Tần Dương lề mề đi tới rừng cây, giọng nói của đám sinh viên trên sân bóng có thể nghe thấy rõ ràng, nhưng những tán cây xen kẽ cũng đã che đi thân ảnh của bọn họ. Liễu Phú Ngữ giơ tay lên, lắc lư cổ tay vài cái, không có ý tốt nhìn chằm chằm Tần Dương. Lúc này Tần Dương giống như chú cừu đang chờ bị giết, vốn không hề có bất cứ lực chống cự nào, rất lưu manh quơ hai tay. - Muốn động thủ thì tới đi, dù sao tôi cũng không có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.