Tâm tư phụ nữ vốn dĩ rất khó hiểu.
Nếu như chỉ có hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cùng ăn một bữa cơm thì có vẻ mối quan hệ có hơi thân mật, sẽ khiến Hàn Thanh Thanh sinh ra cảnh giác. Thế nhưng Tần Dương lại vô cùng quang minh chính đại như vậy, làm cho Hàn Thanh Thanh bất giác nảy sinh thứ tình cảm rất khác lạ.
Tiết học thứ tư chuẩn bị kết thúc, Tần Dương thu dọn đồ đạc của mình, mỉm cười nói.
- Đợi tôi một chút, tôi đi mời Nhạc Vũ Hân.
Hàn Thanh Thanh hơi bĩu môi.
- Ừ.
Tần Dương đứng lên, đi về phía trước, thấy Nhạc Vũ Hân vừa thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị ra khỏi lớp, hắn gọi lớn.
- Nhạc Vũ Hân!
Nhạc Vũ Hân dừng bước, ngạc nhiên hỏi.
- Có chuyện gì sao?
Tần Dương hào phóng mời.
- Tôi muốn mời cậu và Hàn Thanh Thanh ăn bữa cơm, cậu nể mặt tôi chút ha.
Nhạc Vũ Hân đưa mắt nhìn Hàn Thanh Thanh vẫn đang ngồi bất động phía bên kia, thuận miệng hỏi:
- Hàn Thanh Thanh đồng ý rồi à?
- Đồng ý rồi.
Tần Dương trả lời xong, sợ Nhạc Vũ Hân lại nghĩ linh tinh, hắn vội nói thêm.
- Vừa nãy trong giờ cô ấy thấy Tiếng Anh của tôi quá kém nên định phụ đạo cho tôi một ít, dạy tôi vài phương pháp học hiệu quả, vậy nên tôi muốn mời cô ấy ăn bữa cơm để cảm ơn. Vả lại cũng muốn mời cậu cùng đi, càng đông càng vui mà.
Càng đông càng vui?
Nói như thế cũng được à?
Nhạc Vũ Hân vui vẻ nhận lời, nét mặt như muốn nói “Tôi hiểu cả mà”.
- Được thôi, đại gia ngài đây đã có lời thì đương nhiên tôi đây cũng không cần khách sáo làm gì. Cậu yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, tuyệt đối không nhiều lời. Trong trường hợp cần chụp ảnh này nọ, tôi cũng rất vui lòng phục vụ.
Tần Dương âm thầm cười khổ. Có lẽ Nhạc Vũ Hân đang tưởng rằng hắn mượn cớ theo đuổi Hàn Thanh Thanh đây mà.
Nhưng Tần Dương cũng không lên tiếng giải thích. Mấy chuyện thế này càng giải thích càng khiến người ta hiểu lầm, thà đừng nói gì cả để Nhạc Vũ Hân tự nhìn nhận ra vấn đề.
Vốn dĩ Tần Dương còn muốn chào Hà Thiên Phong một cái, rồi nói với cậu ta chuyện này, nào ngờ tiết học vừa tan Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc đã chạy một mạch, kéo Hà Thiên Phong đi mất. Nghĩ lại thì có lẽ lúc nãy hai tên này ngồi phía trước hắn chắc chắn đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và Hàn Thanh Thanh rồi.
Tần Dương và Nhạc Vũ Hân trở lại chỗ Hàn Thanh Thanh. Hàn Thanh Thanh ôm sách vở đứng lên, mỉm cười nói.
- Đi thôi.
Ngoài cổng phụ của đại học Trung Hải có một con phố buôn bán khá lâu đời, trên con phố này đa phần đều là các cửa hàng bán đồ ăn và các tiệm cà- phê nét. Lượng khách chủ yếu đến với con phố gần như đều là sinh viên địa học Trung Hải nên giá cả ở đây cũng không cao, đồ ngon giá rẻ, bình thường có rất nhiều sinh viên thích đến đây chơi.
Ba người Tần Dương vào một cửa tiệm gà hầm khoai sọ, bên trong đã chật kín người, chỉ còn một chiếc bàn duy nhất ngồi ngay sát đường.
Trước đây Tần Dương đã có lần ăn cùng với Hà Thiên Phong ở cửa tiệm này nên không cần dùng thực đơn, trực tiếp gọi món luôn.
- Một gà hầm khoai sọ cỡ lớn, một đĩa thịt xào ớt xanh, một bát canh trứng cà chua, một đĩa rau xào.....và thêm ba cốc sữa dừa.
Nhạc Vũ Hân cười hì hì, nói.
- Hàn Thanh Thanh này, hôm nay nhờ ơn cậu mà tôi được ăn ké một trận hoành tráng rồi.
Hàn Thanh Thanh khẽ cười.
- Bữa này cũng đâu phải những thứ hiếm lạ gì. Tần Dương à, trình độ Tiếng Anh của Nhạc Vũ Hân rất giỏi đấy, nếu tôi bận thì cậu có thể hỏi cô ấy, cậu ấy đã ăn cơm của cậu rồi thì sẽ không ngại giúp cậu chút đâu.
Nhạc Vũ Hân cười gian xảo.
- Tôi bận lắm, bữa hôm nay coi như ăn ké mà thôi. Hàn Thanh Thanh giỏi hơn tôi nhiều. Trình độ của tôi coi như chỉ nừa vời thôi, cậu vẫn nên hỏi cô ấy thì tốt hơn.
Đương nhiên Tần Dương hiểu ý Nhạc Vũ Hân, cô ấy vẫn tưởng rằng hắn đang theo đuổi Hàn Thanh Thanh nên mới cố ý đùn đẩy như vậy, chỉ vì muốn tạo cho hắn có thêm nhiều cơ hội với Hàn Thanh Thanh.
Đồ ăn được mang lên, ba người bắt đầu dùng bữa, hương vị quả thật không tồi, cả Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân đều khen không ngớt lời.
- Ừm, công nhận ngon thật. Chắc giá ở đây không hề rẻ nhỉ. Tần Dương này, tiền sinh hoạt phí của cậu chắc chắn không ít chút nào đâu nhỉ, ngày nào cũng ăn mấy món chiên xào thế này.
Tần Dương khẽ cười, nói.
- Vài năm trước tôi làm việc cho một vị tiền bối nên cũng kiếm được chút tiền, hiện giờ tiêu dùng đều là số tiền tôi kiếm được trước đó. Hơn nữa tôi còn là một tên ăn hàng chính hiệu nên thường không phụ bạc bản thân.
Cả Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hề trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Tần Dương. Hần Thanh Thanh nghi ngờ hỏi hắn.
- Trước đây cậu từng đi làm rồi?
Tần Dương gật đầu.
- Ừm, được ba bốn năm rồi. Tuy là làm việc giúp tiền bối nhưng cũng có chút tiền lương, hơn nữa ở đó đãi ngộ cũng khá tốt.
Tần Dương không thể nói đã từng làm việc trong Long Tổ, nên chỉ nói làm giúp tiền bối. Dẫu sao thì sư phụ hắn và sếp lớn bên Long Tổ là chỗ bạn bè tâm giao nên khi đó hắn mới có thể trực tiếp gia nhập nhóm, mới được vị sếp lớn nọ còn coi hắn như hậu bối,vô cùng quan tâm đến hắn. Mối quan hệ giữa hai người không chỉ dừng lại giữa cấp trên và cấp dưới mà giống như những cặp cha con bình thường khác vậy. Hai người sống chung khá vui vẻ, ngoại trừ việc ông ấy là người khá thích tự huyễn hoặc.
Hai mắt Hàn Thanh Thanh sáng lên, soi sét hắn một lượt từ đầu đến chân. Lúc bọn họ vẫn còn đang cắp sách đến trường, người ta đã nỗ lực kiếm tiền rồi, sao có thể không ngưỡng mộ cho được.
- Tiếng Anh cơ bản của cậu kém là vì vậy sao?
Tần Dương thẳng thắn gật đầu. Mấy năm hoạt động trong Long Tổ hắn nào có thời gian học hành, nên lời này nói ra rất đúng.
Nhạc Vũ Hân lên tiếng, không giấu được sự ngưỡng mộ.
- Cậu quá giỏi luôn. Còn trẻ như vậy mà đã tự kiếm được tiền rồi.
Tần Dương cười.
- Coi như va chạm xã hội sớm đi, trước sau gì cũng phải lăn lộn trong xã hội, không phải sao?
Hàn Thanh Thanh còn rất nhiều điều muốn hỏi, ví như tại sao Tần Dương phải đi làm từ sớm như vậy, phải chăng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn thiếu thốn, vân vân. Nhưng cô không mở lời gặng hỏi mà chỉ lặng lẽ ngồi ăn, cảm tình dành cho Tần Dương cũng tăng lên vài phần.
Tần Dương thì đơn thuần là muốn cảm ơn sự giúp đỡ của Hàn thanh Thanh chứ không hề liên quan gì đến thứ tình cảm cá nhân. Dẫu sao cũng là mối quan hệ bạn bè và bạn học với nhau, bữa cơm này trôi qua thực nhẹ nhàng, vui vẻ và thoải mái.
Sau khi ăn xong Tần Dương đi vào nhà vệ sinh, đến khi bước ra thì trên ghế của hắn đã có người ngồi, một cậu thanh niên đầu đinh mặc trên mình chiếc áo thun bó thân màu đen. Phía sau hắn ta còn có hai tên nữa đứng khoanh tay, vẻ mặt như đang vây xem náo nhiệt.
Tên đầu đinh khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi, đang cười ngả ngớn nói gì đó với Hàn Thanh Thanh. Hắn còn vươn tay, có vẻ như muốn nắm tay Hàn Thanh Thanh. Hàn Thanh Thanh lạnh mặt làm ngơ. Nhạc Vũ Hân bên cảnh vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt liên tục nhìn vào bên trong cửa tiệm, trông thấy Tần Dương đi ra thì gương mặt mới hiện ra sự vui mừng.
Tần Dương cười lạnh, rảo bước về phía đó.
Hàn Thanh Thanh cũng nhìn thấy Tần Dương, vội ôm sách đứng lên chuẩn bị bỏ đi. Tên đầu đinh nọ cũng đứng dậy theo, cười khì khì đưa tay chặn trước mặt Hàn Thanh Thanh, đang định mở miệng trêu ghẹo thì đột ngột cảm nhận được một luồng khí xuất hiện sau lưng, một luồng lực mạnh mẽ truyền đến, cả người hắn lập tức bị kéo về phía sau.
Tên đầu đinh loạng choạng, suýt chút nữa ngã nhào. Hắn quay người lại, bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Tần Dương, bực bội quát lớn.
- Thằng nhãi này, mày con mẹ nó muốn chết đúng không? Mày có biết tao là ai không?