Lưu Kham cùng Lưu Huân rất buồn bực, Khâu Anh một người đứng ởbên bờ, ngay cả y phục cũng không có ẩm ướt, lại muốn để cho bọn họ ẩnvào đáy sông! Mặc dù trong lòng bọn họ có chút bất mãn, nhưng sợ dâm uycủa Khâu Anh, nên không có nói gì.
Đang chuẩn bị lẻn vào đáysông, một hộ vệ đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, thân thể thậtgiống như bị thứ gì kéo lôi, nhanh chóng chìm vào trong nước, trên mặtnước rầm rầm toát ra mấy bọt khí.
- Chuyện gì xảy ra ?
- Chẳng lẽ là tiểu tử kia làm ?
Mấy người lập tức hướng vị trí hộ vệ kia trầm xuống bơi đi.
Bỗng nhiên, cách đó không xa một hộ vệ khác cũng phát ra một tiếng hét thảm, đảo mắt liền chìm vào trong nước không thấy, trên mặt nước từng vòngcuộn sóng tản ra .
Hai hộ vệ cách xa nhau năm sáu thước, chẳng lẻ Diệp Vân có thể phân thân sao? Đám người Lưu Kham, Lưu Huân đang kinhnghi bất định, đáy nước có thứ gì đó lạnh như băng lặng yên không mộttiếng động bắt được chân bọn họ, càng không ngừng đem bọn họ kéo đixuống, huyền khí đang bị từng điểm từng điểm kéo ra thân thể.
Đây tuyệt đối không phải là Diệp Vân!
- Trong nước có cái gì, mọi người mau nhảy lên!
Đám người Lưu Kham, Lưu Huân sắc mặt đại biến, khẽ quát một tiếng, cươngkhí hộ thể bộc phát ra, chợt đạp chân một cái, thân thể bắn nhanh nổilên mặt nước, lúc bọn họ bay ra mặt nước, một đạo hắc sắc chợt lóe lên,lẫn vào trong nước.
Bọn họ phi rơi xuống bên bờ, trái tim vẫn bùm bùm nhảy loạn, hai cấp chín đỉnh phong cường giả không giải thích đượcmất tích, ngay cả một chút tiếng vang cũng không có, thậm chí là vật gìcũng không thấy rõ, bọn họ có thể nào không sợ ?
Tần giáo đầucàng không ngừng giãy dụa, ở trên mặt nước liều mạng, bọt nước văng khắp nơi, nhưng thật giống như bị thứ gì lôi kéo, bất kể hắn giãy dụa nhưthế nào, vẫn là dần dần đi đến trong nước.
- Quận Vương gia, cứu ta!
Tần giáo đầu ngửa mặt lên trời hoảng sợ hô to.
Khâu Anh bay vút tới, duỗi tay ra, chợt đem Tần giáo đầu kéo ra khỏi mặtsông, trở lại bên bờ. Mặc dù Tần giáo đầu được cứu trở lại, nhưng đãngất đi, hấp hối rồi, nửa người dưới một mảnh xám xịt khô quắt, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, chỉ sợ là cứu không trở lại, ở Hạ ĐịaQuỳnh Lâu này, bọn họ không rảnh chiếu cố Tần giáo đầu, chỉ có thể đemTần giáo đầu bỏ lại mặc kệ tự sanh tự diệt.
Sáu người xuống nước, hai chết một trọng thương, ba người may mắn trốn thoát, thấy bộ dạngcủa Tần giáo đầu, da đầu mọi người không khỏi tê dại.
- Mới vừa rồi kia là vật gì ?
Lưu Kham hỏi, sắc mặt trắng bệch, thập giai cường giả cũng là người, đối mặt những thứ không biết cũng có chút sợ.
- Có thể là yêu vật nào đó.
Khâu Anh nói, hắn là thập giai đỉnh phong cường giả, cảm giác càng nhạy cảm, cảm giác được trong sông này có chút cổ quái, cho nên vẫn không cóxuống nước, thấy đám người Lưu Kham bị hù dọa thành như vậy, trong lòngâm thầm may mắn, may mắn mình sáng suốt, không có xuống nước.
Lưu Kham cùng Lưu Huân lòng có oán hận nhìn thoáng qua bóng lưng Khâu Anh, nhưng không nói gì.
- Chúng ta ở bên bờ coi chừng, không tin Diệp Vân kia không từ trong nước đi ra ngoài.
Lưu Huân ngầm bực, mới vừa chết đều là cấp chín đỉnh phong cường giả, Tầngiáo đầu là người Đông Lâm Quận Vương phủ hắn, hắn có thể nào không đaulòng!
- Chúng ta mới vừa rồi ở trong nước một hồi, đã bị yêu vậtđánh lén, Diệp Vân này vào trong sông lâu như vậy, nói không chừng đãbị yêu vật ăn hết.
Còn thừa lại hộ vệ kia kinh hồn chưa định nói, cho dù giết hắn, hắn cũng không xuống nước nữa.
- Diệp Vân này người bị thương nặng, một đường trôi lâu như vậy, lại không bị yêu vật ăn hết, chẳng lẻ hắn không sợ yêu vật ?
Khâu Anh cau mày.
- Có thể trên người hắn có bảo vật gì, những yêu vật kia không dám nhích tới gần hắn ?
Lưu Kham suy đoán nói.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào mặt sông, mặt sông dần dần khôi phục bình tĩnh, hồi lâu cũng không trông thấy có người nhô ra.
- Hắn hẳn là còn sống.
Ánh mắt như chim ưng của Khâu Anh ngó chừng mặt sông, cảm thụ được hơi thởchung quanh, mặc dù suy đoán Diệp Vân còn sống, nhưng hơi thở quá rốiloạn, nước vừa rất sâu, hắn cũng không biết vị trí cụ thể của Diệp Vân, nghĩ thầm tiểu tử Diệp Vân này thủ đoạn thật đúng là nhiều, lại cóthể ở đáy nước ngốc lâu như vậy.
Mọi người vẫn đi theo phía sau Khâu Anh, ở bờ sông bồi hồi không đi.
Chỗ sâu trong đáy sông, sau khi Diệp Vân vận chuyển Thủy Vân Quyết, pháthiện ở trong nước này, hắn hoàn toàn không cần hô hấp, da càng khôngngừng cùng nước trao đổi lấy dưỡng khí, để cho hắn giống như cá lội, ởtrong nước hoạt động tự nhiên, Vân hồn hắn cảm giác đến yêu vật ở phụcận thành quần kết đội du động, bất quá có Vân hồn hộ thể, những yêuvật kia căn bản không dám nhích tới gần Diệp Vân.
Thủ hạ củaKhâu Anh có hai người bị yêu vật cắn nuốt, Diệp Vân nhìn thấy mà giậtmình, nếu như không phải là Vân hồn hộ thể, mình chỉ sợ cũng giống nhưnhững người này, bị những yêu vật kia cắn nuốt.
Về phần A Ly, gắt gao bắt được bả vai Diệp Vân, nó không biết bơi, dọc theo con đườngnày là nắm Diệp Vân tới được, Diệp Vân phân ra một phần Thủy VânQuyết huyền khí dẫn độ đến trong cơ thể của nó, nó cũng không cần lolắng vấn đề hít thở không thông, trợn tròn mắt tò mò nhìn chung quanh,này đoán chừng là lần đầu tiên nó lặn xuống nước.
Diệp Vân biếtđược, đám người Khâu Anh ở trên bờ sông nhất thời bán sẽ không đi, dứtkhoát chìm vào đáy sông, chuẩn bị theo đường đáy sông đi phía trước, đợi đám người Khâu Anh đi xa rồi hãy nói, đáy sông hết sức mờ mờ, thấykhông rõ lắm, Diệp Vân dùng Vân hồn quét qua, cảnh tượng đáy sông làmhắn kinh hãi.
Đáy sông này lại hoàn toàn bị hài cốt nhồi đầy, một đường lan tràn đến cuối con sông, khó có thể tưởng tượng nơi này rốtcuộc đã chết bao nhiêu người, hài cốt gia điệp mấy tầng thật dầy, giốngnhư viễn cổ chiến trường, phía trên hài cốt còn rơi lả tả một chút vũkhí, khôi giáp....
Bảo vật ở những địa phương trong một hai tầngcủa Hạ Địa Quỳnh Lâu, đã bị sưu tầm được không sai biệt lắm, nhưng đáysông này, lại không có người dám tới, trong sông yêu vật so sánh với yêu vật trên bờ khó dây dưa nhiều lắm, nếu có người dám lặn xuống đáy sông, đoán chừng kết quả sẽ như thủ hạ của Khâu Anh bị yêu vật cắn nuốt.
Nơi này hẳn là còn di lưu một chút bảo vật!
Không nghĩ tới ngoài ý muốn phát hiện địa phương tầm bảo tốt như vậy, DiệpVân hưng phấn không thôi, Vân hồn ở trong sông nhanh chóng tìm tòi,người bình thường mặc dù đến đáy sông tầm bảo, đoán chừng cũng muốn ởtrong bóng tối từng điểm từng điểm sờ đi qua, muốn tìm được bảo vậtgiống như mò kim đáy biển, mà Vân hồn của Diệp Vân, tựa như là ra đa,nhanh chóng quét qua, phàm là có bảo vật, tuyệt đối sẽ không rơi xuống.
Diệp Vân nhặt được vài món binh khí khôi giáp, không biết là dùng kim khígì chế tạo thành, phía trên khí tức lưu chuyển, vừa nhìn liền biết không phải là vật phàm.
Chương 127 Phá ngục kiếm (2)
Nơi xa ở giữa đống hài cốt trầm tích, một cổ khí tức khác thường bị Vân hồn của Diệp Vân cảm giác đến, Diệp Vân cực kỳ nhanh bơi tới, hai tay ở trong một đống lớn hài cốt khuấy động, đem những hài cốt kia đẩy đến hai bên, sau khi ước chừng vạch ra mười mấy cỗ thi thể, một hạt châu ngăm đen xuất hiện ở bên trong tầm mắt của hắn, hạt châu này trong suốt sáng bóng, mặc dù ở đáy sông không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, lại như cũ ánh sáng như mới, mặt ngoài khắc một trận pháp cổ quái, đem Vân hồn xâm nhập, nơi trọng yếu nhất của hạt châu, tản ra trận trận huyền khí ba động, vật này bất phàm, so sánh với mới vừa rồi nhặt được khôi giáp binh khí cũng cao cấp hơn nhiều lắm, chẳng qua là không biết có công dụng gì, chỉ có thể trở về nghiên cứu, nơi này đoán chừng cũng không có thiếu bảo bối, Diệp Vân đem nó ném vào trong Càn Khôn túi, tiếp tục đi phía trước tìm tòi.
Theo đáy sông một đường đi xuống, Vân hồn không ngừng quét qua, những hài cốt này cũng không biết đã trải qua mấy ngàn mấy vạn năm, hài cốt các cường giả mặc dù so với người bình thường còn cứng rắn hơn, nhưng phần lớn tất cả cũng mục rồi, những binh khí chiến giáp kém một chút kia, mặc dù bọn chúng từng phong duệ vô cùng, nhưng trải qua vô số năm nước sông hủ thực, đến bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ vững đầy đủ, nhưng vừa đụng liền toái, cùng đồ rác rưởi thấp kém không có gì khác biệt.
Bơi chừng mười trượng, nơi xa một bộ hài cốt đưa tới Diệp Vân chú ý, hài cốt còn lại rất nhiều đã bể tan tành không chịu nổi, chỉ có bộ hài cốt kia vô cùng đầy đủ, ngay cả một tia tổn hại cũng không có, duy chỉ có trên lồng ngực, cắm một thanh trường kiếm màu đen, trường kiếm màu đen kia toàn thân đen nhánh, cũng không biết là làm bằng chất liệu gì, thoạt nhìn cùng trường kiếm bình thường không có gì khác biệt.
Nhưng mà, chủ nhân bộ hài cốt này, khi còn sống nhất định là một siêu cấp cường giả, siêu cấp cường giả như vậy cư nhiên bị một kiếm ám sát, thanh kiếm nầy hẳn là bất phàm.
Diệp Vân đi qua, đem trường kiếm màu đen rút ra, nhìn thoáng qua mủi kiếm, một tia dấu vết mài mòn cũng không có, dùng ngón tay đạn một chút, mặc dù là trong nước, nhưng vẫn phát ra đinh một tiếng giòn vang, tựa như tiếng long ngâm réo rắt.
Hảo kiếm! Diệp Vân than thở một tiếng, nhìn thoáng qua hài cốt cường giả kia, trên hài cốt bị trường kiếm màu đen đâm gãy xương sườn, sắc thái bóng loáng bằng phẳng, đủ thấy thanh trường kiếm màu đen này sắc bén.
Trên kiếm thật giống như có mấy chữ, dùng tay gạt đi cáu bẩn phía trên, Vân hồn quét một chút, là hai chữ cổ thể Phá Ngục.
Kiếm tên Phá Ngục!
Một loại khí tức rất xưa, từ trong kiếm quang tán phát ra.
Nghe nói binh khí khôi giáp, căn cứ tài liệu bất đồng, có phân chia bất đồng, huyền thiết khí, ngân huyền khí, kim huyền khí,… những này là vũ khí bình thường, có thể tăng cường phòng ngự, nhưng ở trước mặt tôn cấp cường giả, những vũ khí này trang bị cũng là cặn bã, mà trên kim huyền khí, có một chút vũ khí sau khi trải qua vô số sát phạt, sinh ra Khí Hồn, hoặc là chọn dùng thủ pháp luyện khí đặc biệt chế luyện, tiên thiên mang theo Khí Hồn, so sánh với vũ khí bình thường thì cường đại hơn nhiều, có thể dễ dàng chém giết thập giai thậm chí cường giả đẳng cấp cao hơn, được gọi là linh bảo, linh bảo phân cửu phẩm.
Bình thường huyền thiết, ngân huyền, kim huyền vũ khí, ở đáy sông để trên mấy trăm ngàn năm, tất cả cũng tổn hại rồi, chỉ có vũ khí trang bị linh bảo cấp, mới có thể bảo lưu lại, lúc trước nhặt được binh khí khôi giáp, ít nhất cũng là nhất phẩm linh bảo, cái thanh Phá Ngục Kiếm này cùng hạt châu màu đen kia rõ ràng cao cấp hơn nhiều lắm, không biết thuộc về cấp bậc linh bảo gì.
Thứ tốt tự nhiên là phải mang về, dù sao Càn Khôn túi không gian khá lớn, Diệp Vân đem Phá Ngục kiếm nhét vào trong Càn Khôn túi, tiếp tục đi phía trước sưu tầm, đáy sông này thứ tốt không ít, binh khí, chiến giáp... Đồ vật này nọ thu rất nhiều, có binh khí, chiến giáp tương đối khá, nhưng cùng Phá Ngục kiếm còn có hạt châu kia một cấp bậc, lại là không có.
Diệp Vân ở đáy sông cuồng thu các loại bảo vật, một đường bơi vài chục dặm, ở đáy sông lại phát hiện không ít Càn Khôn túi, theo lý thuyết loại vật Càn Khôn túi này, ở đáy sông không dùng được năm sáu trăm năm, sẽ hủ thực hư hao, xem ra những Càn Khôn túi này là trong mấy trăm năm gần đây người thăm dò sông ngòi lưu lại, những người đó hẳn là tất cả cũng biến thành hài cốt dưới đáy sông.
Advertisements
Trong những Càn Khôn túi kia để lại một chút đan dược, nhiều thì mấy trăm, ngàn viên, ít mười mấy viên, lấy Tụ Khí Đan, Ngưng Khí Đan chiếm đa số, còn có một chút công pháp vũ kỹ, phẩm cấp cũng không cao thế nào, những đồ này đặt ở trong Càn Khôn túi, bởi vì trong Càn Khôn túi không gian là tĩnh, nên không có hư hao.
Ở đáy sông tìm tòi bảy tám giờ, Diệp Vân thống kê thu hoạch một chút, tổng cộng nhặt được mười sáu cái Càn Khôn túi, trong Càn Khôn túi chỉ là Ngưng Khí Đan thì có hơn sáu trăm viên, còn lại các loại đan dược gọi không ra tên cũng có bảy tám chục viên, công pháp, vũ kỹ có hơn mười quyển, ở đáy sông thu thập đến các loại binh khí khôi giáp hơn năm mươi kiện, món đồ kỳ quái gọi không ra tên, thí dụ như viên hạt châu này,.. có tất cả năm kiện.
Mặc dù Diệp Vân nhìn không ra những lính khí khôi giáp kia tốt xấu, nhưng xác định ít nhất cũng là linh bảo cấp, nếu cầm đi ra bên ngoài, đoán chừng có thể làm cho rất nhiều người điên cuồng.
Phía trước có một thác nước cự đại, nước sông chạy nhanh thẳng xuống dưới, thẳng vào vực sâu vạn trượng, cũng không biết nước sông chảy về phía nào, Diệp Vân không dám theo thác nước nhảy đi xuống, chỉ có thể bơi ra mặt sông, đến trên bờ, Vân hồn quét ngang, phát hiện đám người Khâu Anh đang ở phía xa theo bờ sông đi thẳng, ánh mắt thỉnh thoảng lại sưu tầm mặt sông.
Mặc dù thương thế của Diệp Vân đã khôi phục, nhưng mà cùng Khâu Anh chống lại, đoán chừng vẫn là thất bại rất thảm, bất quá có Vân hồn cảm giác, hắn có thể trước tránh né đám người Khâu Anh, đám người Khâu Anh còn muốn bắt được hắn đã là không thể nào.
Hắn tung người hướng loạn thạch nơi xa bay vút, biến mất ở trong loạn thạch.
Một lát sau, đám người Khâu Anh truy tìm đến bên thác nước, thấy thác nước chảy bay thẳng xuống dưới, đoán chừng Diệp Vân làm sao cũng không có thể nhảy xuống thác nước.
- Tả tướng, chúng ta truy tung lâu như vậy, tiểu tử Diệp Vân kia vẫn không có chui ra mặt sông, thời gian dài như vậy không ra hô hấp, đoán chừng đã chết ở trong sông đi.
Lưu Kham nói, hắn không tin thời gian dài như vậy, Diệp Vân còn có thể sống ở đáy sông.
Khâu Anh cảm giác phụ cận một chút, không có phát hiện hơi thở của Diệp Vân, suy đoán Diệp Vân có thể đã chết ở đáy sông.
- Con sông này bôn lưu thẳng xuống dưới, phía dưới là vực sâu không đáy, tiểu tử kia bị ta đánh một chưởng, ít nhiều gì cũng sẽ bị một chút thương tích, cho dù không có chết cũng có thể bị con sông đẩy vào vực sâu vạn trượng rồi, mức nước chênh lệch cao như vậy, hẳn là chết chắc
Chương 128 Cự thạch pháp trận
Khâu Anh suy nghĩ một chút nói, mặc dù không thấy được thi thể Diệp Vân, lòng có bất an, nhưng sau khi nghĩ như vậy, cảm thấy trấn an rất nhiều.
Phía dưới là vực sâu vạn trượng, bọn họ không cách nào tiếp tục đi về phía trước rồi, chỉ có thể đi bên cạnh thăm dò, vừa đi một bên ở dọc đường lưu lại dấu hiệu.
Diệp Vân nghĩ tới, thu hoạch nhiều như vậy, không sai biệt lắm có thể trở về rồi, lần này đến Hạ Địa Quỳnh Lâu coi như là không tệ, vốn là muốn chờ đám người Khâu Anh rời khỏi, dọc theo sông trở về cửa vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, đợi Hạ Địa Quỳnh Lâu mở ra lập tức đi ra ngoài, không nghĩ tới đám người Khâu Anh lại hướng hắn bên này đi tới.
Thập giai đỉnh phong cường giả cảm giác vô cùng nhạy cảm, nếu cùng đám người Khâu Anh khoảng cách quá gần, nhất định sẽ bị phát hiện, Diệp Vân suy nghĩ một chút, chỉ có thể tiếp tục xâm nhập Hạ Địa Quỳnh Lâu.
Trước rời đám người Khâu Anh xa một chút rồi hãy nói, Diệp Vân một đường chạy nhanh, chung quanh số lượng yêu vật rất nhiều, hơn nữa cấp bậc so sánh với cửa vào Hạ Địa Quỳnh Lâu kia cao không ít, ít nhất cũng là năm sáu cấp, có khi còn có bảy tám cấp, hoàn hảo sau khi thả ra Vân hồn, những yêu quái yêu vật kia cũng tránh được.
- A Ly, chúng ta bây giờ nên chạy đi đâu ?
Diệp Vân hỏi, mặc dù Hạ Địa Quỳnh Lâu rộng lớn khôn cùng, nhưng bên trong hiện đầy các loại cấm chế, có nhiều chỗ là đi không qua, chỉ có thể từ giữa cấm chế dọc theo mà đi, Vân hồn từ trên chút ít cấm chế này quét qua, lập tức cảm nhận được một cổ lực lượng vô cùng khổng lồ, làm cho người ta trong lòng run sợ, Thiên Nguyên tiền bối bày những cấm chế này, quả thật rất khủng khiếp!
A Ly mờ mịt lắc đầu.
Diệp Vân thầm thở dài một tiếng, bản đồ trong tay mình ghi lại chỉ là làm sao đến Hạ Địa Quỳnh Lâu, lại không có bản đồ bên trong Hạ Địa Quỳnh Lâu, bây giờ chỉ có thể giống như con ruồi không đầu đi loạn rồi, Vân hồn nhận thấy được một chút hơi thở cổ quái, Diệp Vân lập tức lẫn mất rất xa.
Vân hồn còn có một chỗ tốt, có thể ở dọc đường lưu lại một sợi Vân hồn dấu vết, cho dù lạc đường, cũng có thể theo Vân hồn lưu lại hơi thở tìm trở về.
Một đường đi vào, dọc đường thỉnh thoảng sẽ phát hiện một chút thi thể nhân loại cường giả cùng yêu thú mới vừa chết, hơi thở huyền khí trên những thi thể này cũng bị hút khô rồi, quanh thân có một chút cường giả cùng đám yêu thú dã đấu lưu lại dấu vết, nhân loại cường giả cùng yêu thú tàn sát lẫn nhau, kết quả huyền khí cùng hồn niệm của bọn họ, đã thành thức ăn cho yêu vật.
Cũng không biết qua bao lâu, đại khái hai ba ngày sau đó, Diệp Vân đã xa xa thoát khỏi đám người Khâu Anh, đoán chừng đám người Khâu Anh có thể đã đi đường khác rồi, bất quá hắn tạm thời còn không dám đi trở về, Hạ Địa Quỳnh Lâu Vân bí cũng kích phát Diệp Vân hiếu kỳ, mặc dù không dám quá mức xâm nhập, nhưng tầng thứ nhất Hạ Địa Quỳnh Lâu này, trước quen thuộc cũng không sao, yêu quái tầng một cũng không coi là quá mạnh mẻ, có lễ vật của Thiên Nguyên tiền bối, sau này còn có thể thường xuyên đến Hạ Địa Quỳnh Lâu.
Ở trong vô số cấm chế cong cong nhiễu nhiễu, Diệp Vân cũng không biết này là vị trí gì của tầng thứ nhất, cẩn thận hướng bốn phía thăm dò, thỉnh thoảng có từng bầy yêu vật từ chung quanh xẹt qua. Diệp Vân đã thành thói quen, chỉ cần duy trì Vân hồn hộ thể là được rồi.
Nơi xa từng tiếng tiếng thét cao vút truyền đến, ngay sau đó là tiếng đánh nhau binh binh bàng bàng càng kịch liệt, giống như là mấy trăm người mấy ngàn người hỗn chiến.
Là nhân loại cường giả, thấp nhất cũng là cấp chín trở lên! Này cùng nhau đi tới, Diệp Vân phát hiện cấm chế chung quanh có hiệu quả khuếch trương thanh âm, tiếng đánh nhau này hẳn là từ ngoài trăm dặm truyền đến.
Có thể là nhân loại cường giả hoặc là đám yêu thú phát hiện thứ gì, vì thế triển khai tranh đoạt.
Suy nghĩ một chút, Diệp Vân rốt cục vẫn là tâm tính thiếu niên, kiềm nén không được, hướng bên kia chạy nhanh.
Sưu sưu sưu, thanh âm gió bên tai gào thét.
Đại khái hai canh giờ sau, một mảnh bình nguyên vô cùng rộng rãi xuất hiện ở trong tầm mắt Diệp Vân, thấy một màn cảnh tượng trước mắt, Diệp Vân cũng hút một hơi lãnh khí, chỉ thấy trên mặt đất phương xa, một cái pháp trận cự đại xuất hiện ở bên trong tầm mắt của hắn, pháp trận này là dùng cự thạch bố trí thành, chiếm diện tích mấy trăm mẫu, trên mấy khối đá lớn liên tiếp xiềng xích thật dài, có mấy ngàn thước, bầu trời nổi sáu yêu quái hình thể khổng lồ, chân bọn chúng bị khóa sắt thật dài khóa lại, ở trên cao bay tới bay đi, giống như từng con diều to.
Yêu quái hung tướng dữ tợn, thỉnh thoảng lại bổ nhào rơi xuống, miệng rộng kinh khủng thỉnh thoảng phát ra trận trận gió rét.
Diệp Vân trốn ở trên mặt đất bên ngoài, hướng bên kia nhìn lại.
Mặt đông pháp trận tụ tập ước chừng mấy ngàn con yêu thú, Huyền thú, cùng nhóm yêu quái đánh thành một đoàn, góc phía tây năm sáu trăm nhân loại tụ tập ở chung một chỗ, bọn họ ít nhất cũng là cấp chín cường giả, một nhóm người như vậy, nếu thả vào trong thế tục, tuyệt đối có thể khiến cho động đất.
Yêu thú cùng các cường giả nhân loại đều không ngừng tiến công pháp trận, hình như là muốn vọt vào trong pháp trận, không biết trong pháp trận đến tột cùng có đồ vật gì, lại dẫn tới yêu thú cùng nhân loại vứt bỏ thành kiến, một lòng đối phó sáu yêu quái kia.
- Môn nhân Thanh Vân Tông nghe lệnh, tiến công bên trái, hấp dẫn những yêu quái kia, che chở chúng ta!
Một đại hán râu dài mặc trường bào màu xanh lá cao giọng nói.
Thanh Vân Tông ?
Vân hồn Diệp Vân quét qua phát hiện, năm sáu trăm nhân loại cường giả này mặc dù tán loạn, nhưng đại khái có thể chia làm năm nhóm người, trong đó ba nhóm có một chút trật tự, nghe bọn hắn nói chuyện, hình như là người ba đại tông môn, mỗi một nhóm người tính ra đều ở một trăm trở lên, còn dư lại một nhóm không biết là lai lịch gì, thật giống như không phải là Tây Vũ Đế Quốc, nhân số có năm sáu chục, còn có một nhóm tương đối tán loạn, chỉ có hai ba mươi người, có thể là chút võ đạo thế gia của Tây Vũ Đế Quốc.
Thì ra người ba đại tông môn cũng tới, không trách được sẽ có nhiều cường giả như thế.
Sáu yêu quái thỉnh thoảng lại từ trên bầu trời đập xuống, cùng yêu thú, Huyền thú, nhân loại cường giả thình thịch thình thịch đánh nhau, trong lúc nhất thời trời đất mịt mù, sáu chỉ yêu quái kia cũng không biết là cấp bậc gì, cường đại không hợp thói thường, nhiều yêu thú, Huyền thú cùng nhân loại cường giả như vậy lại không làm gì được bọn chúng.
Có một chút yêu thú cùng nhân loại cố gắng vọt vào trong pháp trận, những yêu quái kia chợt lên tiếng, mãnh liệt hút mấy cái, tạo thành một đạo gió lốc kịch liệt, cấp chín nhân loại cường giả cùng yêu thú giống như là cắt lúa mạch ngã một mảnh, may mắn phần lớn là bị thương, lui trở lại, chỉ có số ít vận khí tương đối kém là treo.
Chiến đấu không biết tiến hành bao lâu, lại không có một người vọt vào trong pháp trận.
Chương 129 Ba đại tông môn
Trong Yêu thú, Huyền thú cùng nhân loại cường giả cũng có không ít đạt đến thập giai đỉnh phong, nhưng cũng không phải là đối thủ những yêu quái này, liên tiếp bị đánh bay ra ngoài!
- Pháp trận này đến tột cùng là vật gì, lại có nhiều người muốn đi vào như vậy, thật là khó có thể hiểu.
Diệp Vân thầm nghĩ, chẳng lẻ trong pháp trận này có bảo vật gì sao?
Tâm niệm vừa động, vào pháp trận xem một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao, nghĩ tới đây, Diệp Vân khẽ mỉm cười nói:
- A Ly, đến trong lòng của ta!
Sưu một tiếng, A Ly chui vào trong ngực Diệp Vân.
Diệp Vân từ trên sườn đất tung người lướt xuống, hướng những nhân loại cường giả kia chạy đi.
Năm sáu trăm nhân loại cường giả này là tạm thời tụ tập ở chung một chỗ, không có thủ lĩnh gì, hỗn chiến thành một đoàn, cùng yêu thú và Huyền thú bên kia, lộ ra vẻ tiến thối tự động, thỉnh thoảng lại phát động lên lực tiến công mạnh nhất.
Một ít nhân loại cường giả thấy Diệp Vân chạy tới, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền không để ý đến.
Diệp Vân lẫn vào đám người, trong thanh âm hỗn độn, nghe được có người nào đó đang nói thượng cổ pháp trận Thập Yêu, cụ thể những người đó cũng nói không ra lời, dù sao đi vào bên trong rất có thu hoạch là được rồi. Không biết thượng cổ pháp trận này là làm gì dùng.
Sáu yêu quái thỉnh thoảng lại đập xuống, thình thịch thình thịch, nhân loại cường giả lần lượt hướng về sau bay ra.
- Lên!
Một đám hơn ba mươi nhân loại cường giả lại phát động một lớp xung phong.
- Ở đâu ra tiểu oa nhi, cũng dám tới chỗ như thế, cút sang một bên.
Một tráng hán thân thể cường tráng cao lớn vung tay lên, huy chưởng muốn đem Diệp Vân đẩy ra. Trên mặt hắn hiện đầy vết sẹo, cầm trên tay một cây lang nha bổng khổng lồ, bộ dạng hung Vân ác sát.
Diệp Vân nhướng mày, vận khởi cương khí hộ thể, tráng hán này bất quá là một cấp chín đỉnh phong cường giả mà thôi, hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Thình thịch một tiếng, tráng hán cao lớn kia giống như là đập vào khối sắt, chấn đến cánh tay tê dại, hoảng sợ lui lại mấy bước, trước mắt thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi này, lại là một thập giai cường giả, trong con ngươi hắn hiện lên một tia hoảng sợ.
Diệp Vân cũng không để ý tới tráng hán kia, từ từ hướng bên pháp trận kia nhích tới gần, Vân hồn hướng trong pháp trận lan tràn ra, pháp trận chiếm diện tích mấy trăm mẫu, do mấy trăm cự thạch tạo thành, khu vực bên ngoài có thể dò xét, trong trận kim sáng lóng lánh, bị kim quang hoàn toàn bao phủ, Vân hồn cũng không cách nào xâm nhập.
Kim quang này chói mắt, chẳng lẻ trong pháp trận thật có bảo vật gì ?
Huyền khí trong pháp trận, tựa hồ so sánh với phía ngoài nồng nặc nhiều lắm.
- Độc lang, làm sao vậy ?
Phát hiện tráng hán cao lớn kia sững sờ, bên cạnh một trung niên nhân có chút thon gầy vỗ hắn một cái hỏi.
- Không có gì.
Tráng hán kia lắc đầu, vẫn có chút sợ hãi nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Vân, trẻ tuổi như vậy liền thập giai cường giả, có thể nào không để cho hắn khiếp sợ.
Dừng lại một chút, những người bọn họ này cũng đi theo hướng pháp trận lao đi.
Diệp Vân quyết định vào trong trận xem một chút, dần dần nhích tới gần biên giới pháp trận.
Bên cạnh những nhân loại cường giả kia vẫn còn đang xông về phía trước, Diệp Vân chợt gia tốc, nhích tới gần biên giới pháp trận.
Trên bầu trời một con yêu quái chợt bổ nhào xuống, yêu quái kia giống như là một đoàn bóng đen khổng lồ, chỉ có ở lúc đập xuống, mới huyễn hóa ra nanh vuốt còn có một gương mặt mơ hồ.
- Nó rơi xuống!
Những cấp chín cao thủ kia rối rít muốn chạy trốn, chỉ có hai thập giai đỉnh phong cường giả rống giận một tiếng, vung quyền trào ra, oanh một tiếng nổ tung, giống như chấn lôi, yêu quái chẳng qua là ngừng lại một chút, hai thập giai cường giả kia liền bị chấn bay ra ngoài.
Yêu quái chợt khẽ hấp, huyền khí trên người đám cường giả kia, thật giống như bị kéo ra vậy.
Thình thịch thình thịch, các cường giả cấp chín quyền cước công kích ở trên người yêu quái, căn bản không cách nào thương tổn được bọn chúng.
Một lớp xung phong mắt thấy sẽ bị đánh lùi, nhân loại cường giả đã lui tán.
Diệp Vân đột nhiên vọt tới trước, hướng trong pháp trận chạy như điên.
Chỉ yêu quái kia hướng Diệp Vân một chưởng phách xuống, một cổ uy áp cường đại rơi xuống, toàn thân giống như đã gặp phải đè ép mãnh liệt, thực lực yêu quái này, so sánh với thập giai đỉnh phong cường giả còn phải cường đại hơn nhiều.
Thực lực thật cường hãn, bất quá Diệp Vân sớm có dự liệu, chợt cô đọng ra một tia Vân hồn, xông thẳng tâm trí yêu quái.
Vân hồn đối với yêu quái yêu vật vẫn là rất có tác dụng kinh sợ, yêu quái quái khiếu một tiếng, hướng bên cạnh thối lui.
Diệp Vân không có nghĩ qua dùng Vân hồn làm yêu quái sợ quá chạy mất, nếu như yêu quái bị sợ đi, này sẽ có rất nhiều nhân loại cường giả tràn vào trong pháp trận, cho nên hắn chẳng qua là hơi dọa lùi yêu quái, thân thể cùng yêu quái sai thân mà qua, mấy cái lướt lên, xông ào vào trong pháp trận, thân thể rất nhanh biến mất ở phía sau một tảng đá.
Kể từ khi mới vừa rồi cùng Diệp Vân giao thủ một chút, độc lang vẫn chú ý đến Diệp Vân, thấy bóng lưng Diệp Vân biến mất ở sau cự thạch, ánh mắt lộ ra vẻ có chút dại ra.
- Độc lang, thế nào ?
- Cái người kia, tiến vào pháp trận rồi!
Độc lang khiếp sợ chỉ vào phương hướng pháp trận, nhiều người như vậy không ngừng đánh vào pháp trận, nhưng không có một người nào, không có một cái nào có thể thành công tiến vào, Diệp Vân rốt cuộc dùng phương pháp gì, dễ dàng liền tiến vào như thế?
Bên cạnh trung niên nhân thon gầy kia nhìn lướt qua phương hướng độc lang chỉ, nơi đó trừ một mảnh cự thạch ra, nào có người gì?
- Ngươi hoa mắt sao, đến bây giờ vẫn chưa có người nào xông đi vào đâu, ngay cả thập giai đỉnh phong cường giả cũng bị đánh lùi trở lại.
- Ta tuyệt đối không có hoa mắt, người kia quả thật tiến vào!
Độc lang kiên định nói, hơn nữa còn là vô cùng dễ dàng tiến vào, vẫn ngắm nhìn chung quanh, một đám cấp chín thập giai các cường giả vẫn không thuận theo không buông tha phát động xung phong, nhưng đều không ngoại lệ bị yêu quái đánh lùi trở lại, người thiếu niên kia đến tột cùng là làm sao làm được ?
Hắn cố gắng nhớ lại phương pháp của Diệp Vân, nhưng mà nghĩ đến đầu óc sắp nổ tung rồi, cũng không có nghĩ ra được Diệp Vân là đi vào thế nào, mặc cho đầu óc hắn thông minh, cũng không có thể liên tưởng đến loại vật Vân hồn này.
Trong Pháp trận cự thạch, Diệp Vân hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, phía ngoài những nhân loại cường giả kia còn đang không ngừng xung phong, nhưng mà vừa đụng đến yêu quái, cho dù là thập giai cường giả cũng là tè ra quần, duy chỉ có Diệp Vân là thoải mái tiến vào.
Vân hồn vật này, thật là tuyệt không thể tả!
Những cự thạch này tạo thành pháp trận, đến tột cùng là pháp trận gì, lại dẫn tới nhiều cường giả lâm vào điên cuồng như thế, hắn theo đường đất bằng phẳng trong cự thạch, vẫn đi phía trước, bởi vì lo lắng xúc động đến cấm chế gì, Diệp Vân lộ ra vẻ đặc biệt cẩn thận.
Chương 130 Thượng cổ tụ linh pháp trận
Cận thận từng chút một đi một thời gian ngắn, dọc theo con đường này lại là phi thường bình an, không có đụng phải phiền toái gì.
- A Ly, ngươi có ở đâu xem qua loại pháp trận này hay không?
Diệp Vân hỏi, A Ly hiểu còn là phi thường nhiều, có đụng phải đồ vật này nọ không hiểu, Diệp Vân sẽ hỏi thăm A Ly.
A Ly lắc đầu, xèo xèo kêu lên mấy tiếng.
Diệp Vân nghe hiểu một chút, A Ly nói pháp trận này nó mặc dù chưa từng thấy, nhưng xác định là sẽ không đả thương người.
Nếu không đả thương người, Diệp Vân treo lấy tâm liền phóng hạ ra, hướng trung ương pháp trận đi tới, càng nhích tới gần trung ương pháp trận, huyền khí càng là nồng nặc, khí cơ trong cơ thể tựa hồ bị dẫn động rồi, huyền khí càng không ngừng vận chuyển, có mấy phần khuynh hướng tăng cường, Vân hồn cũng có nhiều tia xao động.
Lại có thể dẫn động khí cơ, xem ra pháp trận này quả thật có chút huyền diệu.
A Ly giống như là cảm giác được cái gì, hưng phấn mà kêu to, sưu một chút, từ trong ngực Diệp Vân nhảy xuống, hướng trung ương pháp trận lao đi.
Diệp Vân theo sát phía sau, chỉ chốc lát sau, trung ương pháp trận một cái vòng tròn phương viên hơn 10m màu vàng xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, trên bàn màu vàng này khắc dấu rất nhiều đồ án Vân kỳ, chi chít, cảm giác viễn cổ thê lương đập vào mặt, có một loại Vân diệu cùng trang nghiêm nói không ra lời, trong đồ án này có hai cái văn tự khắc dấu phong cách cổ xưa, hình chữ phức tạp, nhưng loáng thoáng có thể phân biệt ra hai chữ 'Tụ linh'.
Tụ linh pháp trận ?
Diệp Vân lòng có hội ý, chẳng lẻ hai chữ tụ linh này chính là ý tứ đem huyền khí hội tụ lên?
Nơi này trình độ huyền khí nồng nặc hết sức kinh người, dĩ nhiên, cùng huyền khí trong phi đao của Diệp Vân trào ra là không có biện pháp tương đối, bất quá pháp trận có thể dẫn động khí cơ trong cơ thể, có thể cực đại tăng lên tốc độ tu luyện, còn có thể tăng cường Vân hồn, cái này tương đối khó được.
Hướng vòng tròn màu vàng kia đi tới, một cước bước vào trong vòng tròn màu vàng, tâm tình nhất thời trở nên một mảnh không minh, vòng tròn màu vàng này có một loại tác dụng đặc biệt, có thể cắt tỉa suy nghĩ lung tung trong lòng, làm cho tâm người yên lặng.
Nhìn thoáng qua A Ly, A Ly đứng ở trung ương pháp trận, giống như là tiến vào trạng thái kỳ dị nào đó, tròng mắt khép hờ.
Đó là một địa phương tu luyện tốt, không biết có thể tăng lên tu vi hay không, giúp hắn đột phá thập giai, Diệp Vân hướng trung ương vòng tròn màu vàng đi tới, ở trung ương vòng tròn màu vàng ngồi xuống, bắt đầu tu luyện, Cửu tinh vùng đan điền bắt đầu xoay tròn, huyền khí mênh mông bắt đầu khởi động, động tĩnh bên ngoài pháp trận phảng phất đã cùng hắn không liên quan.
Theo thời gian đổi dời, càng ngày càng nhiều nhân loại cường giả cùng yêu thú hội tụ đến ngoài tụ linh pháp trận, cũng có một ít nhân loại cường giả cùng yêu thú đi ngang qua sau khi không ngừng xung phong, rốt cục lựa chọn buông tha cho, có xa xa ngồi nghỉ ngơi và hồi phục, có thì rời đi.
Độc Lang gắt gao ngó chừng pháp trận, vẫn không thấy Diệp Vân đi ra ngoài, hắn cũng vọt mấy lần, không ngoài dự tính đều thất bại, chỉ có thể không cam lòng lui trở lại.
Thời gian trôi qua, hỗn chiến vẫn kéo dài chưa từng dừng qua, sáu chỉ yêu quái hình thể khổng lồ kia hoàn toàn không biết mỏi mệt vì vật gì, tận tâm tẫn trách bảo vệ tụ linh pháp trận.
Đại khái năm giờ sau, trong đám người một tiếng kêu sợ hãi vang lên.
- Pháp trận động!
Chúng cường giả hướng bên pháp trận kia nhìn lại, chỉ thấy trong pháp trận cự thạch, đang lấy một loại phương thức huyền diệu, chậm rãi di động tới, càng không ngừng biến ảo, cự thạch cùng mặt đất ma sát, phát ra ùng ùng nổ tung.
Mỗi một ngày qua đi, pháp trận cũng sẽ khởi động một lần, đây là nguyên nhân rất nhiều cường giả cùng yêu thú không muốn rời đi.
Ở pháp trận vận chuyển, đồng thời huyền khí chung quanh đột nhiên trở nên nồng nặc lên, huyền khí tầng mộtcủa Hạ Địa Quỳnh Lâu, đang từ bốn phương tám hướng tụ lại tới đây, ở chung quanh pháp trận tạo thành một đám mây huyền khí cự đại.
Một đám yêu thú cùng nhân loại cường giả rối rít tìm địa phương, vây tụ ở chung quanh Tụ linh pháp trận, bắt đầu tu luyện, rất nhiều cấp chín thập giai cường giả vì một vị trí tương đối nhích tới gần pháp trận mà đánh nhau, thậm chí không tiếc ngươi chết ta sống.
Độc Lang chỉ có cấp chín đỉnh phong, vị trí cách tụ linh pháp trận gần một chút là không tới phiên hắn, hắn chỉ có thể ở địa phương xa hơn ngồi xuống, mặc dù cách khá xa, nhưng chung quanh huyền khí nồng nặc, để cho tốc độ tu luyện của hắn so sánh với bình thời nhanh đâu chỉ gấp mười lần!
Hướng pháp trận nhìn thoáng qua, rời xa pháp trận xa như vậy, huyền khí lại nồng nặc như thế, huyền khí trung ương pháp trận kia, nồng nặc đến loại trình độ nào? Đoán chừng là gấp trăm lần nghìn lần phía ngoài cũng không dừng lại! Có thể tưởng tượng Diệp Vân ở trung ương pháp trận có bao nhiêu thoải mái!
Nghĩ đến đây, Độc Lang ghen tỵ đến sắp hộc máu, nếu để cho hắn ở trung ương pháp trận tu luyện một phút đồng hồ, cho dù để cho hắn đem tất cả gia sản hiện tại góp vào, thậm chí bồi lên mấy lão bà tiểu thiếp như hoa như ngọc của hắn cũng nguyện ý! Chỉ cần ở trung ương pháp trận tu luyện một phút đồng hồ, nói không chừng hắn có hy vọng đột phá gông cùm xiềng xiếc, đạt tới thập giai cường giả cảnh giới!
Pháp trận vừa vận chuyển, người ở phía ngoài cũng vào không được pháp trận rồi, phân tranh cuối cùng là bình tĩnh lại.
Lúc này, Diệp Vân đang đứng ở trung ương tụ linh pháp trận, chân mày khẽ nhúc nhích, bởi vì hắn trong tu luyện, đột nhiên cảm giác được tác dụng pháp trận tăng cường mấy lần thậm chí là mấy chục lần, khí cơ toàn thân cuồng bạo vận chuyển, tốc độ tu luyện so với trước mau hơn mười lần không ngừng!
Lúc trước tốc độ tu luyện của Diệp Vân cũng đã vô cùng kinh người rồi, bây giờ tốc độ tu luyện này, có thể dùng kinh khủng để hình dung.
Diệp Vân cảm giác được huyền khí của mình từ từ kéo lên, mãnh liệt chạy chồm, oanh một tiếng, rốt cục đột phá cấp chín trung kỳ, đạt đến cấp chín đỉnh phong, hướng mặt trước nhìn lại, gông cùm xiềng xích đang ở trước mắt, chỉ cần xông phá gông cùm xiềng xích, là có thể xâm nhập hàng ngũ thập giai cường giả!
Diệp Vân lúc ở cấp chín trung kỳ, liền có thể cùng thập giai sơ kỳ cường giả đối kháng, bây giờ đạt tới cấp chín đỉnh phong, không biết có thể đánh thắng được thập giai trung kỳ Lưu Kham hay không, nếu xâm nhập hàng ngũ thập giai cường giả, Diệp Vân thậm chí dám cùng Khâu Anh đối mặt!
Đông Lâm Quận Vương Lưu Huân, Lưu Kham còn có Tả thừa tướng Khâu Anh, chờ ta ra khỏi tụ linh pháp trận, lại tìm các ngươi tính toán! Đan điền Diệp Vân tựa như một cái nước xoáy cấp tốc vận chuyển, điên cuồng hấp thu huyền khí.
Trong đầu oanh một tiếng nổ vang, thức hải trở nên vô cùng trong suốt, Vân hồn của Diệp Vân dần dần bay tới trong hư không, vì không dẫn phát đông đảo yêu thú ở phía ngoài tao loạn, Diệp Vân thu liễm hơi thở Vân hồn, cũng không có ngưng hóa đao binh, bất quá Diệp Vân có thể cảm giác được, trên bầu trời một đoàn lại một đoàn hồn niệm, cực kỳ nhanh hướng bên này tụ tập tới.