Chứng kiến Đạm Đài Lăng lao đến, Diệp Vân cười nhạt một tiếng, tiếp tục đánh tiếp lại không có ý nghĩa gì, chẳng lẽ thật muốn cùng Đạm Đài Lăng ngươi chết ta sống phân cái thắng bại sao? Hai tay của hắn mở ra, đem Thần Hải thu trở lại, sau lưng sư tử mạnh mẽ thiêu đốt lên ngọn lửa màu tím kia, cũng từ từ tiêu tán.
Hải Thần Tam Xoa Kích tựa như một đạo Thất Thải thần cầu vồng, ngay lập tức tới, mắt thấy đã đến cách cổ họng Diệp Vân chỉ có ba thốn, thấy Diệp Vân thu hồi tất cả phòng ngự, đứng tại nguyên chỗ bất động, trên mặt trầm tĩnh của Đạm Đài Lăng hiện lên một vẻ bối rối, nếu không thu tay lại, Diệp Vân thật sự sẽ chết!
Ở dưới tình thế như ngàn cân treo sợi tóc, Đạm Đài Lăng tay phải thu lại, đem Hải Thần Tam Xoa Kích nghiêng đi vài phần, cái mũi kích sắc bén kia từ chỗ đôi má Diệp Vân xẹt qua, mang theo một giọt huyết châu, bay ra thật xa mới rơi trên mặt đất.
"Bành" một tiếng trầm đục, Đạm Đài Lăng thu thế bất trụ, cùng Diệp Vân đụng vào nhau, hai người cùng một chỗ trở mình lăn đi ra ngoài.
Đạm Đài Lăng biết rõ mình khả năng không phải đối thủ của Diệp Vân cho nên đem hết toàn lực, không có một điểm giữ lại, không nghĩ tới Diệp Vân đột nhiên không đánh, làm nàng trở tay không kịp.
Thế xông quá mạnh, hai người ôm cùng một chỗ, không tự chủ được ngã đâm vào trên cấm chế diễn võ trường lúc này mới ngừng lại được.
Diệp Vân một tay vây quanh lấy eo nhỏ nhắn của Đạm Đài Lăng, tay kia đột nhiên đặt ở trên cổ tay trắng như ngọc của Đạm Đài Lăng, cả người đặt ở trên người Đạm Đài Lăng, trên mặt lộ ra một tia dáng tươi cười ranh mãnh:
- Ta thắng!
- Ngươi. . . Chơi xấu!
Đạm Đài Lăng không nghĩ tới Diệp Vân lại dùng loại phương thức vô lại này thắng nàng, không khỏi có chút tức giận, nếu như không phải nàng cuối cùng thu tay lại, Diệp Vân khả năng đã bị chết, đây quả thực là cầm tánh mạng nói giỡn! Hai tay quẩy người một cái, nhưng lại không có thể giãy giụa khai, tư thế hai người mập mờ, lại để cho Đạm Đài Lăng từ trước đến nay tâm như mặt nước phẳng lặng trong nội tâm cũng không khỏi bay lên vài phần gợn sóng, hai ngọn núi đầy đặn có chút phập phồng.
Khoảng cách gần như vậy tiếp xúc, trong nội tâm Diệp Vân cũng không khỏi đại động, Đạm Đài Lăng là mê người như vậy, so sánh với bình thường lãnh đạm, trên mặt trắng nõn kia của nàng, bởi vì có chút ửng đỏ mà lộ ra so với bình thường nhiều thêm vài phần mềm mại đáng yêu.
Ngay cả là nữ tử lại lạnh lùng như băng, trong đáy lòng cũng có một địa phương ôn nhu.
Ánh mắt Diệp Vân lẳng lặng dừng ở trên khuôn mặt Đạm Đài Lăng, lông mi hình lá liễu, đôi mắt xinh đẹp giống như thanh tuyền, cặp môi đỏ mọng như cánh hoa, không một chỗ không đẹp, không một chỗ bất hoàn mỹ, để cho người nhịn không được muốn tinh tế miêu tả.
Cùng Diệp Vân lẳng lặng đối mặt, Đạm Đài Lăng tâm kìm lòng không được có chút rung động, không khỏi có vài phần khẩn trương. Nàng mới phát hiện, nguyên lai mình cùng nữ tử bình thường đồng dạng, cũng sẽ có cảm xúc khẩn trương cùng ngượng ngùng.
Thân thể hai người mật thiết dán hợp cùng một chỗ, Diệp Vân có thể tinh tường cảm nhận được thân thể mềm dẻo cùng co dãn của Đạm Đài Lăng, trước ngực Đạm Đài Lăng một đôi no đủ mềm mại kia chăm chú dán bộ ngực của hắn, cái loại xúc cảm mỹ diệu này để cho thân thể Diệp Vân không thể ngăn chặn nóng lên.
Diệp Vân dừng ở con mắt thanh tịnh hữu thần kia của Đạm Đài Lăng, giờ phút này trong đôi mắt Đạm Đài Lăng đúng là đã hiện lên một vẻ bối rối cùng ngượng ngùng, đây quả thực là sự tình chưa bao giờ có, để cho Diệp Vân cảm thấy có một phen ý cảnh khác.
Diệp Vân nghe thấy được một mùi thơm trên người Đạm Đài Lăng, tựa như U Lan trong cốc tách ra, như thuốc phiện làm cho người thành nghiện.
Advertisements
Diệp Vân như là bị đầu độc, chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi của Đạm Đài Lăng, một hương thơm say lòng người thấm vào ruột gan.
Đạm Đài Lăng lập tức mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn xem Diệp Vân, không nghĩ tới Diệp Vân to gan như vậy, từ nhỏ đến lớn, Diệp Vân là nam nhân thứ nhất dám đụng nàng như vậy, nghĩ đến trước kia kinh nghiệm đủ loại, cảm giác khí tức quen thuộc trên người Diệp Vân, linh hồn vì sợ mà tâm rung động bỗng nhúc nhích, lông mi nàng nhẹ nhàng rung rung, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.
Hai người gắn bó như môi với răng, trao đổi lấy khí tức lẫn nhau, hết thảy đều là phù hợp mà mỹ hảo như vậy, để cho Diệp Vân không khỏi than nhẹ lên tiếng.
Trên người Đạm Đài Lăng, có một loại khí tức đặc biệt để cho người mê muội, ở dưới cỗ hơi thở này ảnh hưởng, Diệp Vân kiềm nén không được xao động trong lòng, một tay ở trên lưng áo Đạm Đài Lăng vuốt ve, một tay nắm chặt trước ngực đầy đặn của nàng, xúc cảm trong tay tinh tế tỉ mỉ mềm mại, để cho trong nội tâm Diệp Vân sinh ra một loại cảm giác hưng phấn mãnh liệt.
Đạm Đài Lăng ngâm khẻ một tiếng, thân thể biến thành hình người, lộ ra một đôi đùi ngọc thon dài mượt mà, chân ngọc lỏa lồ như là kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế.
Hai tay Diệp Vân nhẹ nhàng vẽ một cái, sa y màu lam nhạt trên người Đạm Đài Lăng chảy xuống, lộ ra một thân thể trắng noãn hoàn mỹ, cái đường cong phập phồng kia, cái xúc cảm mềm dẻo tinh tế tỉ mỉ, kia không một cái không để cho người trùng kích mãnh liệt.
Hai tay ở trên lưng ngọc trắng noãn của nàng chậm rãi mơn trớn, cái loại xúc cảm trắng nõn óng ánh kia, để cho Diệp Vân có chút kìm lòng không được.
Ở dưới Diệp Vân khẽ vuốt, thân thể Đạm Đài Lăng nhanh chóng nổi lên một tia màu sắc phấn hồng, trở nên nóng bỏng, nàng tựa hồ có một ít khẩn trương, hai tay chống đỡ ngực Diệp Vân, lại có chút không biết hướng chỗ nào phóng, nhanh nhắm chặc hai mắt, lông mi nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy.
Mặc dù ai cũng không cách nào tưởng tượng, Bắc Hải chi Vương gần đây trong trẻo nhưng lạnh lùng tự kiềm chế, cao ngạo tôn quý, giờ khắc này lại sẽ lộ ra mị thái thiếu nữ động lòng người như thế.
Cảnh trí mê người như thế, để cho con mắt Diệp Vân càng sâu, hô hấp cũng tăng thêm, hơi thở nóng bỏng phụt lên bên tai Đạm Đài Lăng, làm người dưới thân một hồi nhẹ nhàng sợ run.
Đạm Đài Lăng không khỏi ưm một tiếng, thanh âm như là thanh tuyền trong núi chảy xuôi, lại như không cốc hồi âm, mang theo cảm giác làm lòng người say.
Trong cấm chế Diễn Võ Trường, hai người không ngừng triền miên lấy, thổ lộ lấy tình cảm trong nội tâm.
So sánh với Bệ Linh cuồng dã, Đạm Đài Lăng lộ ra rụt rè rất nhiều, thậm chí có vài phần thiếu nữ ngượng ngùng, cùng bộ dạng ngày bình thường cao cao hoàn toàn bất đồng, chỉ biết bị động đón ý nói hùa Diệp Vân, đây càng để cho Diệp Vân trong nội tâm nhiều thêm vài phần thương tiếc.
Thiếu nữ Hải yêu nhất tộc, từ trước đến nay chuyên tình, sau khi các nàng biến thành một nữ nhân, các nàng sẽ chung tình với một nam nhân duy nhất, hơn nữa phi thường mềm mại.
- Đạm Đài, từ nay về sau, ngươi là nữ nhân của ta rồi.
Diệp Vân ở bên tai Đạm Đài Lăng nhẹ giọng nói.
Chương 812 Tiểu Hải yêu (1)
Trên gương mặt Đạm Đài Lăng nổi lên một tia đỏ ửng, cúi đầu xuống nhẹ nhàng lên tiếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Diệp Vân là người đàn ông đầu tiên ở bên trong tánh mạng của nàng, cũng là một người duy nhất, từ nay về sau, Diệp Vân chính là một tồn tại trọng yếu nhất trong sinh mệnh của nàng. Vì Diệp Vân, cho dù đem thiên nhấc ra một lỗ thủng, nàng cũng sẽ không chút do dự!
Làm thê tử, chính là một loại cảm giác như vậy sao?
Nguyên lai trước kia sinh hoạt, đúng là tái nhợt như vậy, mà Diệp Vân xuất hiện, làm tánh mạng của nàng nhiều thêm một tí sắc thái lộng lẫy. Phảng phất giờ phút này, tánh mạng của nàng mới có ý nghĩa cùng giá trị.
Nửa canh giờ đi qua, Diệp Vân phát ra một tiếng hổ gầm trầm trầm.
Trong cấm chế, tràn đầy kiều diễm, trên mặt Đạm Đài Lăng một mảnh ửng đỏ, mang theo một tia dư vị về sau.
- Nếu như con của chúng ta sinh ra, nên gọi hắn là gì?
Đạm Đài Lăng rúc vào trong ngực Diệp Vân, ngọc thủ trắng noãn nhẹ nhàng mơn trớn đôi má Diệp Vân, trong nội tâm bị một loại hạnh phúc bình tĩnh nhồi vào.
Gặp biểu lộ Diệp Vân có chút giật mình sững sờ, trong mắt Đạm Đài Lăng lộ ra vui vẻ nhu hòa, nói khẽ:
- Hải yêu nhất tộc chúng ta lần thứ nhất sẽ thai nghén, ta đã cảm nhận được sự hiện hữu của hắn, là một nam hài.
Nghe Đạm Đài Lăng nói, Diệp Vân kinh ngạc vô cùng, mình đã làm phụ thân rồi hả? Cái này không khỏi cũng quá khó có thể tin, làm cho người trở tay không kịp rồi.
Tại trải qua ngắn ngủi kinh ngạc, trong nội tâm tự nhiên sinh ra một loại cuồng hỉ mãnh liệt, khó có thể tin nói:
- Ta đã là phụ thân rồi?
Hắn cầm lấy tay Đạm Đài Lăng, nhìn xem trên mặt điềm tĩnh của Đạm Đài Lăng lộ ra một vòng vui vẻ ôn nhu, trên người tản ra một tia mẫu tính chói lọi.
- Ân. Bất quá nữ nhân Hải yêu nhất tộc chúng ta, không giống nhân loại mười tháng hoài thai như vậy, chúng ta phải thai nghén hai năm.
Đạm Đài Lăng khẽ vuốt bụng dưới y nguyên bằng phẳng của mình thoáng một phát, lộ ra mỉm cười thỏa mãn, Thần Hải của nàng có thể cảm nhận được, tiểu sinh mệnh kia đang cố gắng hấp thu lấy dinh dưỡng. Đây là hài tử của nàng cùng Diệp Vân, tâm tính lạnh như băng kia của nàng đã hoàn toàn hòa tan, trong nội tâm đã bị mẫu tính yêu thương nhồi vào.
Cái này là ý nghĩa tánh mạng, tình yêu, thân tình.
Đạm Đài Lăng đối với đạo lại có một ít lĩnh ngộ mới. Cảm giác nhân sinh đã nhận được một loại thăng hoa hoàn mỹ.
Diệp Vân hưng phấn đến có chút choáng váng, hoàn toàn không thể tưởng được Hải yêu nhất tộc lại là thể chất như thế, tay phải chậm rãi mơn trớn phần bụng bằng phẳng của Đạm Đài Lăng, bên trong đang có một tánh mạng nho nhỏ đang thai nghén, tiểu sinh mệnh này là cốt nhục của mình cùng Đạm Đài!
Là người của hai thế giới, hắn chưa bao giờ tưởng tượng qua như hôm nay như vậy, thân là người phụ thân, cái loại cảm giác hạnh phúc này, tới đột nhiên như vậy.
- Nếu không, ngươi vẫn là không cần đi Tinh Hải Chiến bộ a?
Diệp Vân trầm mặc chốc lát nói, đem Đạm Đài Lăng giữ ở bên người. Hắn tự tin nhất định có thể chiếu cố tốt Đạm Đài Lăng.
Đạm Đài Lăng nghe vậy lắc đầu, nhìn xem Diệp Vân, ôn nhu lại kiên định nói:
- Tinh Hải Chiến bộ là nhất định phải đi, bên ngoài còn có tộc nhân của chúng ta. Còn có gia gia, thúc công, chú bác của hài tử, không thể buông tha cho bất luận cơ hội gì cứu bọn hắn. Chúng ta hẹn một năm sau gặp lại. Dù sao mặc dù đã đến Tinh Hải Chiến bộ, ở trước khi hài tử sinh ra, ta tuyệt đối sẽ không đi loại địa phương nguy hiểm Tiểu Thiên Nguyên Giới này.
Tuy trong nội tâm Diệp Vân tràn đầy không bỏ, nhưng thực sự minh bạch Đạm Đài nói rất có đạo lý, nghĩ nghĩ, Đạm Đài đi qua chỉ là học tập truyền thừa, thời gian một năm chắc có lẽ không có vấn đề gì, xem trình độ yêu thích đối với hài tử của Đạm Đài, nàng là sẽ không dễ dàng mạo hiểm đấy.
- Ta nhìn luật phápĐạo Đình, muốn đem tộc nhân của chúng ta qua đây, có ba loại phương pháp, loại thứ nhất, trở thành Chiến Hoàng hoặc là để cho Chiến Hoàng cường giả ra mặt. Loại thứ hai, ở bất cứ một tòa Thánh Thành có được một mảnh lãnh địa tư nhân, đạt được khế ước số lượng hộ tịch nhất định, như vậy bọn hắn có thể trong lãnh địa tư nhân ở lại, bất quá giá cả tư nhân lãnh địa cực kỳ đắt đỏ, tốn hao tiền tài phải dùng thiên tự để hình dung. Loại thứ ba, 1000 vạn Ảnh Kim Cổ Tệ dẫn độ một cái, bất quá dẫn độ tới chỉ có thể ở bên ngoài thành trì sống trong Bằng Hộ Khu (gia đình sống bằng lều). Ta nghĩ nghĩ, vẫn là loại phương pháp thứ nhất càng thêm ổn thỏa, mà muốn tiếp xúc đến Chiến Hoàng cấp cường giả, cũng chỉ có thể tiến về Chiến bộ rồi.
Đạm Đài Lăng nói ra.
Diệp Vân nhẹ gật đầu, hắn cũng nhìn Đạo Đình luật pháp, ba loại phương án dẫn độ, loại thứ nhất xác thực tương đối đơn giản một ít.
Diệp Vân ôm chặt Đạm Đài Lăng, dặn dò:
- Ngươi nhất định phải coi chừng!
Ngẫm lại luật pháp Thiên Nguyên Đại Lục, quả thật làm cho người an tâm rất nhiều, đương nhiên vẫn có một ít đau buồn âm thầm, luật pháp lại sâm nghiêm, cũng sẽ có người bí quá hoá liều hoặc là chà đạp luật pháp.
Khá tốt dùng thiên phú của Đạm Đài Lăng, đi Chiến bộ cũng là thiên tài bị Chiến bộ gắng sức bồi dưỡng, phương diện an toàn hẳn là không cần lo lắng.
Cúi đầu nhìn xem Đạm Đài Lăng, đem nàng so với trước lạnh lùng như băng, hiện tại Đạm Đài Lăng lại thêm một ít mị lực, để cho người kìm lòng không được, Diệp Vân nhịn không được cúi người xuống dưới.
- Cẩn thận một chút.
Cảm giác được Diệp Vân lại có chút rục rịch, hai gò má Đạm Đài Lăng hà phi, nhẹ nói lấy.
- Ta sẽ chú ý.
Diệp Vân mỉm cười nói ra.
Sau một lát, thanh âm rên rỉ của Đạm Đài Lăng lại vang lên, xuân sắc khôn cùng.
Đêm dần khuya, trong thành chủ phủ một mảnh yên tĩnh.
Trong cấm chế Diễn Võ Trường, Đạm Đài Lăng mặc một thân váy dài màu xanh da trời, đem tóc dài cao cao co lại, có một loại trang nhã động lòng người nói không nên lời, trên mặt của nàng nhiều thêm vài phần kiều mỵ, để cho người nhìn không khỏi tim đập thình thịch.
Đem so với trước, khí chất của Đạm Đài Lăng có một tí biến hóa kỳ diệu, nhưng biến hóa như thế làm cho Diệp Vân mừng rỡ không thôi.
- Năm năm ước hẹn, vẫn có hiệu lực. Hôm nay không có phân ra thắng bại, chúng ta đợi năm năm ước hẹn đến lại đọ sức.
Đạm Đài Lăng hé miệng cười cười, lẳng lặng ngưng mắt nhìn Diệp Vân.
- Còn muốn đánh à?
Khuôn mặt Diệp Vân lập tức khổ sáp nói:
- Năm năm sau, ngươi đã là mẫu thân rồi.
Nghe được Diệp Vân nói, Đạm Đài Lăng phốc xích cười khẽ một tiếng, cười tươi như hoa.
Chứng kiến dáng tươi cười của Đạm Đài Lăng, Diệp Vân nao nao, theo nhìn thấy Đạm Đài Lăng bắt đầu, hắn rất ít nhìn thấy Đạm Đài Lăng cười qua, Đạm Đài Lăng cười rộ lên thật sự rất đẹp, tựa như một đóa hoa hải đường kiều diễm vô cùng.
- Ngươi trở về an ủi A Ly muội muội thoáng một phát a, ngày kia nàng cũng phải đi rồi, trong nội tâm nàng có lẽ cũng rất khó chịu, chúng ta ngày mai gặp lại!
Chương 813 Tiểu Hải yêu (2)
Đạm Đài Lăng hướng cây cột trong diễn võ trường kia hư không vỗ một chưởng, chỉ thấy cấm chế chung quanh Diễn Võ Trường nhanh chóng tiêu tán.
Ai cũng không biết trong cấm chế vừa mới xảy ra chuyện gì.
Đạm Đài Lăng quay đầu lại thật sâu nhìn thoáng qua Diệp Vân, phi thân lướt lên, hồi chỗ ở của mình.
Nhìn xem bóng lưng Đạm Đài Lăng biến mất giữa đêm đen, trên mặt Diệp Vân hiện lên một tia kiên định chi sắc, trên người hắn trách nhiệm càng ngày càng nặng rồi, vì người bên cạnh, hắn phải trở nên càng mạnh hơn nữa, như vậy mới có đủ thực lực bảo hộ bọn hắn!
Nhớ tới hài tử trong bụng Đạm Đài Lăng, vừa mới sinh ra hắn sẽ là dạng gì, là Hải yêu hay nhân loại?
Bất kể là Hải yêu hay nhân loại, Diệp Vân cũng sẽ không để ý, ở cái thế giới này Yêu thú Huyền thú cùng nhân loại kỳ thật không có khác nhau quá lớn, lẫn nhau tầm đó cũng có thể thông hôn. Hắn sẽ cùng mình có vài phần giống nhau? Hắn là cốt nhục của mình cùng Đạm Đài, thiên phú chắc có lẽ không quá kém a?
Như thế đủ loại tưởng tượng, làm trong nội tâm Diệp Vân tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
- Nếu có một tiểu Hải yêu, một tiểu Lôi thú, một tiểu Ly Miêu còn có một tiểu nhân loại, nhân sinh liền viên mãn rồi.
Diệp Vân bùi ngùi thở dài, trong nội tâm đầy cõi lòng lấy ước mơ, hi vọng Bệ Linh bên trong Mê Huyễn Bảo Châu không có việc gì, cũng hi vọng có một ngày có thể gặp lại Nữu Nhi.
Nhân sinh đã có mục tiêu càng lớn, trong nội tâm Diệp Vân tràn đầy ý chí chiến đấu, cũng trở về gian phòng của mình.
Tiền viện hoa viên Phủ thành chủ, Đạm Đài Lăng một thân váy dài màu xanh da trời, côi cút mà đứng, ngửa đầu nhìn lên trăng sáng trên trời, ánh mặt trăng sáng tỏ trút xuống, đem hoa viên trang điểm thần bí mà xinh đẹp.
Nàng một người lẳng lặng đứng thẳng, nhớ tới rất nhiều rất nhiều.
- Phụ thân, ngươi đã có tôn nhi.
Đạm Đài Lăng trong lòng nghĩ lấy, tay phải chậm rãi mơn trớn phần bụng, nghĩ đến Diệp Vân, trên mặt của nàng hiện lên một tia ôn nhu chi sắc.
Trong nội tâm nàng đạo băng cứng kia, đã ở tối nay hòa tan ra.
Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy cái gì, ánh mắt hướng bóng cây trong bóng tối kia nhìn lại.
- Ai?
Đạm Đài Lăng khẽ quát một tiếng.
Một người chậm rãi từ bên trong bóng cây đi ra, bộ dạng hắn 25~26 tuổi, mặc một thân trường bào màu rám nắng, tướng mạo anh tuấn, ôn nhã cười nói:
- Xin chào, ta gọi Nhất Ngôn, là Lân Hoàng đệ tử. Ta từ chỗ thành chủ tới, vừa vặn đi ngang qua đây chứng kiến cô nương, nhịn không được trú lưu chốc lát, kính xin cô nương chớ trách.
Nhất Ngôn xác thực vừa mới từ bên thành chủ kia đi ra, hắn và Tề Diễn rất có quan hệ cá nhân. Tu vi Đạo Huyền cảnh, lại là một vị Chiến Hoàng đệ tử, thân phận hiển quý, hơn nữa hắn cũng có hi vọng rất lớn trùng kích Chiến Hoàng, ở bên trong Yên Vân Thánh Thành, hắn xem như một nhân vật hết sức quan trọng rồi.
Trước kia thời điểm khảo thí Tinh Hồn dung hợp độ, hắn không có đi, nhưng mà yến hội buổi tối hắn lại tham gia, lúc ấy hắn chỉ là xa xa thấy được Đạm Đài Lăng, liền bị mỹ mạo của Đạm Đài Lăng hấp dẫn, về sau lại nghe nói Đạm Đài Lăng Tinh Hồn dung hợp độ là 72, điều này làm hắn cảm thấy khiếp sợ, hắn Tinh Hồn dung hợp độ mới 50 mà thôi, ở thủ hạ sư tôn, liền được cho số một số hai rồi.
Advertisements
Đạm Đài Lăng tựa như một tòa Băng Sơn, nhưng lại có trí mạng lực hấp dẫn, trong yến hội rất nhiều người đều đụng phải cái đinh, lại còn có nhiều người hơn tiến đến gần, nhìn xem những người kia thất bại mà về, lúc ấy Nhất Ngôn cũng không có tiến lên, hắn dầu gì cũng là người có thân phận, cái loại nơi không tiện tự đòi mất mặt này sẽ không làm, vừa rồi ở dưới ánh mặt trăng kia, hắn trong lúc vô tình thấy được thần sắc Đạm Đài Lăng ôn nhu lóe lên rồi biến mất, chỉ là kinh hồng thoáng nhìn, liền thật sâu khắc dấu trong lòng của hắn, để cho tim đập của hắn ngăn không được nhanh hơn vài phần.
Hắn bái kiến rất nhiều nữ nhân, có rất nhiều cũng được cho tuyệt sắc, nhưng không ai như Đạm Đài Lăng cho hắn cảm giác tim đập thình thịch như vậy.
Đạm Đài Lăng cái thần sắc ôn nhu kia, thân ảnh cao quý trang nhã, ở trong lòng của hắn đã khó xóa đi rồi.
Nhất Ngôn nguyên cho là mình đứng ở trong bóng cây, lấy tu vi Đạo Huyền cảnh của hắn, Đạm Đài Lăng là không có biện pháp phát hiện, nhưng không nghĩ tới Đạm Đài Lăng lại nhạy cảm như vậy, bị phát hiện ở bên cạnh nhìn lén, là một loại cử động rất thất lễ.
Đạm Đài Lăng thấy có người ngoài, lại khôi phục bộ dạng lạnh tựa băng sương, ở trên yến hội nàng đối với cái gọi Nhất Ngôn này có nghe thấy, vẻ mặt hờ hững nói:
- Sắc trời đã tối, ta muốn về nghỉ ngơi, các hạ xin cứ tự nhiên.
Đạm Đài Lăng khôi phục vẻ mặt lãnh đạm kia, mới vừa rồi thời khắc ôn nhu, giống như là chẳng bao giờ xuất hiện quá, Nhất Ngôn không khỏi có mấy phần tiếc hận, thấy Đạm Đài Lăng cự người ngoài ngàn dặm, hắn hơi có chút lúng túng, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Vừa lúc ánh trăng, cô nương không ở lại ngắm trăng sao?
- Không được.
Đạm Đài Lăng tích chữ như vàng, cũng không thèm nhìn tới Nhất Ngôn, trực tiếp hướng phòng khách của mình đi tới.
Không biết tại sao, ở trước mặt Đạm Đài Lăng, Nhất Ngôn từ trước đến giờ tự nhận là con cưng thiên tử, cũng có mấy phần tự ti, hắn là Tinh Hồn dung hợp độ 50 mặc dù coi là một thiên tài , nhưng ở trước mặt Đạm Đài Lăng lại cái gì cũng không phải, mặc dù Đạm Đài Lăng hiện tại mới là Thần Hải cảnh giới, mà hắn đã là Đạo Huyền tam trọng, nhưng đoán chừng không dùng được mấy năm, Đạm Đài Lăng sẽ xa xa bỏ qua hắn.
Nhưng hắn là biết, thiên tài Tinh Hồn dung hợp độ đạt tới 70 trở lên là đáng sợ cở nào, phải biết rằng Đạm Đài Lăng có thể là người có tư cách học tập Hải Thần truyền thừa!
Nhìn bóng lưng yểu điệu của Đạm Đài Lăng biến mất ở cuối hành lang, trong lòng Nhất Ngôn hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng cũng không dám tiến lên ngăn trở, chờ ngày mai Đạm Đài Lăng rời đi Yên Vân thánh thành, hắn liền sẽ không còn được gặp lại giai nhân nghiêng nước nghiêng thành này.
Trong lòng nhớ thương, nhưng chẳng biết làm sao.
***
Diệp Vân trở lại gian phòng của mình, A Ly đã đem một quyển Đạo đình luật pháp thật dầy kia lật xem hơn phân nửa, ngẩng đầu nhìn đến Diệp Vân trở lại, trong con ngươi hiện lên một tia sắc thái vui vẻ, sưu một tiếng, nhảy lên đến trên bả vai Diệp Vân.
Cảm giác được ánh mắt lấp lánh hữu thần kia của A Ly rơi vào trên mặt mình, gương mặt Diệp Vân khẽ nóng lên, mới vừa rồi hắn không mang A Ly cùng Đạm Đài gặp mặt, còn đem hài tử làm đi ra, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm giác chột dạ.
- A Ly, chúng ta nghỉ ngơi đi.
Diệp Vân có chút lúng túng nói.
A Ly cười híp mắt, gật đầu.
Trên người Diệp Vân, còn có một tia mùi thơm say lòng người kia của Đạm Đài Lăng, A Ly như thế nào cảm giác không ra? Trong mắt của nàng toát ra một tia buồn bã, lão tổ tông bên trong Mê Huyễn Bảo Châu ngăn cản nàng ngưng hóa hình người, nàng cũng không có cách nào.
Chương 814 Thiên Nguyên thế giới
Ngày mai liền phải rời đi, không biết khi nào mới có thể lại gặp nhau, trong lòng của nàng tràn đầy thương cảm.
Có thể có một ngày, ở trong lòng Diệp Vân, nàng lưu lại Ấn Ký cuối cùng sẽ dần dần nhạt đi hay không, một ngày nào đó rất nhiều năm sau, làm bạn ở Diệp Vân bên cạnh có Đạm Đài Lăng, có Bệ Linh, nhưng không có nàng?
Trong lòng nàng có chút xé đau lên.
Diệp Vân ngồi ở trên giường, ngưng thần tu luyện, mà A Ly lại là an tĩnh co rúc ở bên chân Diệp Vân.
Ngày thứ hai, cả Yên Vân thánh thành phi thường náo nhiệt, mọi người đều cuồng hoan ăn mừng ba siêu cấp thiên tài.
Tin tức bên Yên Vân thánh thành này ra ba siêu cấp thiên tài, đã dùng thành Chủ phủ Tinh Thần Thủy Tinh nhanh chóng truyền lại đi ra ngoài. Sau khi biết tin tức kia, cao tầng mười sáu Chiến bộ cũng có chút chấn động, ánh mắt cả Thiên Nguyên Đại Lục cũng tập trung ở Yên Vân thánh thành.
Tin tức Diệp Vân Tinh Hồn dung hợp độ là 0, Tề Diễn cũng không có nói, nhưng lúc ấy người vây xem rất nhiều, tin tức đúng là vẫn rất nhanh truyền bá đi ra ngoài, biến thành trò cười cho mọi người, phải biết rằng người trên Thiên Nguyên Đại Lục bắt đầu dùng Tinh Hồn kết tinh khảo nghiệm Tinh Hồn dung hợp độ, từ ngàn năm nay, là không có một người Tinh Hồn dung hợp độ là 0.
Đây tột cùng là phế vật đến trình độ nào, mới có thể làm cho Tinh Hồn dung hợp độ ngay cả 1 cũng không có a?
Diệp Vân trong lúc nhất thời cũng trở thành danh nhân của Yên Vân thánh thành, hơn nữa danh tiếng còn có khuynh hướng hướng những Thánh thành khác truyền bá.
Ngay sau đó, ba tòa thánh thành còn lại cũng lục tục truyền đến tin tức, Bắc Lăng, Nam Hoang, Tây Viêm ba tòa đại lục chia ra có chín người, chín người, mười một người tiến vào Thiên Nguyên Đại Lục.
Những người đó tới trạm thứ nhất của Thiên Nguyên Đại Lục đều ở Thần Triều bất đồng, kiểm tra đo lường đi ra Tinh Hồn dung hợp độ cao nhất chính là 75, đạt tới 70 trở lên có hai người, đạt tới 50 trở lên có bảy người, đạt tới 20 trở lên có mười lăm người, 5 trở lên 20 trở xuống có năm người.
Hai cái Tinh Hồn dung hợp độ 70 trở lên kia, không thể nghi ngờ giống như bọn người Đạm Đài Lăng giống nhau, trở thành bánh trái cho các đại Chiến bộ tranh đoạt, mấy cái trình độ Tinh Hồn dung hợp tương đối cao khác, cũng giống như trước có nơi đi rất tốt.
Lúc ban ngày, Diệp Vân học xong Đạo đình luật pháp, đối với cả Thiên Nguyên Đại Lục coi như là có hiểu rõ tương đối.
Mỗi bồi dưỡng một Thần Huyền, Đạo Huyền thậm chí là Chiến Hoàng cấp cường giả, phải tiêu hao tư chất nguyên quả thực phải dùng kinh khủng để hình dung. Cả Thiên Nguyên Đại Lục đã bị vây ở trạng thái cực kỳ thiếu thốn, cho nên tư chất nguyên có hạn cũng chỉ có thể là dùng để bồi dưỡng cường giả, Thiên Nguyên Đại Lục đã không cách nào dung nạp càng nhiều nhân khẩu .
Hàng năm cũng có vô số cường giả ra đời, rất nhiều cường giả cũng muốn đi Thiên Nguyên Cổ Thành, nơi đó là tuyến đầu tiên của Thiên Nguyên Tinh đối kháng vực ngoại chủng tộc, mỗi một năm cũng sẽ có rất nhiều cường giả chết trận. Bởi vì Tinh Huyền Tinh Chủ chết trận, gần trăm năm nay các cấp bậc cường giả chết trận so sánh với trước kia nhiều mấy lần. Thiên Nguyên Tinh nhu cầu cấp bách Tinh Chủ mới ra đời, nhu cầu cấp bách đại lượng cường giả bổ sung đến Thiên Nguyên Cổ Thành.
Advertisements
Thiên Nguyên Cổ Thành cùng chín đại tinh thành huyền phù ở trên bầu trời, là một đạo phòng tuyến trước nhất của Thiên Nguyên Tinh, do mười vị Thị Thần dẫn dắt đông đảo cao thủ trấn thủ, một khi Thiên Nguyên Cổ Thành đình trệ, bốn tòa đại lục còn lại lập tức sẽ hủy diệt, sau đó chính là Thiên Nguyên Đại Lục bao phủ ở trong cấm chế, cấm chế Thiên Nguyên Đại Lục là Thiên Nguyên, Tinh Huyền hai vị Tinh Chủ hao phí vô số niên kỉ kiến tạo ra, hết sức chắc chắn, đạo cấm chế kia là phòng tuyến cuối cùng, nếu đạo cấm chế này cũng bị công phá, kia kết cục đợi chờ Thiên Nguyên Tinh, đúng là hoàn toàn hủy diệt.
Về phần Tiểu Thiên Nguyên Giới, Đại Thiên Nguyên Giới cùng Chiến Hoàng Giới, là hai vị Tinh Chủ mở ra không gian, bên trong nuôi đại lượng hồn thú.
Hồn thú là một loại tư chất nguyên cực kỳ trọng yếu của Thiên Nguyên Đại Lục, trải qua Tinh Huyền Tinh Chủ cải tạo, hồn thú sinh trưởng sinh sôi nẩy nở tốc độ nhanh hơn, có thể cắn nuốt các loại huyền khí, khoáng vật, tạo thành bổn nguyên thần lực, cuối cùng gắn kết trong đầu tạo thành Thiên Nguyên Cổ Tệ, Ảnh Kim Cổ Tệ…
Hồn thú toàn thân đều là bảo vật, võ giả đem hồn thú săn giết, bắt được Thiên Nguyên Cổ Tệ, Ảnh Kim Cổ Tệ có thể bán cho Luyện Khí Sư, Luyện Khí Sư có thể dùng những đồ này rèn ra vũ khí Linh Bảo cường đại, mà thịt hồn thú, thú cốt… những vật này có thể bán cho Luyện dược sư, trải qua các Luyện dược sư thượng cổ thuật luyện đan luyện hóa, có thể luyện chế ra Bản Nguyên Thần Đan hiệu quả cực mạnh, hiệu quả so sánh với linh thảo dị quả cũng muốn hơn nhiều lắm, có thể cực đại tăng lên tu vi Tu Luyện Giả.
Vì vậy, Thiên Nguyên Cổ Tệ, Ảnh Kim Cổ Tệ… liền trở thành tiền tệ lưu thông cả Thiên Nguyên Đại Lục.
Dĩ nhiên, luyện chế Bản Nguyên Thần Đan không đơn thuần cần thịt, thú cốt hồn thú, còn phải cộng thêm những dược thảo trân quý khác, mỗi một viên Bản Nguyên Thần Đan giá tiền cũng cực kỳ cao quý, ngay cả Bản Nguyên Thần Đan thấp phẩm nhất, giá trị kia cũng đạt tới mấy trăm vạn Ảnh Kim Cổ Tệ.
Trừ lấy ra luyện hóa Bản Nguyên Thần Đan, hồn thú cũng có thể bị thuần hóa thành thú thuần phục, trở thành chiến thú của loài người, yêu thú, Huyền thú trên Thiên Nguyên Đại Lục.
Trừ Bản Nguyên Thần Đan, còn có Tinh Nguyên thần đan trân quý hơn có thể tăng lên Tinh Hồn dung hợp độ, dĩ nhiên giá tiền cũng càng cao quý.
Các loại tài nguyên ở Thiên Nguyên Đại Lục cũng vô cùng trân quý, ngay cả ở lại cũng là một nan đề, muốn ở Yên Vân thánh thành đặt chân cũng là một việc vô cùng khó khăn.
Diệp Vân từ nơi Tề Diễn đạt được cho phép ở tạm, có thể ở Yên Vân thánh thành lưu lại một năm, ở trong lúc này, Diệp Vân muốn ở Yên Vân thánh thành tìm được công việc hoặc là độ cống hiến đối với Yên Vân thánh thành đạt tới trình độ nhất định, cũng trả năm trăm Ma Kim Cổ Tệ hoặc là năm trăm vạn Ảnh Kim Cổ Tệ, mới có thể mua được quyền cư ngụ vĩnh cửu.
Ngay cả Tề Diễn thành chủ, cũng không thể đối với Diệp Vân có bất kỳ thiên vị, bởi vì coi như là Tề Diễn thành chủ, cũng phải tuân thủ Đạo đình lập hạ quy củ, nếu không Đạo đình bất cứ lúc nào cũng có thể bãi miễn hắn.
Ở bên ngoài gia đình sống bằng lều, mỗi ngày cần nộp mấy trăm Thiên Nguyên Cổ Tệ, chắc chắn ở trong Yên Vân thánh thành, chỉ là tiền mướn một chỗ trụ sở, sẽ đạt tới hơn mấy trăm ngàn Ảnh Kim Cổ Tệ.
Hơn nữa chỉ có Thần Hải trở lên, mới có tư cách ở tại trong Yên Vân thánh thành!
Dĩ nhiên, nếu ngươi có đầy đủ tiền, hao mấy ngàn Ma Kim Cổ Tệ tương đương với mấy ngàn vạn Ảnh Kim Cổ Tệ, có thể ở ngoài Yên Vân thánh thành mua một tư nhân lãnh địa mô hình nhỏ, bất quá tư nhân lãnh địa mô hình nhỏ hàng năm cần nộp thuế kim nhất định.
Chương 815 Gặp lại Nam Cung (1)
Khác đến Thần Hải cảnh giới trở lên, có thể tổ đội đến Tiểu Thiên Nguyên Giới khu trực thuộc bên trong Yên Vân thánh thành săn giết hồn thú đạt được Ảnh Kim Cổ Tệ , kiếm tiền vẫn là tương đối nhanh.
Yên Vân thánh thành giống như là một tòa cơ khí kiếm tiền, hàng năm đều ở liên tục không ngừng có đại lượng Ảnh Kim Cổ Tệ, Ma Kim Cổ Tệ, Tử Kim cổ tiền chuyển vận về phía thượng cấp một Thần Triều, mà Thần Triều hàng năm cũng sẽ hướng về phía một Chiến bộ chuyển vận cổ tệ, những cổ tệ kia tới các đại Chiến bộ, cũng sẽ bị Luyện Khí Sư luyện chế thành các loại vũ khí cùng Linh Bảo.
Đây là một xã hội hiệu suất vận hành vô cùng cao, mỗi người đều ở dưới thể hệ này liều mạng làm việc, lấy duy trì tiêu hao cho Thiên Nguyên Cổ Thành chiến tranh khổng lồ.
Hết thảy quy tắc, cũng là hai vị Tinh Chủ kia chế định!
Trong lòng Diệp Vân rung động không dứt, cả Thiên Nguyên Đại Lục quả thực chính là một cỗ máy chiến tranh khổng lồ!
Ở Thiên Nguyên Đại Lục, tu vi càng mạnh, đối với xã hội cống hiến càng cao, địa vị lại càng cao, càng dễ dàng phân phối đến một chút tư chất nguyên hút hàng.
Diệp Vân việc cần phải làm, trừ ở Yên Vân thánh thành đạt được tư cách lưu lại, còn phải kiếm lấy đại lượng kim tiền, để những tộc nhân, các đệ tử Tinh Điện làm hết sức nhiều dẫn độ tới đây! Mặc dù bên A Ly cùng Đạm Đài Lăng kia cũng có một chút hy vọng, nhưng Diệp Vân sẽ không đem tất cả hy vọng đều ký thác vào trên người A Ly cùng Đạm Đài Lăng.
Song ở Yên Vân thánh thành, muốn kiếm được nhiều tiền tựa hồ là một chuyện rất khó, bởi vì chỉ ở Yên Vân thánh thành dừng lại, mỗi ngày chi tiêu cũng là mấy chữ kinh người. Nơi này quả thật có rất nhiều công việc, nhưng rất nhiều công việc tiền lời vô cùng thấp.
Tỷ như đến tư nhân lãnh địa giúp lãnh chủ trồng, chăn nuôi các loại linh thảo dị quả, hồn thú,… lại tỷ như ở tửu quán, khách sạn Yên Vân thánh thành đi làm công.
Nếu có tu vi Thần Hải cảnh, không làm những công việc này mà nói, có thể tiến vào Tiểu Thiên Nguyên Giới đi săn giết hồn thú, săn giết hồn thú kiếm tiền so sánh với phương pháp khác mau rất nhiều, nhưng mà tương đối nguy hiểm.
Mặt khác một ít chức nghiệp so sánh ngăn nắp, là đi trợ thủ cho Luyện Khí Sư, đám Dược sư, làm một học đồ, nếu có thiên phú một ít, thành một Luyện Khí Sư hoặc là Dược Sư, kiếm tiền là phi thường nhanh. Bất quá Thiên Nguyên Đại Lục luyện khí cùng luyện đan, sớm đã phát triển tới đỉnh phong, tùy tiện một cái Luyện Khí Sư, Dược Sư, nếu phóng tới Đông Đại Lục, đều là tồn tại Thần cấp, Luyện Đan thuật của Diệp Vân căn bản không nhập lưu.
Tại đây Luyện Khí Sư, Dược Sư chia làm Thất Tinh, từng cái tinh giai, đối ứng quyền lực địa vị tương ứng, hai cái chức nghiệp này đều là phi thường cao quý.
Diệp Vân nghĩ nghĩ, thuật luyện đan của mình vẫn có một ít trụ cột, không biết có thể tìm công tác luyện đan hay không, học tập một chút nói không chừng có thể thành một Dược Sư. Nếu như thật sự không được, cái kia cũng chỉ có thể hiểu rõ tinh tường tình huống Tiểu Thiên Nguyên Giới, tiến vào Tiểu Thiên Nguyên Giới săn giết Hồn thú rồi.
Nghe nói bên trong Tiểu Thiên Nguyên Giới phi thường nguy hiểm, cần rất nhiều người kết bạn mà đi, đơn thương độc mã tiến vào quả thực là muốn chết, nếu không có bất đắc dĩ, Diệp Vân là sẽ không đi, hắn cũng không muốn con của mình vừa ra đời sẽ không có phụ thân.
Diệp Vân, A Ly cùng Đạm Đài Lăng ở trên đường đi qua, đi dạo một vòng, cuối cùng đối với Yên Vân Thánh Thành có một tí hiểu rõ.
Biết rõ tình huống Yên Vân Thánh Thành, Đạm Đài Lăng không khỏi nhăn lông mày thoáng một phát, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng hỏi:
- Diệp Vân, ngươi có kế hoạch gì không?
- Ta chuẩn bị đi làm một Dược Sư, nếu đem luyện đan chi thuật tu luyện tới trình độ nhất định, có thể luyện chế Nguyên Thần đan, có thể rất nhanh kiếm được tiền dẫn độ các tộc nhân rồi.
Diệp Vân suy nghĩ một chút nói, hắn cũng không dám nói cho Đạm Đài Lăng bất luận một tia cách nghĩ tiến vào Tiểu Thiên Nguyên Giới gì.
- Làm Dược Sư là rất không tồi, chỉ là...
Đạm Đài Lăng muốn nói lại dừng lại.
- Làm Dược Sư còn không đơn giản? Nhớ năm đó ta là trong hai tháng thì đến được cấp bậc Dược Tôn! Học tập luyện đan chi thuật với ta mà nói, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Diệp Vân tự tin cười nói, hắn như thế nào lại nói, trong lòng của hắn kỳ thật cũng không có gì nắm chắc, dù sao Thiên Nguyên Đại Lục luyện đan chi thuật cùng Đông Đại Lục Luyện Đan thuật là không đồng dạng.
- Ngươi Tinh Hồn dung hợp độ là 0, ta nghe nói muốn trở thành một Dược Sư, Tinh Hồn dung hợp độ ít nhất phải đạt tới 20 trở lên mới được, nếu không là không có biện pháp luyện chế ra Nguyên Thần đan đấy.
Đạm Đài Lăng có chút lo lắng nói, chẳng biết lúc nào, thời điểm nàng suy nghĩ vấn đề, đã theo góc độ của Diệp Vân xuất phát.
Tuy Đạm Đài Lăng đối với người lãnh đạm, nhưng nếu ai thành nam nhân của nàng, tuyệt đối là một chuyện phi thường hạnh phúc, bởi vì nàng một khi trở thành nữ nhân của người nào đó, sẽ rất chú tâm trả giá.
A Ly cũng đau khổ suy tư, giúp Diệp Vân tìm cách, Thiên Nguyên Đại Lục hết thảy cùng Đông Đại Lục thật sự là quá không giống nhau rồi.
Tuy trình độ Tinh Hồn dung hợp của Diệp Vân có chút kỳ quái, bởi vì dưới tình huống bình thường, người trình độ Tinh Hồn dung hợp 0, là không thể nào tu luyện tới Thần Hải Cảnh, nhưng các nàng vẫn thực vì Diệp Vân lo lắng, dù sao mọi người Thiên Nguyên Đại Lục này là theo trình độ Tinh Hồn dung hợp đến cân nhắc thiên phú một người đấy.
- Đừng quên, Thiên Nguyên Đại Lục trăm ngàn năm qua, chỉ ta một cái Tinh Hồn dung hợp độ là 0, ai biết sẽ là dạng tình huống gì? Ta có tự tin, không phải là luyện đan thôi sao?
Diệp Vân thấy Đạm Đài cùng A Ly đều lo lắng mình như vậy, trong nội tâm cảm thấy thật ấm áp, nhưng trên mặt lại tiêu sái cười nói.
- Nếu thật sự luyện không được đan, ta có tay có chân. Trong không gian bao tay còn có nhiều thứ tốt như vậy, duy trì một hai năm không đói chết vẫn là có thể, đến lúc đó ta liền ăn cơm của các ngươi rồi.
Nghe được Diệp Vân nói, A Ly cùng Đạm Đài Lăng không khỏi bị chọc cho cười một tiếng. Các nàng mới không tin Diệp Vân là cái loại người nguyện ý ăn cơm chùa, nếu Diệp Vân thật sự nguyện ý ăn cơm bao, các nàng ngược lại là hoàn toàn có thể yên tâm.
- Ngàn vạn lần không nên vào Tiểu Thiên Nguyên Giới, những người dám vào Tiểu Thiên Nguyên Giới kia, đều là có nhân viên đoàn đội cố định, nếu tùy tiện đi vào, sẽ gặp được nguy hiểm đấy.
Đạm Đài Lăng lo lắng dặn dò.
- Ta minh bạch, yên tâm đi, ta không biết mạo hiểm.
Diệp Vân gật đầu nói.
Đạm Đài Lăng cùng A Ly làm sao có thể yên tâm chứ?
Khi bọn hắn nói chuyện phiếm, Diệp Vân cảm thấy cái gì, hướng cuối ngã tư đường xa xa nhìn lại.
Một thân ảnh đang khoan thai đứng ở đàng xa, hắn mặc một thân áo dài bạch sắc, đứng chắp tay, phiêu nhiên tiêu sái, không phải Nam Cung Trạch là ai?