- Ha ha, Hàn Thanh Thanh, Nhạc Vũ Hân, hai người muốn ăn cái gì, chúng ta đi lấy một ít...
Hà Thiên Phong cười cực kỳ sảng khoái, đắc ý vênh váo, mặt mày hớn hở, điệu bộ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Tôn Hiểu Đông cười hắc hắc:
- Đi, chúng ta đi xem một chút.
- Ừm, đi một chút!
Hai người Hà Thiên Phong và Tôn Hiểu Đông chạy đến chỗ đám người Trương Khôn cắm trại, nhìn thấy cả một đống đồ ăn được bày la liệt dưới mặt đất, cả hai ngồi xổm xuống, giống hệt như đang kiểm tra kho hàng nhà mình vậy:
- A, quả thật là rất phong phú, móng heo, thịt thủ, thịt vịt, ruột già, cổ vịt, gan ngỗng... Ai, gan ngỗng rất ngon nha, à, chúng ta chế biến gan ngỗng như thế nào vậy?
- Tốt!
- Được!
Cả bọn Nhạc Vũ Hân cười híp mắt đồng ý, ai cũng vui mừng phấn khởi.
Hà Thiên Phong cầm lấy miếng gan ngỗng, cười nói:
- Cũng không có nhiều đâu, mọi người cứ cầm hết đi không cần để lên mâm đâu.
Vẻ mặt của đám người Trương Khôn cực kỳ khó coi, thế nhưng bọn họ cũng chẳng thể làm gì. Biết làm sao được, chính miệng hắn yêu cầu đánh cược, bây giờ mình thua, chẳng lẽ còn có thể chơi xấu sao, khác gì tự tát lên mặt mình chứ?
Hà Thiên Phong cực kỳ đắc ý mang theo miếng gan ngỗng về tới bên mình, nhưng cậu ta cũng không có vội lấy ra ăn, mà là cười nói với Tần Dương:
- Chúng ta bây giờ cũng là người có của cải rồi, dù bây giờ có thua, thì vẫn lời miếng gan ngỗng này.
Tần Dương cười cười:
- Không sao, cứ ấy ra ăn đi, chúng ta sẽ không thua đâu.
Ánh mắt của Hà Thiên Phong sáng lên, tặng cho Tần Dương một cái ngón cái:
- Lão đại quả thật rất trâu bò, chẳng qua để đảm bảo cho thỏa đáng, chờ cậu thắng thêm ván nữa, chúng tôi mới bắt đầu ăn!
- Tần Dương cố lên!
- Lần sau chúng tôi muốn vịt kho!
Nhóm mấy cô gái Nhạc Vũ Hân, Triệu Nhị cũng hưng phấn kêu lên, bộ dáng tràn đầy khí thế.
Mặc dù các cô cũng hơi sợ Trương Khôn, thế nhưng khi thấy Tần Dương mang theo nụ cười bình tĩnh tự tin đứng ở phía trước, thì các cô cảm thấy cực kỳ an toàn, dường như cho dù trời có sập xuống, thì Tần Dương cũng sẽ đứng ở phía trước gánh lấy cho bọn họ, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Cũng ngay lúc này, Hầu Tử đã một hơi uống hết ba lon bia, giận dữ bóp nghiến lon cuối cùng, nhét vào bên cạnh, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Tiếp tục, tôi đấu đơn với cậu, ba lần hai thắng, đồ đặt cược vẫn như cũ là một bàn thịt nướng cộng thêm ba lon bia, có dám hay không?
Tần Dương nhíu nhíu mày:
- Đây có nghĩa là anh sẽ đại diện cho toàn bộ nhóm các anh, Trương Khôn, anh có ý kiến gì không?
Trương Khôn rất tin tưởng kỹ năng chơi của Hầu Tử, không chút do dự gật đầu:
- Có thể, cậu ấy đại diện cho chúng tôi đấu, đồ đặt cược vẫn như cũ!
Tần Dương chuyển ánh mặt lại trên người Hầu Tử, mỉm cười nói:
- Vậy thì đấu tiếp, chẳng qua, chỉ có mười lăm lon bia mà thôi, anh uống một hơi có hết được không?
Hầu Tử ngẩn người ra, chợt lấy lại tinh thần, bởi vì lúc trước Trương Khôn và Tần Dương đã đặt ra luật là đấu năm ván, nếu như mỗi ván ba lon bia, vậy thì nếu như thua hết năm ván, đó chính là mười lăm lon bia. Lời này của Tần Dương có ý là nếu Hầu Tử đấu một mình với hắn thì ngay cả một ván cũng không thắng được.
Lập tức, trong con mắt của Hầu Tử nhiều hơn mấy phần tức giận, nhưng hắn vẫn là áp chế tâm tình của mình, trầm giọng nói:
- Không cần phải chém gió to thế đâu, tất cả đều phải dựa vào thực lực, tới đi!
Tần Dương mỉm cười, vươn hai tay ra, mỉm cười nói:
- Tới đi!
Tần Dương thắng!
Chỉ cần một lần là thắng!
Tần Dương lại thắng!
Tiếp tục chỉ cần một lần là thắng!
Lúc này vẻ mặt của Hầu Tử đã trở nên đỏ chót, Tần Dương mìm cười nhìn cậu ta nói:
- Anh thua, uống đi!
Đám người Hà Thiên Phong đứng sau lưng Tần Dương hô hào cổ vũ đều trợn tròn cả hai mắt. Trời ạ, có cần phải trâu bò như thế không?
Biết đánh nhau, biết đánh đàn, thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả chơi trò chơi cũng giỏi như vậy?
- Lão đại quá trâu bò!
- Một lần là thắng, ha ha ha!
- Nhạc Vũ Hân, cậu muốn vịt kho phải không, được, lần này chúng ta lấy vịt kho đi. Mọi người nghĩ kỹ lần sau lấy cái gì đi nhé, ha ha, đây chính là thịt kho đưa miễn phí tới cửa nha, tốt thật!
Hà Thiên Phong tiếp tục cười ha ha chạy đến chỗ đám người Trương Khôn bày đồ ăn, mang nguyên một mâm toàn là vịt kho về, trước khi đi vẫn không quên cười hì hì nói:
- Đại gia, cám ơn nha!
Ở trong đám người Trương Khôn, sở dĩ Hầu Tử được gọi là vua trò này là bởi vì hắn rất giỏi chơi trò này, thế nhưng khi hắn đấu với Tần Dương thì tất cả đều thua ngay ở lần ra đầu tiên. Thậm chí ngay cả Hầu Tử đều cảm thấy như đang nằm mơ vậy, đám người Trương Khôn đứng bên cạnh hắn cũng đã có hơi mất kiên nhẫn rồi.
- Hầu Tử, cậu có ổn không đó, sao lại kém vậy?
- Trời ạ, Hầu Tử, cậu làm cái gì vậy, liên tục bị thua?
Trương Khôn nhíu mày, hỏi:
- Hầu Tử, có chuyện gì vậy?
Chuyện gì sao?
Ngay cả bản thân Hầu Tử cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ là thua thôi mà, về phần tại sao thua, mọi người đều không nhìn thấy sao?
Tôi còn biết làm sao được, tôi cũng rất tuyệt vọng mà.
Chẳng qua là Hầu Tử cũng không muốn chịu thua:
- Trạng thái không được tốt mà thôi, tại mới vừa uống bia, nên còn chưa tỉnh, tôi thử lại lần nữa.
Trương Khôn ừ một tiếng:
- Nếu như không được, vậy thì thay người.
- Tốt!
Hầu Tử chính là cao thủ trò này, đương nhiên biết thắng thua là do cái gì, hắn vừa uống ba lon bia cược, vừa nghĩ tới cách Tần Dương ra tay lúc nãy, sau đó dự đoán trước trong lòng.
- Tiếp tục!
Tần Dương ừ một tiếng, tùy ý vươn hai tay ra, hai người lại bắt đầu chơi tiếp.
So với lần trước, biểu hiện của Hầu Tử tốt hơn một chút, cũng không có bị thua ngay lần đầu nữa, bởi vì hai lần đầu tiên Hầu Tử đã đoán đúng, thế nhưng khi thời điểm Hầu Tử đoán sai, Tần Dương lại không có đoán sai.
Tần Dương thắng!
Hầu Tử không phục, tiếp tục, lần tiếp theo, Hầu Tử thắng!
Ánh mắt của Hầu Tử sáng lên, ngay lập tức lòng tin lại hồi phục được đôi chút, tiếp tục ra tay, thế nhưng kết quả lại vẫn tàn nhẫn như cũ.
Tần Dương thắng!
Ba lần hai thắng, Hầu Tử lại thua trận thứ ba.
Hà Thiên Phong cực kỳ không khách sáo chạy qua, nghênh ngang bê nguyên một bàn móng heo đi.
Chân mày của Trương Khôn cau lại, mẹ kiếp, thua một mạch ba trận, quá mất mặt rồi!
- Hây a!
- Ba lon bia, uống đi, lợi hại quá! Người anh em, một hơi chín lon, quá lợi hại!
Đám người Hà Thiên Phong Tôn Hiểu Đông thì vẫn ngồi bên kia cười trên nỗi đau của người khác, vẫn chỉ sợ thiên hạ không loạn như cũ.
Sắc mặt của Hầu Tử đỏ chót, khẽ cắn môi, mở lon bia, tiếp tục uống. Không còn cách nào khác, phải cố thôi cho dù có quỳ cũng phải uống hết chín lon bia.
Nhưng mà khi Hầu Tử uống đến lon thứ tám, thì rốt cuộc cũng không chịu nổi, trong dạ dày của hắn vốn không có cái gì cả, giờ uống cả đống bia vào, dạ dày co rút lại một cái, ngay sau đó, hắn lập tức phun hết bia ra, cứ như là đài phun nước vậy, bắn hết lên trên bãi cỏ.
Tần Dương bình tĩnh nhìn hết một màn này, sau đó hắn chuyển dời ánh mắt từ trên người Hầu Tử sang đám Trương Khôn, hỏi:
- Vẫn còn có hai trận, có chơi nữa hay không?
Trương Khôn nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Hầu Tử, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hầu Tử đã là người chơi lợi hại nhất trong đám bọn họ, thế nhưng bây giờ lại bị Tần Dương ép cho tới mức phải nôn hết cả bia ra, quả thực là quá mất mặt.
Trương Khôn cũng không phải là người ngu, một lần thua là ngẫu nhiên, nhưng liên tục ba lần, vậy thì đã nói rõ trong đây nhất định có nguyên nhân nào đó mà bọn họ không biết, cho dù có tiếp tục chơi tiếp, thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi, tuyệt đối sẽ không có may mắn.
Trương Khôn cắn răng, không nói chuyện, quay đầu lại, ánh mắt của hắn rơi vào trên người một người thanh niên khá hung hãn.
Thanh niên kia ngầm hiểu, ném lon bia trong tay xuống đất, đứng lên, ra vẻ tức giận, nói:
- Mẹ nó, đúng là khinh người quá đáng mà. Tao không thèm chơi mấy trò trẻ con như là oẳn tù tì này, là đàn ông, vậy thì dùng nắm đấm để nói chuyện đi. Nghe nói ngươi đánh rất được, có gan tới luyện một chút không?