôi mắt Hàn Thanh Thanh hơi sáng lên: - Có làm phiền cậu không? Tần Dương nhún nhún vai, cười nói: - Vốn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.