Trịnh Lệ thấy biểu lộ vi diệu trên gương mặt của Tần Dương, đại khái cũng đoán được Tần Dương đang suy nghĩ điều gì, nhưng cô cũng không nói thêm gì về chuyện này nữa, dù sao cô cũng vẫn cảm thấy là lạ với loại chuyện này. - Phú Ngữ, con không cần ngồi cùng ta đâu, đi dạo với Tần Dương đi, mấy người trẻ tuổi các con nên có tiếng nói chung. - Vâng, sư phụ. Liễu Phú Ngữ dường như cũng không muốn ngồi không ở chỗ này, nghe vậy không hề do dự liền...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.