Khi Hàn Thanh Thanh truyền dịch xong đã gần mười giờ tối, thuốc cũng có tác dụng rồi, tuy rằng còn chưa hết đau đớn nhưng đã đỡ hơn nhiều rồi.
Ba người ra bệnh viện, Tần Dương gọi một chiếc taxi đưa Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân về tới ký túc xá nữ, sau đó mới trở về khu ký túc xá của mình.
Tần Dương vào phòng, vừa mới đóng cửa thì một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc.
Ba người Hà Thiên Phong với ba đôi mắt thẳng tắp nhìn mình chằm chằm cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh, ánh mắt nóng rực khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Tần Dương lui ra phía sau một bước:
- Các người muốn gì, nói trước là tôi không thích con trai đâu!
Hà Thiên Phong xông tới, nhìn Tần Dương từ trái qua phải, sau đó làm mặt kỳ lạ nói:
- Lão đại, cậu có phải sống lại hay không?
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Cái gì?
- Trọng sinh đó, trong tiểu thuyết miêu tả họ là những người có tài năng, lại bởi vì ngoài ý muốn mà chết, sau đó xuyên việt đến nhiều năm trước, hoặc là trọng sinh vào lúc còn trẻ, và có được tri thức và kỹ năng của vài thập niên học được, từ đó bắt đầu con đường nghịch thiên quật khởi . . .
Tần Dương lấy lại tinh thần, tức giận cười nói:
- Cậu đọc tiểu thuyết quá nhiều nên ảo tưởng à? Nếu tôi là trọng sinh thì tôi sẽ nhanh chóng đi mua vé số, sau đó làm phú ông tiền tỷ rồi.
Hà Thiên Phong cười ha ha nói:
- Ai bảo cậu lợi hại như thế? Tôi cảm giác cái gì cậu cũng biết hết, cậu làm sao biết nhiều thứ như vậy, mà còn giỏi nữa?
- Làm sao hả? Học đấy chứ, chẳng lẽ mấy thứ này có sẵn, vừa sinh ra là biết à!
Tần Dương cười trả lời, lời này cũng không phải lời nói dối, từ sau khi bái sư thì cuộc sống của hắn siêu cấp bi thảm .
Lúc những đứa trẻ khác vui sướng chơi các loại trò chơi thì hắn đang khổ tập luyện quyền, đang vất vả đọc thuộc lòng, đang vùi đầu học tập các thứ, sai thì bị sư phụ phạt roi hoặc các loại trừng phạt khác, mà coi như là trừng phạt thì phương thức cũng nhất định là luyện công chứ không phải đơn giản là dùng cách xử phạt về thể xác.
Biết sao được, ai bảo sư phụ của hắn quá xuất sắc đây?
Có sư phụ giỏi như thế thì sao có thể cho phép đồ đệ mình là bùn nhão?
Huống chi thiên cổ ẩn môn nhất mạch đơn truyền, cho tới bây giờ mỗi một thế hệ chỉ thu một đệ tử, hắn là truyền nhân duy nhất của sư phụ, nếu sư phụ không nghiêm khắc với hắn thì đó mới là kì quái .
Hắn xác thực rất thông tuệ, rất có ngộ tính, dù vậy muốn nắm giữ một môn kỹ năng cũng là cần nhiều thời gian học tập và vất vả huấn luyện, đây cũng là lí do vì sao khi hắn vào đại học lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng thích ý .
So với thời gian trước kia thì hiện tại quả thực là thiên đường!
- Lão đại, cậu nổi tiếng rồi!
Lâm Trúc đang ngồi trước máy vi tính chợt quay đầu, đỡ kính mắt, vê mặt hưng phấn:
- Bởi vì hôm nay video chơi piano của cậu được đăng lên diễn đàn trường học nên có người nhận ra cậu, chuyện lúc trước lần lượt bị khui ra, bao gồm chuyện cậu cùng Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân ăn cơm trưa ở phố buôn bán gặp phải côn đồ, chuyện côn đồ báo thù ở khu đồ nướng, chuyện cậu quét ngang hội viên Tán Thủ.
Tần Dương cười khổ nói:
- Đã biết thì thôi, có biện pháp nào đâu?
Lâm Trúc cười hắc hắc nói:
- Vốn chỉ là bình luận, sau đó có người vạch trần, lại bị người tra tình hình cụ thể, hiện tại có người hiểu chuyện đem mấy chuyện này chỉnh lý thành một bài viết, sau đó thì bài này hot rần rần. Lão đại, bây giờ cậu là danh nhân đại học Trung Hải rồi!
Tần Dương sửng sốt:
- Ai rảnh rỗi như vậy?
Lâm Trúc xoay máy tính lại, mở ra một trang web:
- Lão đại, cậu tự xem đi.
Tần Dương đến gần xem, bài viết hiện lên kèm theo một tiêu đề rất hấp dẫn.
"Không phải rồng không qua sông, ngôi sao sáng đại học năm nhất!"
Tần Dương khóe miệng hơi giật giật, gì thế này?
Tần Dương tiếp tục nhìn xuống, quả nhiên như Lâm Trúc nói, bài viết tổng hợp tỉ mỉ những lần xung đột từ khi mình vào đại học.
Bài này hiện có hot, ít nhất có hơn nghìn người xem qua, hơn hai trăm bình luận, hơn nữa số liệu này còn không có dừng lại mà vẫn còn tiếp tục gia tăng .
Xem xong, Tần Dương ngẩng đầu, cười khổ nói:
- Thật là một người có tâm.
Lâm Trúc cười hắc hắc nói:
- Lão đại, cậu nổi danh rồi, có người nói ra số phòng của chúng ta, hiện tại phòng của chúng ta cũng nổi danh theo.
Tần Dương ngồi xuống vị trí của mình, bất đắc dĩ nói nói:
- Người sợ nổi danh heo sợ mập, đây cũng không phải chuyện tốt, các người vui vẻ cái gì.
Hà Thiên Phong cười hắc hắc:
- Lão đại, cái này thì tôi không đồng ý với cậu. Không phải có câu thành danh phải ngồi sớm hay sao, tiếng tăm cũng cho thấy thực lực, sẽ có rất nhiều tiện lợi và chỗ tốt. Cậu không thấy có bao nhiêu người vì nổi danh mà nghĩ hết biện pháp à, vì nổi danh, chuyện gì cũng dám làm . . .
Tần Dương cười cười, không dây dưa với Hà Thiên Phong vấn đề này. Muốn nổi tiếng hay không là tùy vào tính cách của mỗi người, có người ưa thích nổi bật, ưa thích trở thành tiêu điểm quần chúng, nhưng cũng có người thích giấu tài, vào thời cơ chín muồi mới nổi bật.
Như vậy cũng giống như tiền tài tài phú, chẳng lẽ cậu thật cho rằng những người trên bảng Phú Hào là những người giàu có nhất trên thế giới sao?
Rất nhiều gia tộc hoặc tài phiệt lâu đời có được nội tình mạnh mẽ, bọn họ khống chế tài phú phú khả địch quốc (giàu đến mức có thể so với một quốc gia), nhưng người bình thường không hề biết sự tồn tại của bọn họ.
Tần Dương lúc còn ở Long Tổ đã trải qua không ít chuyện, cũng đã gặp đủ loại người, càng hiểu rõ hơn thế giới này.
Thế giới này mặt ngoài nhìn như là mặt phẳng, nhưng nhưng thật ra là đa thứ nguyên, những tầng thứ khác biệt đan xen lẫn nhau, nếu như không có một số nhân tố ngẫu nhiên thì anh sẽ không tiến vào một cấp độ sinh hoạt khác, cũng sẽ không hiểu các tầng thứ thế giới là như thế nào.
Tần Dương đổi chủ đề:
- Đúng rồi, trước đó Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân cũng thấy được chuyện chúng ta đánh nhau trên diễn đàn, đoán chừng trong lòng có phần áy náy. Vì tránh cho các cô ấy suy nghĩ nhiều, tôi đã hẹn cùng phòng cô ấy cuối tuần này đi chơi với nhau, cuối tuần các cậu có lịch gì không?
- Cùng với phòng của Hàn Thanh Thanh?
Hà Thiên Phong vừa nghe hẹn với mỹ nữ liền lập tức hăng hái, hai mắt sáng lên, vẻ mặt không kịp chờ đợi.
Tần Dương gật đầu:
- Ừm, xem như tạo quan hệ hữu nghị, mọi người không có việc gì làm thì đi đây đi đó . . . Đương nhiên, còn xem ý kiến của các cậu, nếu như cảm thấy không được . . .
- Không ý kiến!
Tần Dương còn chưa nói hết thì Hà Thiên Phong đã trực tiếp cắt ngang, cao giọng ủng hộ:
- Quan hệ hữu nghị với phòng của mỹ nữ đó, ý kiến khỉ gì nữa! Với cả, xem như vì hạnh phúc cả đời của lão đại cũng phải tổ chức hữu nghị.
Hà Thiên Phong nói xong, sắc mặt lại biến đổi, vẻ mặt kiên quyết:
- Lão đại, cậu cứ yên tâm! Chúng tôi hiểu mà, mặc kệ bạn cùng phòng của Hàn Thanh Thanh có khó coi đi nữa thì ba người chúng tôi cũng sẽ cố gắng dời sự chú ý của các cô ấy, cho cậu và Hàn Thanh Thanh cơ hội ở chung.
Tần Dương cười mắng:
- Dời cái gì chứ! Nhạc Vũ Hân, Triệu Nhụy có chỗ nào khó coi, không phải đều xinh đẹp sao?
- Hắc hắc, chỉ là so sánh thôi, không cần để ý chi tiết!
Hà Thiên Phong cười hì hì bồi thêm một câu, sau đó giơ cánh tay tạo dáng chụp ảnh:
- Tôi là người hỗ trợ cua gái chuyên nghiệp đấy!