Liễu Thành Mân hơi sững sờ, trong ánh mắt bỗng chốc xuất hiện vẻ vui mừng không che dấu được. Liễu Thành Mân khom người thật sâu nói: - Cảm ơn! Tần Dương cười ha ha, tùy ý nói: - Không cần khách khí, tiện tay mà thôi! Tần Dương xoay người đi vào trong khách sạn, Liễu Thành Mân đợi tới khi không còn nhận ra bóng dáng của Tần Dương nữa mới trở lại trong xe, đôi tay đã sớm nắm chặt thành quyền. Vui sướng! Liễu Thành Mân đã bao nhiêu năm qua vẫn luôn ẩn nhẫn,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.