Mục lục
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1011 Đi không được (1)

- Chúng ta sớm muốn đi rồi, nhưng mà bọn chúng không cho chúng ta đi!

Tiểu Dực tức giận nói ra, hắn cũng không nói rõ là người nào không cho hắn đi!

Nghe được Tiểu Dực nói như vậy, trong mắt Ưng Đàm biến hóa, hắn lập tức hiểu vì sao Đạo Đình không chịu thả Tiểu Dực và Mân Nhi quay về.

Chẳng lẽ cứ như thế buông tha cho hai tên oắt con này sao? Sau đó chờ bọn chúng vượt qua mình? Ưng Đàm rất không cam lòng, trong lòng khẽ động, hắn cười lạnh, nếu như Diệp gia đắc tội Thần Hoàng, như vậy mình giáo huấn hai oắt con này, chắc hẳn Thần Hoàng đại nhân cũng không trách tội đâu!

- Tiểu Tử, chúng ta luận võ với nhau một trận, nếu ngươi đánh thắng ta, ta sẽ cho ngươi trở về, thế nào?

Ưng Đàm nhìn qua Tiểu Dực, đứa trẻ như Tiểu Dực rất dễ lừa gạt.

- Tốt, ta sẽ đánh với ngươi!

Tiểu Dực giơ nắm tay nhỏ lên, ngẩng cao đầu nói ra.

- Tiểu Dực, vạn nhất ngươi không đánh thắng hắn thì sao bây giờ?

Mân Nhi giật nhẹ góc áo của Tiểu Dực, hơi bận tâm nói ra.

- Yên tâm đi Mân Nhi, ta nhất định sẽ đánh thắng hắn mà, ta và Diệp Mông ca ca đã từng nói qua, nhất định sẽ bảo hộ ngươi! Chỉ cần đánh bại hắn, chúng ta sẽ có thể về nhà!

Tiểu Dực nghiêm túc nói ra, hai mắt sáng ngời, tràn ngập ước mơ về nhà!

- Vậy, được rồi!

Mân Nhi nghĩ lại sau đó cắn môi gật đầu.

Bọn họ chỉ là tiểu hài tử, không có khái niệm thực lực gì, càng không rõ giữ Thần Huyền và Đạo Huyện là cái hào rộng.

Tiểu Dực như tiểu đại nhân vậy, trấn an vỗ đầu của Mân Nhi, sau đó đi qua võ tràng với Ưng Đàm.

Hai thân ảnh một lớn một nhỏ xuất hiện trên võ tràng.

Đám đệ tử tu luyện gần võ tràng nhìn thấy màn này thì tụ tập lại, chuẩn bị xem trò hay.

- Tiểu tử ngốc đáng thương, dám đi vào luận võ với ta, thật sự không tự lượng sức mình, thật buồn cười!

Ưng Đàm cười to, sau khi Tiểu Dực đi vào trong võ tràng, tay phải của hắn vung lên, một ám kình bắn qua, "Bành" một tiếng, Tiểu Dực bay ra ngoài, té trên mặt đất, khóe miệng có máu tươi chảy ra.

Bên ngoài luận võ tràng có người vây xem!

- Ha ha, một Thần Huyền còn dám đi khiêu chiến Ưng Đàm!

- Ưng Đàm chính là đệ nhất cao thr của huyền viện chúng ta đấy.

Tiểu Dực vừa mới tiến vào luận võ tràng, còn chưa chuẩn bị gì đã bị đánh ngã trên đất, hắn bụn lấy tổn thương trên người đứng lên, tức giận trừng mắt với Ưng Đàm, quát:

- Ngươi chơi xấu, chúng ta còn chưa nói bắt đầu mà!

- Nói bắt đầu? Đùa à?

Ưng Đàm ôm bụng cười to, nói:

- Ta một Đạo Huyền thu thập một Thần Huyền còn phải nói bắt đầu sao?

Ưng Đàm căn bản không xem tỷ thí này là luận võ chính thức.

Đám nười vây quanh bên người cũng cười rộ lên.

- Hai tiểu tạp chủng của Diệp gia, dám ở Thiên Tông học phủ chúng ta hung hăng càn quấy, Ưng Đàm cho các ngươi giáo huấn là cho các ngươi biết phải làm người thế nào!

Đám đệ tử Thiên Tông học phủ vây quanh cười to, bọn chúng là con cái cao tầng Đạo Đình, tại Thiên Tông học phủ có thể hô phong hoán vũ, Tiểu Dực và Mân Nhi chỉ là tiểu hài tử sáu bảy tuổi mà thôi, lại tiến vào huyền viện, hơn nữa tu vị còn cao hơn bọn họ rất nhiều, chyện này khiến bọn họ phi thường mất mặt, cho nên càng căm phù Tiểu Dực và Mân Nhi.

- Tiểu Dực, coi chừng!

Mân Nhi dai góc áo, khẩn trương nhìn qua Tiểu Dực, nhìn thấy Tiểu Dực bị đánh chật vật như vậy, gốc mắt của nàng đỏ lên.

- Ngươi...

Tiểu Dực tức giận nhìn qua Ưng Đàm, trong đôi mắt muốn bắn ra lửa giận, đây là luận bàn, luận võ bắt đầu thì có thể động thủ, mà Ưng Đàm căn bản không tuân thủ quy củ, vừa tiến vào là dánh lén, quả thực là tiểu nhân hèn hạ!

- Ta muốn đánh ngươi!

Tiểu Dực nhếch môi, vung nắm đấm lên đánh thẳng vào Ưng Đàm.

- Ha ha, chết cười ta, một Thần Huyền cảnh lại dám nói đánh ta, ta có nghe lầm không?

Nhìn thấy Tiểu Dực nhào lên, Ưng Đàm khinh hừ một tiếng, ra tay.

"Bành" một tiếng, Tiểu Dực bị đánh bay ra ngoài lần nữa, đâm vào cấm chế chun quanh luận võ tràng sau đó bắn ngược trở về, té trên mặt đất.

- Ta liều với ngươi.

Tiểu Dực không để ý thương thế trên người, nhanh chóng đứng lên, hai mắt đỏ bừng, hung tính Dực Xà bị kích phát, lại lao lên tấn công Ưng Đàm.

Bành, bành, bành...

Tiểu Dực không ngừng bị đánh bay ra ngoài, một Thần Huyền làm sao có thể là đối thủ của Đạo Huyền được chứ?

Ưng Đàm cười lạnh vui vẻ, ra tay không lưu tình đánh Tiểu Dực bay ngược ra sao, trong mắt tràn đầy đắc ý.

Qua một lát sau Tiểu Dực mình đầy thương tích.

- Tiểu Dực, nhanh nhận thua đi, ngươi sẽ chết!

Mân Nhi ghé vào cấm chế khóc lớn, thế nhưng mà luận võ đã bắt đầu thì nàng không ngăn cản được.

Một lần lại một lần bị thương, một lần lại một lần đứng lên.

- Ta mới không nhận thua!

Tiểu Dực lau máu tươi, vô cùng kiên định nói ra.

Trên đỉnh núi nhỏ ở phía nam, Mính Lam Chiến Hoàng nhìn qua trận tỷ thí chênh lệch này, nàng nhíu mày, thở dài một hơi.

- Hai tên tính tình trẻ con, nghị lực đều thật tốt, thiên phú càng vô cùng cao minh, đáng tiếc là người Diệp gia. Xem ra Diệp gia sẽ không tiếp nhận Đạo Đình quản thúc, Thần Hoàng nhất định không cho phép bọn họ tồn tại.

Mính Lam Chiến Hoàng thở ra, nàng chỉ trung với Thần Hoàng, trung với Đạo Đình, tuy Tiểu Dực là đệ tử của nàng, nhìn thấy Tiểu Dực bị Ưng Đàm một đánh ngã như vậy, nàng vẫn không làm gì, chỉ đứng nhìn.

Mân Nhi là huyết mạch Thanh Đế, cho nên không thể động, nhưng Tiểu Dực thì khác, mặc kệ xuất hiện kết quả gì, đó cũng là đệ tử luận võ. Không có quan hệ với nàng và Thần Hoàng, cho dù Thanh Đế chất vấn, bọn họ vẫn có thể giải vây.

Bên ngoài cấm chế, cơ hồ tất cả người của Đạo Đình đùa cợt nhìn qua, Tiểu Dực một Thần Huyền dám khiêu chiến Ưng Đàm một Đạo Huyền, đây là tự mình muốn chết, cùng không quan hệ tới người khác.

Ưng Đàm cố ý làm nhục Tiểu Dực, đánh Tiểu Dực thương tích đầy mình, máu tươi văng khắp nơi. Muốn giết Tiểu Dực.

Tiểu Dực trợn to mắt, ý thức dần dần mơ hồ, nhưng mà vẫn không chịu thua, tư tưởng của hắn rất đơn thuần. Nhưng đây là nghị luận kiên quyết.

- Ta tuyệt đối sẽ không thua!

Tiểu Dực trước mặt biến thành màu đen, lại cắn răng nói, cưỡng ép vận chuyển công pháp, giờ phút kinh mạch trong người tán loạn.

- Vậy đi chết đi!

Trong mắt Ưng Đàm bắn ra một đạo sát cơ. Trong tay xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, giống như linh xà đâm vào mi tâm của Tiểu Dực.

Cảnh giới Đạo Huyền hơn nữa còn có sát ý đáng sợ, trong mắt của mọi người, Tiểu Dực giờ phút này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Tiểu Dực!

Mân Nhi khóc lớn, giọng non nớt đau khổ cầu xin, nói:

- Van cầu các ngươi, buông tha Tiểu Dực, chúng ta nhận thua!

Mân Nhi giờ phút này lần đầu tiên biết rõ mình sẽ mất đi Tiểu Dực, giống như lúc trước gia gia chết dưới gót thiết kỵ Nam Man quốc.

- Không, Tiểu Dực, không nên rời khỏi Mân Nhi!

Một giọng nước mắt óng ánh lăng dài trên gò má Mân Nhi, giọt nước mắt này mang theo ngọn lửa màu xanh.

Phốc! Ngọn lửa rơi xuống đất, rực rỡ tươi đẹp chói mắt.
Chương 1012 Đi không được (2)

Thời điểm nhuyễn kiếm của Ưng Đàm sắp đâm vào mi tâm của Tiểu Dực, trên người của Tiểu Dực đột nhiên có một hạt châu màu đen tỏa ra hắc quang sáng ngời, nó bao phủ cả luận võ tràng.

- Xảy ra chuyện gì?

Ưng Đàm sợ hãi cả kinh, hắn cảm giác được sát khí đáng sợ ập vào mặt.

Mính Lam Chiến Hoàng quan sát trên đỉnh núi xa xa cũng nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Không nghĩ tới tiểu oa nhi này trên người còn cất dấu một đạo khí chí bảo.

Luận võ tràng bị hắc quang bao phủ, đám người vây xem không rõ tình huống thế nào, cũng có chút khẩn trương lui ra sau vài bước, đề phòng nhìn vào luận võ tràng.

- Sư phó!

Tiểu Dực đắng chìm trong hắc quang, nói với hạt châu màu đen kia, trên gương mặt ngây thơ mang theo thần sắc kiên định.

- Dám khi dễ đệ tử Thôn Thiên Ma Vương ta, quả thực là muốn chết! Tiểu Dực, nên giáo huấn tiểu tử này!

Một giọng nói già nua từ xa truyền tới, mang theo tức giận rõ ràng.

- Ân!

Thân thể Tiểu Dực biến ảo nhanh chóng, hóa thành một con Dực Xà, con mắt to như chuông đồng nhìn qua Ưng Đàm, hắc quang bao phủ, khí thế trên người Tiểu Dực không ngừng kéo lên.

Lúc này giống như sóng biển gào thét, trên người Tiểu Dực tỏa ra từng sợi khí tức bàng bạc.

Tiểu Dực cảm giác trong đầu của mình như bị nổ vang, giống như có bình chướng bị xé rách, công pháp, vũ kỹ, bí pháp ẩn nấp lập tức tuôn ra như nước vỡ đen.

Đây là truyền thừa dấu trong đầu của hắn.

Đây là công pháp tu luyện, vũ kỹ, bí pháp thích hợp với Dực Xà!

Thì ra Dực Xà căn bản không cần học tập công pháp, vũ kỹ cùng bí pháp khác, những thứ này đều giấu trong đầu của hắn rồi, chỉ cần chờ chúng đạt tới điều kiện nhất định hoặc lúc nguy hiểm, trí nhớ truyền thừa này sẽ tự động thức tỉnh.

Sau khi tiếp thu trí nhớ truyền thừa, tu vị của Tiểu Dực đột nhiên bạo tăng mấy lần, trực tiếp phá tan cảnh giới Đạo Huyền, đạt tới Đạo Huyền nhất trọng!

Ưng Đàm hoảng sợ nhìn qua trước mặt, ngửa đầu nhìn Tiểu Dực trên không trung, chỉ thấy toàn thân của Tiểu Dực bao phủ trong hắc quang, hắn không nghĩ tới, Tiểu Dực lại là một con Dực Xà! Đôi mắt to như chuông đồng nhìn qua hắn, nội tâm của hắn sinh ra hàn ý.

Đã xảy ra chuyện ì?

Cho dù Tiểu Dực tấn giai Đạo Huyền thì cũng chỉ là Đạo Huyền nhất trọng mà thôi, theo lý thuyết hắn căn bản không cần e ngại Tiểu Dực, nhưng ánh mắt của Tiểu Dực khiến toàn thân của hắn cứng ngắt, có một loại xúc động muốn chạy chối chết.

- Đi chết đi!

Tiểu Dực tức giận quát một tiếng, cái đuôi cực lớn vung qua phía Ưng Đàm.

Oanh, oanh, oanh!

Đám Thần Hải vây quanh chấn động, đây là hai Đạo Huyền va chạm lực lượng thuần túy với nhau.

Tiểu Dực quất cái đuôi đánh bay Ưng Đàm ra ngoài, Ưng Đàm chảy máu tươi, bị Tiểu Dực đánh chật vật không chịu nổi.

Võ giả Đạo Huyền tam trọng bị Tiểu Dực Đạo Huyền nhất trọng đánh chính diện không có sức hoàn thủ.

Xa xa trên đỉnh núi, Mính Lam Chiến Hoàng nhìn xem đây hết thảy, không khỏi có vài phần kinh ngạc, mà ngay cả nàng cũng nghĩ không thông cái này là xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nói Tiểu Dực truyền thừa thật sự quá mạnh mẽ.

Đột nhiên hắn cảm thấy có khí nóng quét qua mặt, nhnf qua chỗ Mân Nhi, Mân Nhi bao phủ trong ngọn lửa màu xanh có hình dáng phượng hoàng, không nghĩ tới Mân Nhi và Tiểu Dực đồng thời tấn giai.

Hai tiểu oa nhi mới sáu bảy tuổi rõ ràng trực tiếp đột phá đến Đạo Huyền, tốc độ tu luyện như thế này nói thế nào cho phải đây?

Bên cạnh luận võ tràng, đám người vây xem hoảng sợ lui ra phía sau, sóng nhiệt trên người Mân Nhi giống như muốn đột bọn họ thành tro bụi, lại nhìn luận võ tràng, Ưng Đàm đang bị Tiểu Dực hành hạ thảm, hoàn toàn khác xa vừa rồi.

Hai tiểu oa nhi này thật đáng sợ.

Bọn chúng lui ra sau thật nhanh, sợ chọc hai tiểu sát tinh này.

Tiểu Dực đánh Ưng Đàm mtooj trận, thẳng đến khi Ưng Đàm không đứng dậy được, khóc rống lưu nước mắt, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Tiểu Dực mới từ trong luận võ tràng đi ra ngoài, cho dù Ưng Đàm đối với hắn như vậy, hắn vẫn không có ý tứ giết người.

- Tiểu Dực!

Mân Nhi khóc rống nhào lên, ôm lấy Tiểu Dực.

Tiểu Dực duỗi tay nhỏ bé vỗ lưng Mân Nhi, gương mặt non nớt lộ ra nụ cười vui vẻ, nói:

- Mân Nhi, ta không sao, ta đáp ứng qua, nhất định sẽ bảo hộ ngươi.

- Ân!

Mân Nhi trên gương mặt đẫm nước mắt tươi cười.

Nhìn qua bóng lưng hai tiểu hài tử rời đi, trên mặt Mính Lam Chiến Hoàng sầu lo thật sâu, nhất định phải trước khi hai tiểu hài tử này lớn lên phải khống chế bọn chúng.

Ban đêm dần dần hàng lâm, Tiểu Dực cùng Mân Nhi ngồi bên cạnh đống lửa.

- Tiểu Dực, ta nhớ Diệp Vân ca ca!

- Mân Nhi, ta cũng nhớ Diệp Vân ca ca.

Tiểu Dực chán nản,thất vọng nói ra, tuy hắn đánh thắng Ưng Đàm, nhưng Ưng Đàm nói là lừa gạt bọn chúng, bọn chúng không thể quay lại.

- Chúng ta chạy trốn a!

Trong giọng nói của Mân Nhi mang theo nét rạng rỡ.

Đúng lúc này mấy thân ảnh xuất hiện phía sau hòn non bộ.

- Ai?

Tiểu Dực lập tức cảnh giác đứng lên, chất vấn.

- Là chúng ta!

Mấy thân ảnh này như bóng ma đi tới, là một người trẻ tuổi hai mươi ba tuổi.

Tiểu Dực lờ mờ nhận ra, người tuổi trẻ này chính là người Diệp gia, hắn tại sơn cốc Diệp gia đã nhìn thấy bọn họ, Diệp Vân ca ca phái người tới đón bọn chúng! Trong mắt Tiểu Dực ẩn chứa lệ quang, Diệp Vân ca ca không có quên bọn chúng.

- Là Diệp Vân tộc trưởng phái chúng ta tới tiếp các ngươi trở về, Tiểu Dực, Mân Nhi, nhanh theo chúng ta đi!

Diệp Mậu nhỏ giọng nói ra, hắn nghe lệnh Diệp Vân tới đây đón Tiểu Dực cùng Mân Nhi, vì tiến vào Đạo Đình hắn tổn hao không ít tâm cơ, mua được rất nhiều người của Đạo Đình, may mắn Thiên Tông học phủ phòng giữ cũng không sâm nghiêm lắm.

Từ khi Thần Hoàng muốn khống chế Diệp gia thì Diệp Vân tựu hối hận khi mang Tiểu Dực cùng Mân Nhi đưa vào Thiên Tông học phủ, hắn bị Thần Hoàng phóng thích ra khoi Đạo Đình, hắn phái một ít người lưu lại, muốn xem xem có thể tiếp Tiểu Dực cùng Mân Nhi đi ra hay không.

- Ân!

Tiểu Dực cùng Mân Nhi hưng phấn đi theo phía sau Diệp Mậu, bọn chúng rốt cuộc có thể quay về Diệp gia rồi!

Thời điểm đoàn người quay người chuẩn bị rời đi, một thân ảnh bỗng nhiên hiện ra trước mặt bọn họ, là Mính Lam Chiến Hoàng.

Mính Lam Chiến Hoàng lạnh lùng nhìn qua đám người, hừ lạnh một tiếng nói:

- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, xem Thiên Tông học phủ trở thành địa phương nào?

Trong khi nói chuyện, khí tức cườn giả Chiến Hoàng lan ra chung quanh.

Thiên Tông học phủ phòng bị ngoài lỏng trong chặt, Mính Lam Chiến Hoàng sớm đã biết rõ đám người Diệp Mậu có suy nghĩ muốn cứu Tiểu Dực cùng Mân Nhi ra, là nàng cố ý thả cho đám người Diệp Mậu vào.

- Tiểu Dực, Mân Nhi, đi mau!

Trong lòng Diệp Mậu rùng mình, hét lớn một tiếng, mang theo bốn người khác tấn công Mính Lam Chiến Hoàng.

Mính Lam Chiến Hoàng khinh thường cười nhạo nói:

- Mấy tôm cá nhãi nhép, cũng dám xông vào Thiên Tông học phủ, đúng là buồn cười tới cực điểm!

Đôi tay trắng của nàng ngưng tụ ra thủ ấn, một đạo lực lượng vô hình bay thăng tới đám người Diệp Mậu.
Chương 1013 Hợp tác

Bành bành bành! Đám người Diệp Mậu bị đánh bay ra ngoài.

- Muốn đi? Không dễ dàng như vậy!

Mính Lam Chiến Hoàng nhìn qua Tiểu Dực cùng Mân Nhi ở phương xa, tay phải giơ lên nắm lấy Tiểu Dực cùng Mân Nhi trở lại dễ dàng.

Trước mặt cường giả Chiến Hoàng, Tiểu Dực và Mân Nhi cảnh giới Đạo Huyền bị bắt như con gà vậy, căn bản không có lực phản kháng.

- Xú nữ nhân, thả chúng ta ra!

- Thả chúng ta ra!

Tiểu Dực cùng Mân Nhi càng không ngừng giãy dụa, lại không cách nào thoát khỏi khống chế của Mính Lam Chiến Hoàng.

- Bắt chúng lại, đi với ta gặp Thần Hoàng đại nhân!

Mính Lam Chiến Hoàng mang theo đám người Tiểu Dực cùng Mân Nhi đi tới hướng Đạo Đình.

Cảnh ban đêm dần dần ngưng trọng, tất cả bao phủ trong bóng tối.

Mấy ngày sau, Tiễn Lai tiệm bán thuốc.

- Ngươi xác định tin tức này là thật?

Diệp Vân nhíu mày, nhìn qua Tiễn Lai hỏi.

Diệp Vân vừa rồi nhận được tin tức từ chỗ Tiễn Lai, đám người Diệp Mậu đã bị người Đạo Đình bắt lấy, Tiểu Dực cùng Mân Nhi cũng bị Đạo Đình khống chế lại. Diệp Vân từng dặn dò qua Diệp Mậu là không có nắm chắc thì không được ra tay, nhưng không nghĩ tới Diệp Mậu lại bị bắt ngược.

- Đúng vậy, tin tức này đến từ trong Đạo Đình, xác nhận không thể nghi ngờ.

Tiễn Lai chắc chắn nói ra.

- Các ngươi đã cũng là người của Đạo Đình. Vì cái gì còn mang tin tức này nói cho chúng ta biết?

Diệp Vân nhíu mày hỏi.

- Rất đơn giản, vị đại nhân trong tổ chức của chúng ta cũng không phải Thần Hoàng.

Tiễn Lai mỉm cuwofi nói ra.

Diệp Vân cũng có một ít suy đoán, Tiễn Lai cung phụng người kia khẳng định không phải Thần Hoàng, bằng không thì Tiễn Lai sẽ mang theo những đệ tử Diệp gia có Tinh Hồn dung hợp độ vượt qua 50 kia đi, sau đó khẳng định khống chế lại, hiện tại đạt được Tiễn Lai xác nhận thì nội tâm Diệp Vân cũng chứng thực suy đoán là đúng.

- Vị đại nhân kia muốn tranh đoạt vị trí chủ nhân Đạo Đình sao?

Ánh mắt Diệp Vân thâm thúy nhìn qua Tiễn Lai nói:

- Bằng không thì hắn cũng sẽ không mời chào nhiều đệ tử Diệp gia có Tinh Hồn dung hợp độ vượt qua 50 làm đệ tử của hắn a.

Nhân vật thần bí của Đạo Đình sau lưng Tiễn Lai rất có thể là người cạnh tranh vị trí Thần Hoàng.

- Ta đây cũng không biết.

Tiễn Lai nhún nhún vai, mỉm cười nói:

- Người cấp trên nghĩ thế nào thì những thủ hạ như chúng ta đây không dám phỏng đoán lung tung.

- Vị đại nhân kia có giúp ta Tiểu Dực, Mân Nhi và đám người Diệp Mậu hay không?

Trong lòng Diệp Vân khẽ động, hỏi thăm Tiễn Lai.

- Nói như vậy, ta sẽ trao đổi với đại nhân kia, mười vị Thị Thần Thanh Đế đại nhân có hứng thú với huyết mạch của Mân Nhi. Mà Mân Nhi là huyết mạch của Thanh Đế, thiên phú cũng không tồi, nếu như vị đại nhân kia nói vài lời với Thanh Đế đại nhân, bảo vệ Tiểu Dực cùng Mân Nhi là không có vấn đề gì. Về phần đám người Diệp Mậu, vị đại nhân kia muốn bảo vệ cũng không khó.

Advertisements

Tiễn Lai nhìn qua Diệp Vân, cười tủm tỉm nói.

Nhìn thấy Tiễn Lai bộ dáng khôn khéo dối trá kia, Diệp Vân nói:

- Nói thẳng đi. Vị đại nhân kia nghĩ muốn cái gì? Nếu như muốn khống chế Diệp gia chúng ta như Thần Hoàng kia, đó là chuyện không thể nào.

- Vị đại nhân kia nội tâm nhân hậu, sẽ không giống Thần Hoàng muốn khống chế Diệp gia.

Tiễn Lai lắc lắc đầu nói.

- Vị đại nhân kia muốn hợp tác với Diệp gia. Lần này bảo hộ Tiểu Dực, Mân Nhi cùng Diệp Mậu chỉ là ngươi thiếu nhân tình mà thôi.

- Hợp tác? Hợp tác thế nào?

- Vào lúc trọng yếu ủng hộ hắn.

Tiễn Lai trong mắt có tinh quang bắn ra.

Nghe được Tiễn Lai nói thế, Diệp Vân lập tức hiểu vị đại nhân sau lưng của Tiễn Lai cần Diệp gia ủng hộ hắn leo lên vị trí chủ nhân Đạo Đình! Diệp Vân trầm mặc một lát, nếu như người nọ leo lên vị trí chủ nhân Đạo Đình, nói như thế nào cũng tốt hơn Thần Hoàng hiện tại.

- Diệp gia ta thế đơn lực bạc, cho tới bây giờ không có cường giả Chiến Hoàng nào cả, có năng lực gì ủng hộ đại nhân kia?

Diệp Vân từ chối cho ý kiến nói ra.

Tiễn Lai cười nói:

- Diệp Vân huynh đệ không cần tự coi nhẹ mình, hôm nay Diệp gia tuy chưa xuất hiện cường giả Chiến Hoàng nào, nhưng nhiều thiên tài có Tinh Hồn dung hợp độ vượt qua 50 như thế, còn được mười vị Thị Thần đại nhân chú ý, huống chi Diệp Vân huynh đệ có một phân thân đang ở nhân thần cấm địa cửu trọng thiên, Diệp Vân huynh đệ chỉ sợ sẽ có địa vị rất cao. Chờ phân thân của ngươi đi ra, ngươi sẽ thấy Thiên Nguyên Đại Lục sẽ biến hóa khác thường.

- Tiễn Lai huynh đệ thay ta cám ơn vị đại nhân kia, lúc này Diệp gia ta thừa nhận nhân tình này, tiếp theo chắc chắn sẽ tương báo!

Diệp Vân chắp tay nói.

- Có lời này của Diệp Vân huynh đệ là đủ rồi, vị đại nhân kia nói Diệp Vân huynh đệ là người có tình có nghĩa, cho nên hắn tin được Diệp Vân huynh đệ!

Tiễn Lai cười ha hả nói:

- Ta còn lần đầu tiên nghe được vị đại nhân kia đánh giá cao một người như vậy đấy.

Diệp Vân ngẫm lại chính mình đi vào Thiên Nguyên Đại Lục làm từng chuyện gì, đối phương khẳng định đều nhìn ở trong mắt. Nếu ngươi nọ cùng Thần Hoàng cạnh tranh vị trí chủ nhân Đạo Đình, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, nhiều một bằng hữu cũng không tệ, nhất là đối phương thân ở địa vị cao, thế lực cũng không tầm thường.

- Kính xin Tiễn Lai huynh thay ta cảm tạ vị đại nhân kia.

Diệp Vân cười nói.

- Tốt!

Đã nói xong, Diệp Vân liền cáo từ rời khỏi, không có qua mấy ngày, lại từ chỗ Tiễn Lai nhận được tin tức, Tiểu Dực, Mân Nhi và đám người Diệp Mậu và đệ tử Diệp gia đã được bảo vệ, nhưng Tiểu Dực cùng Mân Nhi ý đồ chạy trốn khỏi Thiên Tông học phủ, đám người Diệp Mậu xâm nhập Thiên Tông học phủ, trách phạt là không miễn được, Tiểu Dực cùng Mân Nhi bị cấm đoán ba năm, Diệp Mậu thì bị giam vào nhà giam hai mươi năm.

Nghe được tin tức này, Diệp Vân thoáng buông lỏng một hơi, chỉ cần không nguy hiểm tính mạng, bị giam vài năm cũng chẳng sao, cho dù bị giam hai mươi năm, đối với một tu luyện giả mà nói không có gì lớn cả, dễ dàng dốc lòng tu luyện.

Hiện tại Diệp gia vẫn không thể trực tiếp đối kháng Đạo Đình. Chỉ có thể ẩn nhẫn, phải chờ Diệp gia cường đại lên mới có thể khiêu chiến Đạo Đình!

Khi biết Tiểu Dực cùng Mân Nhi bị Đạo Đình giam giữ, người Diệp gia vô cùng tức giạn, bọn họ đã sớm xem Tiểu Dực cùng Mân Nhi là người nhà của mình, hôm nay bọn họ căn bản không có thực lưc đi cứu đmá người Tiểu Dực cùng Mân Nhi, cho nên càng dốc lòng tu luyện hơn.

Có lẽ thiên địa khí cơ cứng lại, bốn mùa của Thiên Nguyên Đại Lục như mùa xuân. Làm cho người ta quên mất thời gian trôi qua, tu luyện không biết tuổi tác, thời gian lại một năm qua đi.

Phân thân thứ hai của Diệp Vân vẫn ở Tử Hoàn Tinh chưa về, đệ tam phân thân đang ở nhân thần cấm địa đệ cửu trọng thiên, mà đệ nhất phân thân thì đang dốc lòng hỗ trợ người khác tu luyện.

Thời gian một năm với tu luyện giả mà nói nó quá ngắn.
Chương 1014 Ta là người Diệp gia (1)

Trong đó Diệp Vân vô số lần muốn phái người đi cứu Tiểu Dực cùng Mân Nhi, nhưng mà Đạo Đình không có truyền tới tin tức gì, Diệp Vân căn bản không biết Tiểu Dực cùng Mân Nhi bị nhốt ở đâu.

Diệp Vân còn đi vài chuyến tới Tinh Hải chiến bộ, bụng dưới của Đạm Thai Lăng đã hở ra. Mỗi lần nhìn thấy bụng cúa Đạm Thai Lăng, Diệp Vân đều muốn ôm lấy, hắn muốn biết hài tử của mình thế nào, nhưng mà bởi vì Đạm Thai Lăng che dấu rất khá. Người của Tinh Hải chiến bộ cũng không có phát hiện ra đệ nhất mỹ nhân của chiến bộ bị Diệp Vân làm phình búng.

Diệp Vân cũng đi thăm A Ly cùng Nữu Nhi, nhưng mà không có tin tức, A Ly tiến vào yêu thần cấm địa nhưng chưa đi ra. Mà Nữu Nhi đang ở tiểu Thiên Nguyên giới tĩnh tu.

Chẳng lẽ tiến vào yêu thần cấm địa đệ cửu trọng thiên là A Ly? Trong lòng Diệp Vân phỏng đoán, không có gặp được A Ly và Nữu Nhi là tiếc nuối.

Tòời gia trôi qua, Lăng Vũ cũng thu hoạch Thiên Vực thánh quả, lúc này mới khiến người trong lãnh địa có khái niệm mơ hồ về thời gian.

Trong lãnh địa Diệp gia đệ tử nhận linh thể càng ngày càng nhiều, Diệp Bình lại khảo thí Tinh Hồn dung hợp độ của người Diệp gia lần nữa, phát hiện cả Diệp gia Tinh Hồn dung hợp độ vượt qua 50 đã có một ngàn một trăm sáu mươi người người, Tinh Hồn dung hợp độ vượt qua 60 có ba trăm mười người, vượt qua bảy mươi có có mười sáu người, nói ra mấy con số này, đoán chừng cả Thiên Nguyên Đại Lục sẽ chấn động.

Đây quả thực là so sánh với thời điểm Tinh Huyền tinh chủ quật khởi năm đó.

Năm đó Tinh Huyền tinh chủ quật khởi, cả Thiên Nguyên Đại Lục đang có hơn tám trăm cường giả Chiến Hoàng, đột nhiên cường giả Chiến Hoàng của Thiên Nguyên Đại Lục thoáng cái tăng lên một ngnaf, đó là thời đại huy hoàng của Thiên Nguyên Đại Lục.

Mà Diệp Vân cũng nhanh chóng sáng tạo ra huy hoàng này.

Cũng không biết tinh chủ vị kia cuối cùng như thế nào.

Diệp gia có đệ tử Tinh Hồn dung hợp độ vượt qua 50 dung hợp với linh thể, trong thời gian một năm này thực lực đột nhiên tăng mạnh, đột phá đến Đạo Huyền cảnh cũng hơn tám trăm người, trong đó hơn ba mươi người đạt tới Đạo Huyền thập trọng.

Loại tốc độ này quả thực là dùn nghịch thiên để hình dung, tu luyện giả bình thường ở Thiên Nguyên Đại Lục không cách nào tưởng tượng ra tốc độ tu luyện khủng bố như vậy được.

Những đệ tử Diệp gia này sở dĩ tu luyện nhanh như thế, có quan hệ trực tiếp tới dung hợp linh thể, dung hợp linh thể thì trong chủng tộc đệ tam bọn họ có thể chất tốt nhất.

Diệp gia còn chưa có Chiến Hoàng tọa trấn, đây là chuyện khiến Diệp Vân buồn rầu nhất, cho dù càng không ngừng ăn linh dược, trùng kích đến Đạo Huyền thập trọng, muốn tấn giai Chiến Hoàng cũng phi thường khó, tấn giai Chiến Hoàng trừ cần không ngừng tu luyện ra, còn cần một ít cơ hội.

Tinh Hải chiến bộ, trong cung điện phồn hoa, khí tức không tầm thường lưu động trong nơi này.

Bằng Hoàng và tám Chiến Hoàng ngồi ở trong cung điện, ánh mắt của bọn chúng nhìn qua bầu trời, thiên địa huyền khí không ngừng lưu động.

- Khó có thể tưởng tượng, đây là thiên tì Tinh Hồn dung hợp độ vượt qua tám mươi a, chỉ một năm ngắn ngủi từ Thần Hải đến cảnh giới bây giờ cũng chỉ mới cần thời gian một năm rưỡi lại có thể trùng kích Chiến Hoàng!

- Đạm Thai Lăng đang dừng ở Đạo Huyền thập trọng ba tháng qua, hôm nay đặt móng đã đủ, trùng kích Chiến Hoàng cũng thuận lý thành chương a.

- Nghe nói thánh linh chiến bộ Nam Cung Trạch từ một tháng trước đã tấn giai Chiến Hoàng, còn nhanh hơn Đạm Thai a.

Mấy Chiến Hoàng nghị luận nhao nhao.

Bằng Hoàng nhìn ra xa xa, ánh mắt phục tạp, hắn vốn cho rằng con của mình là Cao Nham truy cầu Đạm Thai Lăng, nhưng mà không nghĩ tới Đạm Thai Lăng Tinh Hồn dung hợp độ tăng trưởng rất nhanh, rõ ràng đột phá đến tám mươi lăm, tu vị còn đột nhiên tăng mạnh, rất nhanh đã bỏ xa Cao Nham. Cao Nham đang là Đạo Huyền tam trọng, Đạm Thai Lăng còn là Thần Huyền thập trọng mà thôi, một năm này Cao Nham tấn giai đến Đạo Huyền tứ trọng, Đạm Thai Lăng đã đột phá đến Đạo Huyền thập trọng, hiện tại đã bắt đầu trùng kích Chiến Hoàng.

Đây là khác biệt giữa thiên tài và phàm nhân sao?

Kỳ thật tốc độ tu luyện của Cao Nham đã phi thường không tệ rồi, nhưng là đụng phải Đạm Thai Lăng, dùng tốc độ tu luyện của Đạm Thai Lăng mà mang ra so, Cao Nham nên tìm khối đậu hủ nào đó đâm đầu chết đi!

Tu luyện giả của Tinh Hải chiến bộ tụ tập lại, nghị luận nhao nhao, trong đó còn có Cao Nham, bọn họ đều là trẻ tuổi tuấn kiệt.

Bọn họ thật sự thẹn với hai chữ "Thiên tài" này, so với Đạm Thai Lăng thì bọn họ chẳng là gì cả.

Cao Nham cười khổ nhìn qua thiên địa huyền khí bị nhiễu loạn, đây là Đạm Thai Lăng trùng kích Chiến Hoàng dẫn phát thiên địa dị tượng, lúc này mới qua một năm thôi, Đạm Thai Lăng muốn trùng kích Chiến Hoàng, cuối cùng là tốc độ gì?

- Bằng Hoàng, ngươi nói Đạm Thai Lăng có cơ hội tranh giành vị trí tinh chủ khôn?

Cao tầng Tinh Hải chiến bộ nhìn qua Bằng Hoàng hỏi.

- Ta đây cũng không biết.

Thần sắc Bằng Hoàng mất tự nhiên, nói:

- Trong hai năm qua Thiên Nguyên Đại Lục nhân tài xuất hiện lớp lớp, thánh linh chiến bộ Nam Cung Trạch cũng là thiên tài Tinh Hồn dung hợp vượt qua tám mươi, trừ chiến Đạm Thai Lăng của chúng ta ra, còn có hai người xâm nhập nhân thần cấm địa cùng yêu thần cấm địa cưu trọng thiên, bọn họ ai cũng có thể.

- Những người này mỗi một người đều có thể trở thành tinh chủ, nhưng ta thấy lọt vào mắt xanh của Tinh Hồn chỉ có một người! Theo ta thấy, Đạm Thai Lăng vẫn rất có thể, Đạm Thai Lăng từ xưa tới nay cơ hồ là nữ tính duy nhất có tinh hồn dung hợp độ vượt qua tám mươi, mà theo ta biết, Tinh Hồn của Thiên Nguyên Tinh cũng là nữ nhân.

Nói chuyện là Du Hoàng. Là một nữ tử nóng bỏng, nàng tươi cười cởi mở, những lời này hơn phân nửa có một ít ý tứ nói đùa.

- Trước khi Tinh Hồn quyết định thì chúng ta không nên nói lung tung.

Bằng Hoàng nghiêng đầu nói ra.

Tại Thiên Nguyên Đại Lục sẽ không dẫn phát thiên kiếp, nhưng mà Chiến Hoàng tấn giai thì sẽ đưa tới một ít thiên địa dị tượng.

Thiên địa dị tượng to lớn khiến mọi người chú ý, giống như thiên địa ban thưởng cho chúng sinh.

Đám người Bằng Hoàng, Khương Hoàng, Du Hoàng đang ngồi bỗng nhiên đứng lên, trên mặt vô cùng vui mừng.

- Tại sao có thể như vậy?

- Lại là chín loại huyền khí!

- Có ai đang tấn giai Chiến Hoàng đưa tới hào quang cửu sắc sao?

- Ngay cả Tinh Huyền tinh chủ thời điểm tấn giai Chiến Hoàng cũng chỉ đưa tới lục sắc hào quang mà thôi!

- Đã xảy ra chuyện gì? Hẳn là Đạm Thai Lăng chính là Chiến Hoàng sẽ được chọn làm tinh chủ kế tiếp sao? So với Tinh Huyền tinh chủ còn cường đại hơn nhiều?

Khương Hoàng, Du Hoàng hưng phấn khó hiểu, ánh mắt lộ ra thần sắc cuồng nhiệt.

Ầm ầm!

Đại địa rung rung!

Thiên địa dị tượng này còn đồ sộ hơn lúc Tinh Huyền tinh chủ tấn giai Chiến Hoàng lúc trước nhiều lắm!

- Đạm Thai chính là tinh chủ kế tiếp sao?
Chương 1015 Ta là người Diệp gia (2)

Trong mắt Cao Nham tràn đầy vẻ mờ mịt. Một lần lại một lần, hắn càng không ngừng hiến ân tình với Đạm Thai Lăng, đều bị Đạm Thai Lăng cự tuyệt, nhưng trong lòng của hắn vẫn ôm hy vọng nhỏ bé. Nhưng nếu như Đạm Thai Lăng trở thành tinh chủ kế tiếp, hắn khẳng định không còn hy vọng.

Tinh chủ, đó là tồn tại cả Thiên Nguyên Đại Lục phải nhìn lên.

Thiên tài như Đạm Thai Lăng chỉ sợ cũng chỉ có Nam Cung Trạch mới có thể xứng đôi a, Cao Nham bỗng nhiên nghĩ đến Diệp Vân, lập tức lại xem thường, nếu như Nam Cung Trạch theo đuổi Đạm Thai Lăng, hắn không lời nào để nói, nhưng nếu như là Diệp Vân, hắn tâm muốn chết cũng có.

Một đạo hào quang sáng rực phóng lên trời, làm cho cả cung điện của Tinh Hải chiến bộ được bao phủ trong bạch quang, đắm chìm trong ánh sáng này, tất cả mọi người cũng cảm giác được hấp thu một chút hào quang này có thể giúp tu vị tăng lên một mảng lớn.

Lúc này tất cả cường giả Chiến Hoàng của Thiên Nguyên Đại Lục đều dùng ánh mắt thâm thúy nhìn qua thiên địa dị tượng trước mặt, cảm thấy khiếp sợ với thiên địa dị tượng này, Thiên Nguyên Đại Lục khí cơ cứng lại, muốn dẫn động thiên địa dị tượng như vậy cần khí tức cực kỳ cường adidj mới được.

Cơ hồ tất cả Chiến Hoàng đều hưng phấn thảo luận với nhau, bởi vì năm đó Tinh Huyền tinh chủ tấn giai Chiến Hoàng cũng chỉ đưa tới lục sắc hào quang, mà Đạm Thai Lăng tấn giai lại có cửu sắc hào quang, cơ hồ tất cả mọi người nhận định Đạm Thai Lăng chính là tinh chủ tương lai của Thiên Nguyên Tinh, một đám kích động vạn phần.

Rốt cuộc Thiên Nguyên Tinh cũng sinh ra tinh chủ mới sao?

Trong cung điện của mình, Đạm Thai Lăng đắm chìm trong hào quang cửu săc, hào quang cửu sắc vờn quanh người của nàng, khiến nàng như thần nữ.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, thần tình trên mặt ôn nhu, mang theo mẫu tính chói lọi.

Nàng có thể cảm giác được tiếng tim đập cường kiện của hài tử trong bụng.

Nàng nhìn qua phương xa, trong nội tâm nhu tình ngàn vạn, không biết giờ phút này Diệp Vân đang làm gì.

Hào quang dần dần tản ra, tu vị của Đạm Thai Lăng đã tấn giai đến Chiến Hoàng, hơn nữa lĩnh ngộ một tia thời không đạo văn, một tia thời không chi lực này lưu chuyển quanh người của nàng, đây là thứ tu luyện giả bình thường khó tưởng tượng nổi, nghe nói chỉ có tinh chủ mới có thể lĩnh ngộ thời không đạo văn.

Thời không đạo văn lưu chuyển quanh người của nàng, cho tới bây giờ, Tinh Hải chiến bộ vẫn chưa ai phát hiên ra nàng mang thai, hết thảy đều là do nàng che dấu rất tốt.

Sưu sưu sưu, từng thân ảnh xuất hiện quanh người Đạm Thai Lăng, tám vị Chiến Hoàng và các thiên tài của Tinh Hải chiến bộ cũng tụ tập lại.

- Rốt cuộc Đạm Thai Lăng ngươi cũng tấn giai Chiến Hoàng, chúc mừng ngươi!

Du Hoàng mỉm cười, nàng tươi cười phi thường chân thành.

- Đa tạ Du Hoàng!

Đạm Thai Lăng khẽ gật đầu.

Tám vị Chiến Hoàng ánh mắt vẫn nhìn qua người Đạm Thai Lăng.

Sắc mặt Bằng Hoàng biến hóa, hắn từ trên nười Đạm Thai Lăng cảm giác được lực lượng thời không đạo văn, hẳn là Đạm Thai Lăng thật sự trở thành tinh chủ tương lai?

Mấy Chiến Hoàng còn lại nhìn nhau, trong đôi mắt đều lộ ra thần thái khiếp sợ và vui mừng như điên.

Thời không đạo văn, đó là lực lượng chỉ có cường giả Tinh Chủ mới có thể khống chế!

- Nhanh cầm Tinh Hồn kết tinh đến!

Khương Hoàng vội vàng quay đầu phân phó thủ hạ.

Sau một lát một khối Tinh Hồn kết tinh có người cung kính đưa tới.

- Đạm Thai Lăng, ngươi có thể cho chúng ta kiểm tra Tinh Hồn dung hợp độ một chút không?

Khương Hoàng nhìn qua Đạm Thai Lăng hỏi.

Đạm Thai Lăng trầm ngâm một lát, gật đầu, cũng chỉ kiểm tra Tinh Hồn dung hợp độ mà thôi, chắc có lẽ không có vấn đề gì.

Advertisements

Tất cả mọi người khẩn trương nhìn qua Đạm Thai Lăng, mặc dù là những cường giả Chiến Hoàng khác trong lòng có mồ hôi khắp người, bọn họ sắp nhìn thấy tinh chủ ra đời.

"Vèo" một tiếng, Tinh Hồn kết tinh bay tới trước người Đạm Thai Lăng, sau một lát tỏa ra hào quang sáng ngời, dường như là mặt trời nhỏ, đây là thời hào quang Tinh Hồn kết tinh sáng nhất bọn họ thấy.

- Kết quả như thế nào?

Mấy Chiến Hoàng lo lắng địa nhìn qua Khương Hoàng hỏi.

Bằng Hoàng sắc mặt biến ảo bất định.

- Tinh Hồn dung hợp độ 89!

Khương Hoàng giờ phút này cảm xúc phức tạp, đã cao hứng, lại có chút thất lạc, cao hứng là Đạm Thai Lăng Tinh Hồn dung hợp độ còn có thể tăng lên, thất lạc là Đạm Thai Lăng Tinh Hồn dung hợp độ không phải 100.

- Tại sao có thể như vậy?

- Đúng vậy a, theo lý thuyết Đạm Thai Lăng đã lĩnh ngộ một tia thời không đạo văn, có lẽ chính là tinh chủ kế nhiệm mới đúng! Năm đó Tinh Huyền tinh chủ tấn giai Chiến Hoàng thì Tinh Hồn dung hợp độ cũng đã đạt tới 100 !

- Xem ra Đạm Thai Lăng cũng không phải tinh chủ kế nhiệm!

Bằng Hoàng bình tĩnh nói ra.

Chiến Hoàng còn lại đều ảm đạm than thở một tiếng, nhìn thấy thời không đạo văn lưu chuyển quanh người Đạm Thai Lăng, bọn họ có lẽ xác định Đạm Thai Lăng là tinh chủ kế tiếp, nhưng không nghĩ tới sự thật vẫn khác xa tưởng tượng của bọn họ.

Chỉ cần Đạm Thai Lăng không có khảo thí ra Tinh Hồn dung hợp độ đạt tới 100, không cách nào xác định Đạm Thai Lăng chính là tinh chủ kế nhiệm. Nhưng mà Đạm Thai Lăng Tinh Hồn dung hợp độ đạt tới 89, ít nhất có lẽ sẽ là một Thị Thần!

Đến rốt cuộc tinh chủ kế nhiệm là ai, tinh chủ như vậy khi nào ra đời?

Cơ hồ tất cả Chiến Hoàng đều đỏ mắt.

Trong khi Chiến Hoàng thông qua tinh thần thủy tinh biết rõ Đạm Thai Lăng khảo thí ra Tinh Hồn dung hợp độ chỉ có 89, một cảm giác phức tạp xuất hiện trong lòn, không biết Tinh Hồn an bài thế nào, hẳn là thiên tài như Đạm Thai Lăng còn chưa đạt tới yêu cầu của Tinh Hồn?

Đạm Thai Lăng điều kiện đã hoàn toàn phù hợp, chỉ cần Tinh Hồn thi triển một ít bí thuật, Đạm Thai Lăng Tinh Hồn dung hợp độ lập tức có thể đạt tới 100, hẳn là Tinh Hồn có nhân tuyển tốt hơn sao?

Ánh mắt Đạm Thai Lăng đảo qua mọi người, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần sắc bình tĩnh nói:

- Ta ở chỗ này tuyên bố một việc, ta là người của Diệp gia Yên Vân thánh thành, nếu có người muốn muốn đối phó Diệp gia Yên Vân thánh thành, vậy trước tiên phải qua cửa ải của ta đã.

Yên Vân thánh thành Diệp gia vẫn thiếu một cường giả Chiến Hoàng trụ cột, sau khi tấn giai Chiến Hoàng thì Đạo Đình rất nhiều luật pháp đã không cách nào trói buộc Đạm Thai Lăng, Đạm Thai Lăng lập tức liền tuyên bố quan hệ của mình và Diệp gia.

- Đạm Thai, ngươi sao là người của Diệp gia, đây là nói đùa sao?

Cao Nham cười ha hả nói ra, nhưng trong lòng thì xiết chặt.

Ánh mứt Đạm Thai Lăng đảo qua Cao Nham, lạnh nhạt quay người rời đi, trịnh trọng nói:

- Ta là thê tử gia chủ Diệp gia Diệp Vân!

Thời điểm quay người rời đi, tay nàng lơ đãng vuốt bụng của mình, nàng cảm giác được tiểu sinh mệnh này rất khỏe mạnh, trở thành Chiến Hoàng thì quan hệ của nàng cùng Diệp Vân không cần phải che che lấp lấp nữa.

Đạm Thai Lăng nói ra lời này chẳng khác gì sấm nổ bên tai.

Đạm Thai Lăng lại là thê tử của Diệp Vân?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK