Tần Dương không nhúc nhích Tiết Uyển Đồng đột nhiên chủ động khiến Tần Dương hơi bất ngờ, lúng túng. Một nụ hôn sâu. Hôn đến quên mất hô hấp. Thật lâu sau, Tiết Uyển Đồng cắn nhẹ môi Tần Dương rồi tách ra, hơi thở dồn dập, vẫn không chớp mắt nhìn hắn, trong mắt như có ngọn lửa rực cháy. - Tần Dương, tôi yêu cậu! Giọng của Tiết Uyển Đồng không lớn nhưng chất chứa kiên định và quyết đoán. Gương mặt Tiết Uyển Đồng ửng đỏ nhưng ánh mắt không trốn tránh, kiên định nhìn Tần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.