- Lão đại, cô tìm cậu có chuyện gì không?
Tiết học vừa kết thúc, Tần Dương mới cầm sách đứng lên thì Hà Thiên Phong vì tò mò nên lại gần hỏi.
Tần Dương cười trả lời:
- Giáo sư Trương Minh tới tìm tôi nói chút chuyện thôi.
Hà Thiên Phong mở to hai mắt, giật mình hỏi:
- Giáo sư Trương? Ông ấy tìm cậu làm gì, không phải là muốn thu cậu làm học trò chứ?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng vậy.
- Vãi, lão đại, cậu siêu quá đi!
Vẻ mặt Hà Thiên Phong khiếp sợ:
- Giáo sư Trương chủ động đến cửa tìm cậu để nhận cậu làm học trò?
Tần Dương cười giải thích:
- Lúc trước còn chưa gặp mặt bao giờ nên ông ấy mới đây tới tìm tôi, sau đó nói chuyện với nhau, thuận tiện còn kiểm tra nữa.
Hà Thiên Phong giơ ngón cái lên:
- Giỏi! Nói như vậy bây giờ câu đã là học trò của giáo sư Trương rồi?
Tần Dương lắc đầu:
- Còn không phải.
Tôn Hiểu Đông hiếu kỳ hỏi:
- Sao vậy, bài kiểm tra khó nên không vượt qua à?
- Không có khả năng!
Tần Dương còn chưa lên tiếng, Hà Thiên Phong đã mở miệng:
- Tài đánh đàn của lão đại giỏi như vậy, làm sao có thể không vượt qua chứ, ít ra vẫn đàn hay hơn Trình Anh Phàm nhiều lắm.
Tần Dương giải thích:
- Qua thì qua rồi, chỉ là muốn hỏi ý kiến của người lớn trong nhà đã, cho nên tạm thời không có đồng ý.
- Chuyện như vậy trong nhà lão đại hẳn là sẽ không ngăn cản đâu, dù sao đây cũng là một chuyện tốt với cậu mà.
Tần Dương gật đầu:
- Ừm, đúng vậy, đã hỏi trong nhà, không ý kiến.
- Vậy thì tốt rồi! Ha ha, lão đại vốn dĩ đã đàn hay như vậy, bây giờ lại học tập với giáo sư Trương, về sau chắc chắn sẽ là nghệ sĩ piano nổi tiếng cả nước.
Mấy người cười nói đi ra phòng học, bỗng có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi tới, ánh mắt rơi vào người Tần Dương.
- Xin hỏi cậu là Tần Dương đúng không?
Tần Dương dừng bước, trong ánh mắt hơi nghi hoặc:
- Là tôi, còn anh là?
Người đàn ông mỉm cười, ngón tay chỉ một chiếc xe Audi màu đen bên lề đường:
- Có thể lại đây một chút không, ông chủ của tôi muốn gặp cậu.
Tần Dương nhíu nhíu mày:
- Ông chủ của anh là ai?
Người đàn ông mỉm cười nói:
- Tôi nghĩ chuyện này để chính ông chủ nói với cậu sẽ hay hơn.
- Được!
Tần Dương quay đầu nói với đám Hà Thiên Phong:
- Các cậu chờ tôi một chút.
Tần Dương đi theo người đàn ông đến chiếc xe Audi màu đen, khi Tần Dương sắp đi tới thì cửa xe mở ra, một người đàn ông dáng người khôi ngô đi xuống xe, mỉm cười nhìn Tần Dương.
Người đàn ông này khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, mặt chữ điền, tóc ngắn, mặc áo sơ mi, quần thể thao, chân mang giày da, tuy ăn mặc rất bình thường nhưng sống lưng thẳng tắp khiến cho người ta có cảm giác như đang đối mặt với một gốc cây tùng to lớn.
Tần Dương mới dừng bước, người đàn ông này đã chủ động đưa tay ra:
- Chào Tần Dương, tôi là Lôi Tử Cường, trước đó vẫn muốn tới gặp cậu nhưng có việc chậm trễ kéo đến bây giờ, hi vọng cậu đừng chê trách!
Tần Dương bắt tay với người đàn ông, biểu tình thoáng có chút nghi hoặc:
- Chúng ta hẳn là chưa có gặp qua nhỉ?
Lôi Tử Cường cười nói:
- Đúng vậy, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng chỉ cần tôi nói tới một người thì cậu nhất định biết đến.
Lôi Tử Cường tạm ngừng một chút rồi mỉm cười nói:
- Cậu đi xe lửa từ thủ đô đến Trung Hải, trong phòng giường nằm có một phụ nữ có thai mà cậu gọi là chị Lô . . .
Tần Dương giật mình:
- Anh là người nhà của chị Lô?
- Tôi là chồng của cô ấy.
Ánh mắt Lôi Tử Cường nóng rực, nắm chặt tay Tần Dương:
- Trên xe lửa cậu dùng kim châm cầm máu đã cứu tính mệnh của vợ tôi, cũng cứu được con của tôi, cậu chính là ân nhân của nhà chúng tôi!
Tần Dương cười cười, nụ cười bình thản:
- Gặp nhau cũng là duyên phận, tiện tay mà thôi, nói là ân nhân thì quá mức rồi!
Lôi Tử Cường sốt ruột nói:
- Tuy tôi không biết gì về y học, nhưng tôi cũng đã hỏi qua chuyên gia, khi trên xe không có thiết bị chữa bệnh đầy đủ mà bị xuất huyết nhiều thì đó là tình huống nguy hiểm trí mạng, có thể sử dụng mấy cây ngân châm làm xuất huyết ngưng lại là một việc rất thần kỳ, người bình thường tuyệt đối không thể làm được!
Tần Dương cười cười nói:
- Được rồi, tôi nhận lời cảm tạ của anh, chị Lô và cháu bé hiện tại thế nào?
- Khỏe, đều rất khỏe mạnh!
Nhắc đến vợ và con, trên mặt Lôi Tử Cường không khỏi toát ra sự vui vẻ từ nội tâm:
- Những ngày này Tiểu Vinh vẫn luôn nhắc đến cậu, nói nếu như không có tiểu thần y cậu ra tay cứu chữa thì mẹ con cô ấy đều khó sống xuống xe lửa . . . Hôm nay tôi tới là muốn mời tiểu thần y đến nhà của chúng tôi ăn bữa cơm để chúng tôi tỏ lòng biết ơn!
Tần Dương cười nói:
- Lời cảm ơn thì tôi đã nhận rồi, ăn cơm thì miễn đi!
Lôi Tử Cường kiên trì nói:
- Cần chứ, Tiểu Vinh vẫn muốn gặp lại cậu để nói tiếng cảm ơn, tiểu thần y không nên từ chối.
Tần Dương nhìn Lôi Tử Cường cố gắng mời, do dự rồi mới nói:
- Vậy được rồi.
Lôi Tử Cường thấy Tần Dương đồng ý, lập tức vui vẻ trở lại:
- Vậy bây giờ chúng ta đi chứ?
- Được, chờ tôi một lát!
Tần Dương trở lại chỗ đám người Hà Thiên Phong để bọn họ giúp đem sách về, sau đó lên xe Lôi Tử Cường.
- Tiểu thần y . . .
Tần Dương cười nói:
- Lôi tiên sinh không cần khách khí như thế, cứ gọi tên của tôi đi.
Lôi Tử Cường cười nói:
- Được, vậy cậu cũng đừng gọi tôi là Lôi tiên sinh, cậu đã gọi Tiểu Vinh là chị Lô vậy thì cứ gọi tôi một tiếng anh Lôi đi!
Tần Dương thoải mái gật đầu:
- Được rồi, anh Lôi!
Lôi Tử Cường cười nói:
- Rất tốt! Tần Dương, y thuật của cậu là gia truyền à, tuổi còn trẻ mà đã có được y thuật giỏi như vậy. . .
- Không phải gia truyền, là sư phụ dạy tôi, tôi chỉ là mới học được da lông thôi, không tính là giỏi!
Lôi Tử Cường giật mình:
- Cậu quá khiêm tốn rồi, tuy nhiên sư phụ của cậu có thể dạy dỗ cậu giỏi như thế thì y thuật của ông ấy nhất định rất cao.
Tần Dương mỉm cười gật đầu:
- Vâng, sư phụ của tôi rất xuất sắc.
Lôi Tử Cường hiếu kỳ hỏi:
- Y thuật của cậu giỏi như vậy, vì sao không đi học ngành nghề liên quan đến y học chuyên nghiệp, lại muốn học ngành Tiếng Anh?
Tần Dương giải thích:
- Y thuật thì tôi có thể học với sư phụ rồi, không cần phải học y chuyên nghiệp, còn ngoại ngữ của tôi lại rất kém cỏi, mà về sau có thể sẽ có rất nhiều lúc cần dùng ngoại ngữ, cho nên dự thi ngành Tiếng Anh. Đúng rồi, anh Lôi là quân nhân à?
Lôi Tử Cường gật đầu cười nói:
- Ừ, Tiểu Vinh nói với cậu à?
- Ừm, lúc trước ở trên xe lửa nói chuyện phiếm có hỏi qua, mà phong thái của anh Lôi rõ ràng là của quân nhân, dáng đứng rất rõ ràng.
Lôi Tử Cường cười nói:
-Cậu rất hiểu biết về quân nhân?
Tần Dương cười cười:
- Chỉ cần dùng tâm quan sát thì ai cũng có thể thấy mà.
Xe chạy về phía trước, lái vào một khu biệt thự có cổng gác nghiêm ngặt, sau đó dừng trước căn biệt thự ba tầng.
Lôi Tử Cường đưa Tần Dương vào biệt thự, lớn tiếng nói:
- Tiểu Vinh, xem ai tới này?
Chị Lô mặc quần áo ở nhà đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, vừa nhìn thấy Tần Dương vào cửa liền lập tức vui vẻ đứng lên.
- Tiểu Tần tới rồi à, mau lại đây ngồi nào. . .