Nếu như Minh Vũ đại đế muốn cầu hắn làm việc, hắn sẽ suy nghĩ thật kỹnói sau, nếu như có thể giúp, kia liền giúp, nếu như không thể giúp, vậy cũng bất lực.
Diệp Vân bưng lên chén trà trước mặt kia, uống xong một chút, liền cómột loại cảm giác rung động đến tâm can, nước trà ôn nhuận theo cổ họngchảy xuống, dư hương vờn quanh, giống như thân ở tiên cảnh.
Trà ngon!
Diệp Vân thầm khen một tiếng, A Ly vươn một đôi móng vuốt mập mạp cầm nước trà, từng điểm từng điểm uống, cái đuôi lắc lư.
Tiểu Dực tạp ba miệng một chút, nước miếng chảy ra, nhìn cái chén trướcmắt, lại là rỗng tuếch, ai bảo hắn uống nhanh như vậy chứ?
Diệp Vân uống một phần, ngẩng đầu nhìn đến Tiểu Dực, không khỏi buồn cười, còn lại nửa chén đưa cho Tiểu Dực nói :
- Tiểu Dực, ngươi uống đi.
Tiểu Dực đầu lắc như đánh trống:
- Diệp Vân ca ca uống đi, ta đã uống một ly.
Nói xong, nắm lên mấy khối điểm tâm bỏ vào trong bụng, mặc dù miệng hắnrất sàm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đoạt lấy của Diệp Vân cùng A Lyuống.
- Uống đi.
Diệp Vân cười cười, hắn đã ăn rất nhiều thiên tài địa bảo, ít nửa ly Quy Nham Thanh Hào cũng không có gì.
Tiểu Dực vẫn là kiên quyết lắc lắc đầu.
Minh Vũ đại đế nhìn ra Diệp Vân đối với Tiểu Dực coi trọng, trầm mặc một lát nói :
- Một chén này của ta cho Tiểu Dực uống đi.
- Ngươi không uống sao?
Tiểu Dực nhìn về phía Minh Vũ đại đế, chớp nháy ánh mắt một chút.
- Ta nơi này còn có một ít, sau khi trở về có thể chế một ly.
Minh Vũ đại đế nói, mặc dù có chút đau lòng, nhưng hắn vẫn đem cái chén trước người đẩy đi ra.
- Ân, thật tốt quá!
Tiểu Dực cũng không cùng Minh Vũ Đại Đế khách khí, nắm lên chén Quy Nham Thanh Hào kia uống, lúc này hắn biết rõ tinh tế nhấm nháp, không cóthoáng cái toàn bộ rót hết, tuy uống chậm một ít, nhưng vài giây đồng hồ công phu, chén kia còn là rất nhanh lại thấy đáy.
- Thật ngon!
Một bên Diệp Vân không khỏi cười khổ, Tiểu Dực uống trà quả thực chính là Trư Bát Giới ăn nhân sâm không biết mùi vị gì.
Một lát sau, chén trà của Diệp Vân cùng A Ly cũng đều thấy đáy, DiệpVân chỉ cảm thấy toàn thân ôn nhuận vô cùng, Quy Nham Thanh Hào này quả nhiên là thứ tốt ôn nhuận kinh mạch!
Xa xa một hồi tiếng cười như chuông bạc truyền đến, một ít hài đồng ởtrong ngự hoa viên chơi đùa, cảnh tượng ấm áp tường hòa. Trong những hài đồng này, có mấy nữ hài, bộ dạng ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, cũng đã trổ mã được duyên dáng yêu kiều .
Minh Vũ Đại Đế hướng bên kia nhìn lại, khó được lộ ra một tia tiếu dung bình tĩnh tường hòa.
- Những kia đều là hài tử của bệ hạ?
Diệp Vân theo ánh mắt của Minh Vũ Đại Đế nhìn lại.
- Đúng vậy, trẫm có tất cả mười sáu hài tử, lớn nhất cũng đã mười lăm tuổi, nhỏ vừa mới đầy tháng.
Minh Vũ Đại Đế khẽ mĩm cười nói.
Minh Vũ Đại Đế hơn ba mươi tuổi mới có hài tử, đối với Minh Vũ Đại Đếthọ nguyên lâu dài như vậy mà nói, hơn ba mươi tuổi mới có hài tử cũngkhông tính quá muộn.
Hoàng gia chính là không giống bình thường, lại có mười sáu con.
- Trong những hài tử kia của ta, Chỉ Nhi cũng đã mười lăm tuổi, bây giờđã trổ mã được duyên dáng yêu kiều, tuyệt đối là mỹ nữ có một không haiđế đô, Diệp Vân, ta làm mai, đem Chỉ Nhi gả cho ngươi, được không?
Minh Vũ Đại Đế nhìn về phía Diệp Vân nói.
- Bệ hạ nói đùa!
Diệp Vân cũng không đem những lời này cho là thật.
- Trẫm cũng không phải là nói giỡn.
Minh Vũ Đại Đế nghiêm túc nói, tuy Diệp Vân không có chức vị, Diệp giacũng không phải là đại gia tộc gì, nhưng Diệp Vân biểu hiện ra đủ thiên phú, tuyệt đối có tư cách cưới một công chúa .
- Không không không, cái này không được.
Diệp Vân phát hiện Minh Vũ Đại Đế cũng không phải là nói giỡn, mặt đỏ tới mang tai gấp giọng nói.
- Chẳng lẽ Diệp Vân cảm thấy, Chỉ Nhi không xứng với ngươi?
Minh Vũ Đại Đế biểu lộ uy nghiêm.
- Không phải, Diệp Vân ta hà đức hà năng, không xứng với Chỉ Nhi công chúa.
Diệp Vân nói, trải qua một lát xấu hổ, hắn cuối cùng bình tĩnh lại, nói giỡn sao, làm cho mình cưới một công chúa căn bản không biết làm vợ,điều này sao có thể? Hôn nhân không có cảm tình chắc là không biết hạnhphúc, Minh Vũ Đại Đế nói muốn đem một công chúa gả cho mình, ý tứ hơnphân nửa là lôi kéo, cự tuyệt cũng không có gì.
- Diệp Vân khiêm tốn, ở trong thiếu niên đồng lứa, không có ai so với ngươi càng có tư cách. . .
Minh Vũ Đại Đế đang nói, chỉ nghe "Đông đông đông" một hồi thanh âm gõbàn dồn dập cắt đứt lời của hắn, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy A Ly vẻmặt hầm hừ, đang dùng móng vuốt gõ mặt bàn.
Hai người kia trò chuyện được phi thường cao hứng, đem nàng gạt ở mộtbên ! Nếu Diệp Vân dám lấy công chúa gì kia làm vợ, A Ly nghĩ tới đây,"Bá" một tiếng lộ ra móng vuốt sáng như tuyết, chân trước đặt ở trên mặt bàn, chậm rãi lôi kéo, "sinh sôi" một tiếng, trên bàn đá để lại ba dấumóng tay thật sâu, còn có thật nhiều mảnh đá.
Diệp Vân thấy thế, nhìn về phía Minh Vũ Đại Đế bất đắc dĩ buông tay ra.
Trên mặt Minh Vũ Đại Đế cứng đờ, ha ha cười bỏ qua, nói:
- Thôi thôi, chúng ta không đề cập tới việc này nữa.
Hắn dù sao cũng là đứng đầu một quốc gia, cũng không thể tự hạ thân phận đem công chúa cứng ngắc kín đáo đưa cho Diệp Vân.
Gặp Minh Vũ Đại Đế không đề cập tới cái này, lúc này Diệp Vân mới thở dài một hơi, A Ly biểu lộ cũng hòa hoãn một ít.
- Diệp Vân, ta còn có một việc muốn nhờ.
Minh Vũ Đại Đế thu liễm tiếu dung, trịnh trọng nói.
- Không biết bệ hạ sở cầu chuyện gì?
Diệp Vân hỏi, vừa rồi vì chuyện công chúa cầu hôn, chỉ sợ cũng là lấy lòng, kế tiếp mới là chính đề đi.
Minh Vũ Đại Đế quay đầu, phân phó nói:
- Phúc Toàn, đi đem Tường nhi kêu đến.
Sẽ không lại là cái công chúa a, Diệp Vân không khỏi thầm nghĩ.
Sau một lúc lâu, một nam hài mười một mười hai tuổi, khoẻ mạnh kháukhỉnh đi tới, trên người của hắn mặc một kiện áo mỏng, thời điểm điđường như tiểu đại nhân đồng dạng hổ hổ sanh uy, có vẻ có chút đáng yêu.
- Phụ hoàng.
Nam hài này chứng kiến Minh Vũ Đại Đế, cung kính nói.
Minh Vũ Đại Đế sờ lên đầu nam hài kia, nhìn về phía Diệp Vân nói:
- Hắn gọi Ân Tường, chính là đứa con thứ năm của ta, là trong rất nhiều huynh đệ của hắn, thiên phú trác tuyệt nhất.
Diệp Vân có chút nghi hoặc, Minh Vũ Đại Đế nói những lời này, rốt cuộc là vì cái gì?
Vân sắc trên mặt Minh Vũ Đại Đế có vài phần tiêu điều, khe khẽ thở dài nói:
- Ngươi có thể có chút nghi hoặc, ta vì cái gì nói cho ngươi những lờinày. Ta muốn thỉnh cầu ngươi một việc, nếu như ta chết đi, Tây Vũ đếquốc bị diệt quốc, nhờ ngươi chiếu cố Tường nhi, lưu một tia huyết mạchcho Ân thị hoàng tộc ta. Ta không cầu hắn có thể phục quốc, chích hivọng hắn có thể như một người bình thường, bình an sống qua ngày.
- Phụ hoàng.
Ân Tường không biết phụ thân mình tại sao phải nói những lời này, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
Chương 287 Cùng nhau đi tới (2)
Trong lòng Diệp Vân chấn động, những lời này của Minh Vũ Đại Đế, có một ít hương vị di ngôn, theo lý thuyết Tây Vũ đế quốc tuy xuống dốc, nhưng trước mắt thoạt nhìn còn không nghiêm trọng như vậy, mấy năm gần đây đều không có diệt quốc chi nguy mới đúng?
- Bệ hạ nói quá lời, bệ hạ tuổi xuân đang độ.
Diệp Vân nói.
Minh Vũ Đại Đế cắt đứt Diệp Vân nói, tiêu sái cười nói:
- Kỳ thật không hẳn vậy, tuy thoạt nhìn mặt ngoài Tây Vũ đế quốc còn có thể duy trì, nhưng kì thực mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, tiếp qua hai tháng chính là cuộc sống Cấm Vực Chi Địa mở ra.
- Cấm Vực Chi Địa mở ra, chỉ cần phái hai mươi thập giai cao thủ trở lên tiến vào là được rồi, trong tay bệ hạ, hẳn là còn có không ít thập giai cao thủ cùng với Địa Tôn cường giả, có thể vượt qua cửa ải khó mới đúng.
Diệp Vân nói, một trận chiến giữa hồ, Diệp Vân chính là kiến thức, thủ hạ của Minh Vũ Đại Đế còn là có không ít cao thủ.
- Xác thực như thế, trong mấy trăm năm này, tại Cấm Vực Chi Địa chết tinh anh yêu nước vô số kể, mỗi hồi đều là toàn quân bị diệt, làm nhân tài Tây Vũ đế quốc điêu linh, nếu tiếp tục không ngừng phái Vân tử đi Cấm Vực Chi Địa, chỉ sợ sẽ làm cho tất cả Vân tử thất vọng đau khổ, lúc này đây ta chuẩn bị tự mình đi Cấm Vực Chi Địa!
Minh Vũ Đại Đế giọng điệu kiên quyết nói.
- Phụ hoàng. . .
Ân Tường mang theo khóc nức nở, muốn nói gì, nhưng không biết nên nói như thế nào.
- Bệ hạ làm gì tự mình đi mạo hiểm?
Diệp Vân kinh ngạc nói, không nghĩ tới Minh Vũ Đại Đế lại có tính toán như vậy.
- Cái Tây Vũ đế quốc này, không có ai so với trẫm thích hợp hơn đi Cấm Vực Chi Địa, Tây Vũ đế quốc tại Cấm Vực Chi Địa liên tiếp đánh bại nhiều trường như vậy, phải có một người đến ngăn cơn sóng dữ, hoặc là sinh, hoặc là chết, tuy ta là chí tôn cửu ngũ, nhưng kì thực cũng bất quá là người thường mà thôi, thất phu giận dữ, máu tươi ba thước, quốc gia truyền thừa mấy ngàn năm, cũng không thể mặc cho Man quốc khi dễ!
Minh Vũ Đại Đế tâm tình hơi có chút kích động, nhưng y nguyên trầm ổn tự nhiên.
Diệp Vân hiểu rõ, người như Minh Vũ Đại Đế vậy, một khi làm ra quyết định, là quả quyết sẽ không sửa đổi, Minh Vũ Đại Đế nói làm cho Diệp Vân có chút xúc động, trầm mặc không nói.
- Minh Vũ ta kế vị mấy chục năm, thời điểm đó Tây Vũ đế quốc còn là một mảnh hỗn loạn, loạn quân nổi lên bốn phía, ta tuy thân là hoàng tử, nhưng mà từng du lịch tất cả quận thành, gặp qua rất nhiều dân gian khó khăn, trong loạn thế, nhân mạng giống như chuyện vặt, thậm chí xuất hiện dịch bệnh mà thành nhân gian thảm kịch, loạn quân giống như châu chấu quá cảnh, thậm chí xem người trở thành gia súc đồng dạng ăn hết.
- Sau khi kế vị, ta tận tâm chỉnh đốn Tây Vũ đế quốc, trong một năm giết hại loạn quân mấy trăm vạn, phàm là làm loạn giả, đều giết! Rất nhiều Quận Vương bị ta diệt cửu tộc, đánh chết cao thủ vô số kể, không ít người đồng tông, cũng bị ta tự tay giết chết. Không ít người nói ta là một bạo quân, trong tay ta nắm dao mổ cười dài, coi như là một bạo quân thì như thế nào, ta chỉ tin tưởng vững chắc võ đạo của ta! Mặc dù trăm vạn oan hồn quấn thân, ta cũng không thẹn với lương tâm!
Một cổ khí thế từ Minh Vũ Đại Đế phóng thích ra, sát niệm này sắc bén, làm Diệp Vân cũng không nhịn trong lòng chấn động, lúc trước một người độc chiến Thái Ất Kiếm Tông, Thiên Khôi Tinh Tông hai đại tông chủ, Minh Vũ Đại Đế cũng cũng không có dùng ra toàn lực, như Đông Môn Ưng Dương chi lưu, căn bản không cách nào cùng Minh Vũ Đại Đế đánh đồng.
Trước kia Diệp Vân chỉ là nghe nói Minh Vũ Đại Đế giết rất nhiều người, sau khi nhìn thấy bản thân Minh Vũ Đại Đế, lại cảm thấy hắn không hề giống trong truyền thuyết bạo ngược như vậy, hiện tại chính tai nghe được Minh Vũ Đại Đế nói, trong nội tâm lại có một phen cảm xúc khác, loạn thế như vậy, không có thủ đoạn sắc bén, căn bản không cách nào kinh sợ quần hùng, có chút quá kích cũng là khó tránh khỏi.
- Nếu Tây Vũ đế quốc rơi vào trong tay Man quốc, tất nhiên sinh linh đồ thán, so với lúc chiến loạn chỉ có hơn chứ không kém, trận chiến cuối cùng của Tây Vũ đế quốc, tất nhiên do Minh Vũ ta đến chấm dứt, cho dù cả Ân thị hoàng tộc tiêu diệt cũng sẽ không tiếc! Ta duy chỉ có không bỏ xuống được, chính là thê nhi, bọn họ đều nói, hoàng gia vô tình, kì thực không phải, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Minh Vũ ta một khi chết trận, hoàng hậu liền sẽ mang một đám phi tử tuẫn chết, về phần những hài tử kia, chỉ có thể nói bọn họ sinh không gặp thời, có một chút người đã chết, còn lại mới có thể sống, ai cũng chạy không thoát pháp tắc.
Minh Vũ Đại Đế trầm thấp nói, nhìn về những hài tử chơi đùa phía xa xa kia, trong đôi mắt hiện lên một tia ôn nhu.
Trên người Minh Vũ Đại Đế, lộ ra một cổ cô đơn cùng thê lương, nhưng mặc dù là làm quyết định như vậy, hắn y nguyên thập phần quyết tuyệt, không có nửa phần do dự.
- Phụ hoàng, hài nhi nguyện cùng ngài chết trận.
Ân Tường khóc nói, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống đất.
- Ha ha.
Minh Vũ Đại Đế từ ái cười, sờ lên đầu Ân Tường.
- Chết rất dễ dàng, nhưng mà ngươi phải sống, Ân thị nhất định phải giữ lại một tia huyết mạch.
Minh Vũ Đại Đế người này, mặc dù có rất nhiều chỉ trích, Diệp Vân cũng không ủng hộ một ít hành vi của Minh Vũ Đại Đế, nhưng mà lời nói của Minh Vũ Đại Đế, vẫn để cho trong lòng Diệp Vân có chút xúc động, không quản Minh Vũ Đại Đế đã làm gì, có thể khảng khái chịu chết như thế, được cho là một nam tử .
Trong lòng Diệp Vân cũng có một ít quyết định, dù sao Tây Vũ đế quốc tồn vong, cũng là quan hệ đến Diệp gia an nguy, tuy nói Diệp gia có thể tránh ở trong sơn cốc, nhưng phiến sơn cốc này, có thể trốn một thế sao?
- Xin thứ cho ta không cách nào đáp ứng.
Diệp Vân nhìn về phía Minh Vũ Đại Đế nói.
Minh Vũ Đại Đế giọng điệu khẽ dừng, sau nửa ngày, bi thương cười, thở dài:
- Cũng được, kỳ thật ta cũng là tồn một ít tư tâm, sở dĩ muốn đem Tường nhi ủy thác cho ngươi, là cảm thấy Tường nhi đi theo ngươi, khả năng sẽ sáng chế một phen thành tựu, làm Ân thị hoàng tộc nhất mạch ta không đến mức quá mức chán nản, đã như vậy, ta cũng chỉ có thể đem Tường nhi ủy thác cho Hiên Dật dược tôn, mang đến Trung Ương đế quốc phó thác cho một gia đình bình thường. Về phần là sinh là diệt, thì xem vận mệnh của chính hắn .
Sau khi nói xong, Minh Vũ Đại Đế có chút trầm mặc, bưng lên một ly trà trên bàn.
- Ta không có biện pháp giúp bề bộn chiếu cố Ân Tường, chẳng qua nếu như bệ hạ cần mà nói, ta có thể cùng bệ hạ đi Cấm Vực Chi Địa!
Diệp Vân nói, đây là hắn làm quyết định, dùng thực lực của mình, tăng thêm Minh Vũ Đại Đế, chỉ cần bên Man quốc kia không phải Man quốc quốc chủ đích thân đến, hẳn là đều còn có thể sống được đi ra Cấm Vực Chi Địa!
Chương 288 Phỉ thúy chi đô (1)
Minh Vũ Đại Đế đang bưng chén trà, nghe xong Diệp Vân nói, tay không khỏi có chút dừng lại, nhìn về phía Diệp Vân nói:
- Ngươi đại khả không cần như thế, dùng thiên phú của ngươi, qua năm sáu năm, nhất định thành tựu kinh người, không cần hiện tại đi Cấm Vực Chi Địa mạo hiểm.
Diệp Vân nói, làm cho Minh Vũ Đại Đế quả thực có chút ngoài ý muốn, đụng phải tình huống như vậy, rất nhiều người e sợ tránh không kịp, vì cái gì Diệp Vân còn hết lần này tới lần khác đi lên gom góp?
- Nếu là nói cái gì quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách thì quá làm kiêu, coi như là vì Diệp gia a, ta cùng Nam Man quốc trong lúc đó, cũng có một chút ân oán.
Diệp Vân nghĩ đến mình và phụ thân liên tiếp lọt vào Man quốc phục kích, hiểu rõ mình đã bị Man quốc theo dõi, cùng Man quốc trong lúc đó tất có một trận chiến, đã như vậy, vậy thì từ Cấm Vực Chi Địa bắt đầu đi!
Ánh mắt của Minh Vũ Đại Đế ở trên gương mặt của Diệp Vân dừng lại một lát, nhẹ gật đầu, trịnh trọng nói:
- Nếu như lần này có thể còn sống trở về, coi như là Minh Vũ ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình.
- Thế thì không cần, đối với một trận chiến ở Cấm Vực Chi Địa, ta có nắm chắc tất thắng, cũng không cần cảm thấy thiếu nhân tình ta cái gì.
Diệp Vân lạnh nhạt nói.
- Nắm chắc tất thắng?
Minh Vũ Đại Đế nhìn sang Diệp Vân, lông mày khẽ nhăn.
- Man quốc cao thủ nhiều như mây, mỗi một lần Cấm Vực Chi Địa mở ra, đều phái mấy Thiên Tôn cấp cao thủ.
Ngay cả Minh Vũ Đại Đế, cũng là ôm quyết tâm cửu tử nhất sinh đi, Diệp Vân tin tưởng từ đâu mà đến? Chợt nhớ tới trước kia tin tức hai Thiên Tôn cao thủ chết ở Thanh Vân Sơn, mà thời điểm đó bọn người Diệp Vân cũng vừa mới ở Thanh Vân Sơn, chẳng lẽ, Diệp Vân còn che giấu thực lực sao? Thiếu niên trước mắt này, thật đúng là càng ngày càng làm cho người ta khó có thể nhìn thấu .
- Đến lúc đó bệ hạ sẽ biết.
Diệp Vân cười cười, nếu Minh Vũ Đại Đế biết rõ Nhiếp Thanh Vân cùng một con Thiên Sư cấp huyền thú cũng sẽ tham chiến. Không biết sẽ có cảm tưởng thế nào, Diệp Vân chuẩn bị làm cho Nhiếp Thanh Vân cùng hỏa điểu kia đi tới, đến lúc đó mặc dù không tự mình ra tay, cũng không có vấn đề gì , trước thông tri bọn người Nhiếp Thanh Vân, làm cho bọn hắn ở trước khi Cấm Vực Chi Địa mở ra chạy đến.
- Trước đây ta thu được một ít tin tức, Man quốc có hai Thiên Tôn cấp cao thủ chết ở Thanh Vân Sơn. . .
Minh Vũ Đại Đế uống một ngụm trà, nhìn về phía Diệp Vân, trước hắn có đoán qua là Diệp Vân, nhưng mà lại không dám xác định. Dù sao đây chính là hai Thiên Tôn cấp cao thủ! Diệp Vân thật có thực lực như vậy?
- A? Có việc này sao? Ta lại là không biết.
Diệp Vân mặt không đỏ, tim không nhảy, thuận miệng trả lời.
Chứng kiến phản ứng của Diệp Vân, Minh Vũ Đại Đế lại là nhận định, chuyện này tám phần là theo Diệp Vân có quan hệ! Bất quá Diệp Vân không chịu nói, hắn cũng hỏi không ra cái gì, nếu Diệp Vân che giấu thực lực, có thể đối phó hai Thiên Tôn cấp cao thủ, thì lần Cấm Vực Chi Địa này rất có nắm chắc, Minh Vũ Đại Đế nguyên bản treo lấy tâm coi như là rơi xuống.
Mọi người lại hàn huyên một hồi.
- Nghe nói nửa tháng sau. Thiên Đô thương hội tại Phỉ Thúy Chi Đô có một hồi đấu giá, Diệp Vân có hứng thú đi hay không?
Minh Vũ Đại Đế hỏi.
- Phỉ Thúy Chi Đô? Ở nơi nào?
Diệp Vân kinh ngạc hỏi.
- Như thế nào. Ngươi không có nghe nói qua Phỉ Thúy Chi Đô?
Minh Vũ Đại Đế kinh ngạc hỏi thăm.
- Không có.
Diệp Vân lắc đầu.
- Cái Phỉ Thúy Chi Đô này ở vào phía đông Nam Man quốc, cách đế đô Tây Vũ đế quốc tương đối xa xôi, đi vào trong đó cho dù dùng tốc độ nhanh nhất, cũng cần mười ngày trở lên mới có thể tới, Phỉ Thúy Chi Đô không thuộc về quốc gia nào, mà là do vài thương hội nổi tiếng nhất đông đại lục khống chế, Thiên Đô thương hội chính là một trong số đó, cái đấu giá hội này mỗi nửa năm tổ chức một lần, phụ cận hơn mười quốc gia phú hào, hoàng tộc đều đi.
- Ở nơi đó có thể mua được đan dược, linh bảo, vật quý hiếm… phi thường trân quý, cũng có thể đem gì đó giao cho bọn họ đấu giá. Nếu như muốn đi Cấm Vực Chi Địa, tụ tập tài lực đến bên kia mua xuống một hai kiện tam phẩm, thậm chí là bốn năm phẩm linh bảo, tuyệt đối là một lựa chọn tốt.
Minh Vũ Đại Đế nói, này tuyệt đối sẽ là một hồi thịnh hội.
- Nghe nói đấu giá hội lần này Hiên Dật dược tôn cũng sẽ tham gia. Hắn khả năng còn chưa kịp nói với ngươi.
- Ân.
Diệp Vân nhẹ gật đầu, không nghĩ tới lại có một chỗ như Phỉ Thúy Chi Đô, nhìn về phía Minh Vũ Đại Đế hỏi.
- Người của Man quốc có đi không?
- Nhất định sẽ đi. Bất quá Phỉ Thúy Chi Đô không giống với địa phương khác, bất kỳ người một quốc gia nào, tại Phỉ Thúy Chi Đô giết người mà nói, đều lọt vào vài đại thương hội liên hợp truy nã, chớ có xem thường những thương hội này, bọn họ có được tài lực cực kỳ hùng hậu, thủ hạ càng là nuôi dưỡng không ít cao thủ, tiêu diệt một quốc gia đối với bọn họ mà nói, quả thực dễ dàng.
Minh Vũ Đại Đế nói.
Không nghĩ tới những thương hội này, cũng là tồn tại mạnh như vậy, những chuyện này đối với Diệp Vân mà nói, thật là cực kỳ tân kỳ, ý niệm của Diệp Vân quét bao tay không gian một chút, tài phú của mình được cho là không ít, tuyệt đối được xưng tụng phú khả địch quốc, nhưng mà một ít linh bảo thực dụng, lại không có vài món, đến Phỉ Thúy Chi Đô đi xem không tồi, nếu như có thể mua được linh bảo hữu dụng, lần đi Cấm Vực Chi Địa này càng có nắm chắc .
- Ta đây cũng qua đi xem a.
Diệp Vân gật đầu nói, trong lòng của hắn cũng rất muốn nhìn một chút, Phỉ Thúy Chi Đô rốt cuộc là một chỗ dạng gì.
Hai tháng sau Cấm Vực Chi Địa sẽ mở ra, đã quyết định đi Phỉ Thúy Chi Đô, Minh Vũ Đại Đế chuẩn bị đem bảo vật hiếm quý trong hoàng gia bảo khố đều thu nạp lên, bán tháo một ít sản nghiệp, đợi cho đấu giá hội mở ra, nhất định phải mua xuống một kiện tứ phẩm linh bảo trở lên, tốt nhất là ngũ phẩm !
Diệp Vân tự nhiên cũng có một chút ý nghĩ, bất quá bây giờ không vội, chờ đến Phỉ Thúy Chi Đô nói sau.
Hàn huyên một lúc, Minh Vũ Đại Đế đề nghị nói:
- Không bằng chúng ta đi Tử Minh hồ câu cá như thế nào?
Nghe được Minh Vũ Đại Đế nói, Diệp Vân lập tức hiểu rõ Minh Vũ Đại Đế quyết định cái gì, thực lực câu cá của Diệp Vân, tuyệt đối là nhất lưu, không quản câu được nhiều ít cá, Diệp Vân đều phân cho Minh Vũ Đại Đế một bộ phận, nếu ở Tử Minh hồ câu cá vài ngày, thu hoạch tuyệt đối là kinh người, đến lúc đó các loại thịt cá gì đó, sẽ dễ dàng bắt đi Phỉ Thúy Chi Đô bán, đổi lấy linh bảo hữu dụng.
- Được rồi.
Diệp Vân nhẹ gật đầu.
Đoàn người rất nhanh liền xuất phát đi Tử Minh hồ.
Đông Lâm quận, Liên Vân sơn mạch, trong thâm cốc.
Chương 289 Phỉ thúy chi đô (2)
Nơi này y nguyên cùng ngày xưa yên lặng, theo tụ linh pháp trận càng không ngừng vận chuyển, huyền khí nơi này trở nên so với dĩ vãng càng thêm nồng đậm, hô hấp một cái, cũng làm cho người cảm giác sảng khoái tinh Vân.
Chỗ nhập khẩu thâm cốc bị các tộc nhân Diệp gia tu kiến công sự phòng ngự dày đặc, đối với phương hướng cốc khẩu bầy đặt hơn mười khung Hỏa lôi nỗ, Hỏa lôi nỗ này chính là từ Trung Ương đế quốc chế tác, uy lực cực kỳ kinh người, coi như là đối với thập giai, Địa Tôn cấp cao thủ, cũng có lực sát thương phi thường kinh người, Hỏa lôi nỗ sử dụng, đều là tài liệu trân quý, chỉ cần những tài liệu này cũng bán được mấy trăm Ngưng Khí Đan, còn không tính công thành phẩm cùng vận chuyển.
Những Hỏa lôi nỗ này đều là Hỏa Linh Điêu cùng Hắc Ưng vận vào, ngày lắp đặt Hỏa lôi nỗ đó, mọi người toàn tộc ở một bên quan sát, chứng kiến từng cái Hỏa lôi nỗ uy phong lẫm lẫm, các tộc nhân nguyên một đám cảm xúc bành trướng không thôi, nếu là lúc trước, có thể mua một lôi nỗ giá trị mấy trăm Ngưng Khí Đan sao?
Này quả thực là đầm rồng hang hổ, càng không nói đến hơn mười dàn! Từ khi Diệp gia cùng Thiên Đô thương hội thành lập quan hệ giao dịch ổn định, Diệp gia thu vào ngay cả bọn người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên cũng thấy nghẹn họng nhìn trân trối, mà này vẫn còn là liên tục không ngừng thu vào.
Nếu hiện tại, cùng Diệp Chiến Thiên nói lên chuyện tình gia tộc tiêu dùng, Diệp Chiến Thiên nhất định sẽ chẳng thèm ngó tới, mấy ngàn Ngưng Khí Đan? Vậy cũng hỏi ta sao!
Ngưng Khí Đan đối với các tộc nhân Diệp gia mà nói, đều đã là bình thường như ăn cơm, muốn ăn có thể ăn, Địa Huyền Đan sớm đã không phải là gì đó hiếm có, Thiên Huyền Đan cũng có, từng tộc nhân đều ăn Tẩy Tủy Đan, không ít tộc nhân ăn Diệp Vân đưa tới Tụ Hồn Đan, thậm chí một bộ phận tộc nhân còn ăn Tử Kim Vân Đan.
Về phần vũ khí trang bị trên người, chỉ cần là tộc nhân bảy tám giai, mỗi người đều chí ít có một kiện nhất phẩm linh bảo, cửu giai đều có nhị phẩm linh bảo, vài thành viên trọng yếu của gia tộc thậm chí có tam phẩm linh bảo.
Thời điểm Diệp Tuyền về đến gia tộc, xem hết thảy trước mắt, quả thực là trợn mắt há hốc mồm, đây là Diệp gia trước kia sao? Nàng quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Ngoại trừ cốc khẩu, hoàn cảnh sinh hoạt trong sơn cốc cũng nhận được cải thiện thật lớn, các tộc nhân cũng đã dựng lên phòng ngói. Hiện tại các tộc nhân cần phải làm mỗi ngày là, tu luyện giả cố gắng đánh sâu vào cấp bậc càng cao, mà các tộc nhân bình thường sau khi hoàn thành sự vụ một ngày, chuyện gấp gáp nhất chính là tạo người. Diệp gia cần càng nhiều tộc nhân, khai chi tán diệp nhiều hơn, lớn mạnh tông tộc, mới có thể tử tôn muôn đời truyền thừa xuống dưới.
Bên cạnh Tụ linh pháp trận, bọn người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền đang khoanh chân tu luyện.
- Không biết Vân nhi khi nào thì mới có thể trở về.
Diệp Thương Huyền nói, từ khi tu luyện Lôi Đế Quyết, hắn một đường đánh sâu vào đến thập giai đỉnh phong, thậm chí đạt đến biên giới tấn giai Địa tôn.
- Gần đây tu luyện, lại là có một loại cảm giác cổ quái, rõ ràng nhắm mắt lại, cảnh vật trong trăm mét quanh mình giống như là có thể rõ ràng chứng kiến, thật là Vân kỳ.
- Lục thúc cũng có cảm giác như vậy? Ta còn tưởng rằng chỉ có ta cảm giác như vậy chứ.
Diệp Chiến Thiên sửng sốt một chút nói, tu vi của hắn cũng cùng Diệp Thương Huyền đồng dạng, ở vào biên giới tấn chức Địa tôn.
- Xem ra đây là chỗ đặc thù của Lôi Đế Quyết.
Diệp Thương Huyền nói, hắn càng tu luyện, càng cảm thấy Lôi Đế Quyết huyền ảo, tiền bối sáng tạo cái pháp quyết này, tuyệt đối là hạng người Vân thông đại năng trong truyền thuyết.
Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên cũng không biết là, Lôi Đế Quyết cùng pháp quyết tu luyện bình thường hoàn toàn bất đồng, lúc tu luyện, cũng có thể luyện hồn luyện phách, tăng thêm bọn họ trước ăn một ít Tụ Hồn Đan, đối với phương diện hồn niệm có một ít tăng mạnh, chỉ là bọn hắn không có giống Diệp Vân, tu luyện chín loại công pháp, cũng không có huyền khí phi đao phụ trợ, tu vi phương diện hồn niệm, không có cao như Diệp Vân, không tới trình độ Vân hồn ly thể, gần kề đối với chung quanh cảm giác càng thêm nhạy cảm rõ ràng mà thôi.
- Phỉ Thúy Chi Đô sẽ tổ chức một hồi đấu giá hội, Thiên Đô thương hội cũng đã phát thiệp tới mời, lục thúc, chúng ta có đi hay không?
Diệp Chiến Thiên hỏi, bọn họ cùng Diệp Vân đồng dạng, cũng là vừa vặn nghe nói một chỗ như Phỉ Thúy Chi Đô, trước kia bọn họ căn bản ngay cả tư cách biết đến cũng không có.
Diệp Thương Huyền suy nghĩ một chút nói:
- Đi! Buôn bán linh chi tuy để cho chúng ta buôn bán lời rất nhiều, nhưng mà Diệp gia chúng ta còn thiếu một ít nội tình, Ngưng Khí Đan, Tụ Khí Đan trong kho hàng chồng chất như núi cũng là vô dụng, đùa giỡn mua một ít gì đó đối với chúng ta hữu dụng, tăng lên thực lực của gia tộc mới được.
- Vâng.
Diệp Chiến Thiên gật đầu nói.
- Vậy để ta đi a.
Diệp Thương Huyền lắc đầu phủ quyết nói:
- Ngươi là Đông Lâm Quận Vương, cùng người của Nam Man quốc có tiếp xúc qua, ở bên ngoài nở mặt nở mày có chút không ổn, còn là do ta đi thôi, Phỉ Thúy Chi Đô hẳn là không có ai nhận ra ta.
Diệp Chiến Thiên trầm ngâm nói:
- Cũng đúng, này chỉ có thể cho lục thúc đi một chuyến .
Bọn người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên thu nạp đại lượng Ngưng Khí Đan, chuẩn bị đến Phỉ Thúy Chi Đô mua sắm một ít thứ tốt trở về, về phần Tụ Khí Đan rải rác, thật sự nhiều lắm, chỉ là vận chuyển cũng cảm thấy cố sức, còn là thôi.
Đối với mấy cái phú hào, thế gia quốc gia quanh thân mà nói, Phỉ Thúy Chi Đô đấu giá hội này tuyệt đối là một hồi uy hội.
Diệp Vân tại Tử Minh hồ câu cá vài ngày, lúc ban ngày câu một chút cá, thời điểm buổi tối liền ở hành cung phụ cận nghỉ ngơi, thời điểm nghỉ ngơi hắn cũng không quên tu luyện công pháp, vũ kỹ cùng với Vân hồn, tu luyện công pháp, vũ kỹ còn đỡ một chút, hơn nữa là lĩnh ngộ, mà tu luyện Vân hồn, đối với hắn mà nói tuyệt đối là một cái tra tấn cự đại, mỗi lần Vân hồn cũng phải bị tử hỏa đập toái, sau đó lại khôi phục, sau đó lại bị đập nát
Theo thời gian trôi qua, Diệp Vân cũng cảm giác được, tử hỏa đã từng điểm từng điểm tăng cường, trận pháp Thiên Tinh Ấn cũng từng điểm từng điểm buông lỏng, thực lực của Tử Hỏa Tinh Sư đang chậm rãi phóng xuất ra.
Thực lực đỉnh phong của Tử Hỏa Tinh Sư, tuyệt đối là một con yêu thú cực kỳ cường đại đáng sợ, coi như là Đạm Đài Lăng, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Tử Hỏa Tinh Sư, chỉ cần trận pháp Thiên Tinh Ấn thoáng buông lỏng từng chút, thực lực củ Tử Hỏa Tinh Sư sẽ bay lên rất nhiều.
Điều này làm cho trong lòng Diệp Vân càng nhiều vài phần cảm giác gấp gáp, Vân hồn cùng Tử Hỏa Tinh Sư đối kháng, đa đa thiểu thiểu cũng là có thể tiêu hao một bộ phận thực lực của Tử Hỏa Tinh Sư, trì hoãn thời gian trận pháp buông lỏng, theo Vân hồn lần lượt bị đập toái, tử hỏa trong Vân hồn của Diệp Vân cũng càng thêm rừng rực, mang lên một vòng khí tức cùng Tử Hỏa Tinh Sư giống nhau.
Chương 290 Bạch tuộc cổ quái
Mỗi một ngày buổi tối, tinh lực của Diệp Vân đều bị tiêu hao không còn một mảnh, giống một chó chết nằm ở trên giường thiếp đi, bất quá cũng may một giấc tỉnh ngủ, Diệp Vân lại trở nên sinh long hoạt hổ, có thể là có phi đao huyền khí tẩm bổ, năng lực khôi phục của Diệp Vân tương đối kinh người.
Hiên Dật dược tôn cùng Lê Hủ cũng đến hành cung, ở trong nội cung khai lò luyện dược, đem Diệp Vân câu được những cá kia luyện hóa thành đan dược.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, thoáng chớp mắt đã qua hơn mười ngày.
Sáng sớm dương quang chiếu khắp, Hiên Dật dược tôn, Minh Vũ Đại Đế, Diệp Vân, Tiểu Dực đều ở bên cạnh Tử Minh hồ câu cá, hồ nước dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát ra lăn tăn ba quang.
Thời điểm Hiên Dật dược tôn, Minh Vũ Đại Đế câu cá, rõ ràng không phải chuyên tâm như vậy, hơn nữa là chú ý Diệp Vân cùng Tiểu Dực, bọn họ cũng có chút bất đắc dĩ, bọn họ chạy tới câu cá, thuần túy là đánh đấm giả bộ, nửa ngày mới câu lên một cái, mà Diệp Vân cùng Tiểu Dực câu cá, một hồi chính là một cái, có lớn có nhỏ, không thiếu loại cá quý hiếm.
A Ly yên tĩnh ngồi chồm hổm ở một bên, nàng đối với câu cá gì đó không có quá nhiều hứng thú, chỉ ở một bên tu luyện.
Lúc bọn hắn câu cá, một Vũ Lâm kim giáp rất nhanh đi tới, hướng Minh Vũ Đại Đế quỳ xuống nói:
- Bệ hạ, tuyến báo mới nhất, Thanh Vân Tông Tông chủ Nhiếp Thanh Vân xuất hiện ở đế đô, hỏi chỗ ở của một thiếu niên tên là Diệp Vân.
- Nhiếp Thanh Vân, hắn tới làm gì?
Minh Vũ Đại Đế nhăn lông mày một chút.
- Nhiếp Thanh Vân? Hắn sớm như vậy đã tới rồi?
Diệp Vân đang câu cá, cũng không quay đầu lại, giọng điệu tùy ý nói.
- Ngươi biết hắn sẽ tới?
Minh Vũ Đại Đế hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệp Vân.
- Người một nhà, cho Vũ Lâm kim giáp mang Nhiếp Thanh Vân tới hoàng gia biệt viện, cho hắn ở nơi đó chờ ta.
Diệp Vân vừa nói, một bên cầm lên cần câu, trên lưỡi câu có một con cá đang giãy dụa.
- Người một nhà?
Bất kể là Minh Vũ Đại Đế hay Hiên Dật dược tôn đều cảm thấy đầu có chút không đủ dùng, Nhiếp Thanh Vân khi nào thì cùng Diệp Vân thành người một nhà? Trước kia lão tặc Nhiếp Thanh Vân còn giết lên đảo cùng Tiểu Dực đánh một trận, muốn cướp đoạt Tử Kim Vân Đan, như thế nào sau khi đánh một trận còn thành người một nhà? Đoạn thời gian trước Diệp Vân đi Thanh Vân Tông rốt cuộc làm những thứ gì?
Hơn nữa, Thanh Vân Tông Tông chủ Nhiếp Thanh Vân dựa vào cái gì ngoan ngoãn đi hoàng gia biệt viện đợi Diệp Vân?
Minh Vũ Đại Đế nhìn nhìn Diệp Vân, muốn nói lại thôi, cuối cùng phất phất tay nói:
- Phái người đi tìm Nhiếp Thanh Vân, nói Diệp Vân bảo hắn ở trong hoàng gia biệt viện chờ.
- Tuân chỉ.
Vũ lâm hội giáp khom người đáp, sau đó lui xuống
- Diệp Vân, Nhiếp Thanh Vân tìm ngươi làm gì?
Hiên Dật dược tôn ở một bên mở miệng hỏi.
- Là ta bảo hắn đến đế đô tìm ta, về phần muốn làm cái gì, ta còn chưa nghĩ ra, đợi Cấm Vực Chi Địa mở ra, để hắn cũng theo đi Cấm Vực Chi Địa a.
Diệp Vân suy nghĩ một chút nói, lúc trước hắn liền nghĩ cho Nhiếp Thanh Vân tiến vào Cấm Vực Chi Địa, có bọn người Nhiếp Thanh Vân đi theo, cùng Man quốc quyết chiến phần thắng sẽ lớn rất nhiều, bất quá cần chú ý chính là, nếu Nhiếp Thanh Vân cũng đi theo tiến vào Cấm Vực Chi Địa, này Diệp Vân liền không thể thi triển Vân hồn, vạn nhất bị Nhiếp Thanh Vân xem ra thực lực chân thật của bản thân, Nhiếp Thanh Vân còn sẽ nghe lệnh mình hay không?
- Cho Nhiếp Thanh Vân theo đi Cấm Vực Chi Địa?
Minh Vũ Đại Đế khiếp sợ mà nhìn xem Diệp Vân, tiến vào Cấm Vực Chi Địa đây chính là ý nghĩa cùng Man quốc cao thủ quyết chiến, sinh tử khó liệu, Nhiếp Thanh Vân cái cáo già này chịu đi sao?
- Nhiếp Thanh Vân sẽ đồng ý sao?
Hiên Dật dược tôn cũng cảm thấy nghi hoặc.
- Hắn sẽ đi.
Diệp Vân cười Vân bí, lại không có giải thích nguyên nhân.
Bất kể là Hiên Dật dược tôn hay Minh Vũ Đại Đế, đều không nghĩ ra nguyên do trong đó, một Thiên Tôn cấp cao thủ, thật sự cứ như vậy mặc cho Diệp Vân bài bố? Cho dù Nhiếp Thanh Vân từng thua ở trong tay Tiểu Dực, nhưng làm cho Nhiếp Thanh Vân Vân phục, cũng là không thực tế.
Diệp Vân đã không chịu nói, bọn họ cũng chỉ có thể đem nghi hoặc vùi dưới đáy lòng.
Lúc bọn hắn nói chuyện, Diệp Vân lén lút cầm một khối dược bùn Ngưng Hồn Đan, vẽ loạn ở trên lưỡi câu, sau đó đem lưỡi câu quăng đi ra ngoài.
Diệp Vân kiên nhẫn chờ đợi, mặt hồ bình tĩnh không có một tia gợn sóng.
Dược bùn Ngưng Hồn Đan, không biết có thể hấp dẫn loại cá Vân kỳ gì mắc câu hay không, nếu lại câu đến một con Tử Kim Vân Ngư liền sướng .
Đương nhiên Diệp Vân cũng chỉ là ngẫm lại, trong Tử Minh hồ này chỉ sợ đã không có Tử Kim Vân Ngư .
Hồi lâu, mặt hồ đều cực kỳ bình tĩnh.
Đột nhiên, trên mặt nước lăng không phát lên từng đạo gợn sóng, Diệp Vân tim đập bỗng dưng có chút gia tốc, không biết dược bùn Ngưng Hồn Đan này có phải là hấp dẫn cá lớn gì hay không, trước kia một phần dược bùn Tụ Hồn Đan, liền câu đi lên một con Tử Kim Vân Ngư, mà bây giờ, đây chính là dược bùn Ngưng Hồn Đan!
Một bên Hiên Dật dược tôn cùng Minh Vũ Đại Đế cũng cảm giác được trong không khí có một tia khí tức biến hóa, mở to hai mắt nhìn.
Tiểu Dực cũng cảm thấy cái gì, vẫn không nhúc nhích mà nhìn về phía lưỡi câu của Diệp Vân, A Ly một bên đang nhắm mắt tu luyện, cũng mở mắt.
Phao bỗng nhúc nhích.
- Chính là hiện tại !
Diệp Vân đột nhiên kéo mạnh cần câu, dây câu lập tức căng thẳng, cần câu bị kéo đến uốn lượn.
Không có như trước kia câu Tử Kim Vân Ngư cố hết sức như vậy! Hiện tại Diệp Vân đã là Địa Tôn trung kỳ, một khi vận chuyển huyền khí, kéo vật nặng hơn một ngàn cân cũng dễ dàng!
Đang muốn kéo cần câu, Diệp Vân đột nhiên cảm giác được cần câu mạnh mẽ trầm xuống, trên mặt nước bọt nước văng khắp nơi, cần câu như muốn rời tay mà đi.
- Nghĩ muốn chạy trốn?
Diệp Vân đứng vững vàng gót chân, quát to một tiếng:
- Lên cho ta!
Diệp Vân lôi kéo cần câu, một đoàn vật thể màu đỏ bị Diệp Vân kéo đi lên, như một cái thùng tắm lớn, trên thân thể trường rất nhiều xúc tua thật dài, toàn thân nó màu hồng phấn, ở dưới dương quang chiếu xuống giống như bảo thạch phát ra sáng bóng rạng rỡ, cũng không biết là cá gì, Diệp Vân đem cần câu hướng về mặt sau quăng đi ra ngoài.
"Bùm" một tiếng, đoàn gì đó kia rơi trên mặt đất, thân thể nhanh chóng co rút lại, trở nên lớn nhỏ chỉ giống một cái bóng cao su.
Lại câu đi lên thứ tốt, ngay cả ổn trọng như Hiên Dật dược tôn cùng Minh Vũ Đại Đế, cũng không nhịn được trong lòng nhảy một chút. Lúc này sẽ là cá gì?
- Tiểu Dực, bắt lấy nó!
Diệp Vân gấp giọng nói.
Không đợi Diệp Vân nói xong, Tiểu Dực cũng đã bổ nhào đi ra ngoài, gắt gao ôm chặt này đoàn gì đó, giơ lên nắm tay cho nó một quyền.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ ràng, Diệp Vân câu đi lên, lại là một con bạch tuộc, phía dưới trường tám xúc tua, toàn thân phấn hồng, mặt ngoài làn da giống như là bám vào một tầng quang màng nhàn nhạt.