Tần Dương nằm yên trên giường bệnh, lông mày hơi nhíu lại, làm cho gương mặt của hắn trông có vẻ lạnh lùng và nghiêm túc. Ngoài ra còn có một chút ngưng trọng, dường như đang phải lo lắng về chuyện gì đó, kèm theo một chút u sầu nhàn nhạt. Văn Vũ Nghiên ngồi ở kế bên giường bệnh, ngắm nhìn gương mặt của Tần Dương, lặng lẽ ngẩn người ra. Bình thường chắc cậu ấy vẫn phải giữ nhiều chuyện trong lòng? Ẩn Môn nghìn đời, một mạch một truyền nhân, nghe thì có vẻ rất trâu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.