Tuy ở Thiên Nguyên Đại Lục, Thiên Địa khí cơ cứng lại, Thần Hải bị áp chế, rất khó thúc dục, nhưng khí tức trên thân hắn y nguyên không bị Thiên Địa khí cơ ảnh hưởng.
Trong đám người, bất luận kẻ nào liếc có thể nhìn ra bất phàm của hắn.
Chung quanh đám người đi qua nhao nhao ghé mắt, người trong đình này, tương lai rất có thể sẽ là một Siêu cấp tồn tại Thị Thần cấp bậc!
Ở trong suy nghĩ tất cả mọi người, Thị Thần là chí cao vô thượng, nếu không có mấy vị Thị Thần cường giả kia, Thiên Nguyên Cổ Thành khả năng đã thất thủ, bọn hắn căn bản không cách nào sống tới ngày nay. Mỗi cách một hai trăm năm, đều có một hai vị Thị Thần chết trận, cũng cần có Thị Thần mới lớn lên. Mà trăm ngàn năm qua, đã có rất ít nhân vật thiên tài Tinh Hồn dung hợp độ đạt tới 75 trở lên sinh ra đời rồi.
Tiên Thiên Tinh Hồn dung hợp độ đạt tới 82, ngày kia còn ăn Tinh Nguyên thần đan tăng lên, nếu đạt tới 85 trở lên, đến lúc đó là người tranh đoạt Tinh Chủ! Từ ngày hôm qua sau khi khảo thí, Nam Cung Trạch dĩ nhiên đã trở thành tiêu điểm cho toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục chú mục, mà hắn lại không có chút kiêu ngạo chi sắc nào, vẫn bình tĩnh không có sóng, nắm chặt hết thảy thời gian tu luyện, phần bình tĩnh thong dong cùng chăm chỉ này, lại để cho vô số người kính nể không thôi.
Trên đường mọi người cùng Nam Cung Trạch bảo trì khoảng cách nhất định, không dám tùy ý tiến lên đáp lời, thời điểm trải qua, thậm chí sẽ có chút khom người dùng bày ra tôn kính.
Coi như là những quý tộc Yên Vân Thánh Thành kia, ở trước mặt Nam Cung Trạch cũng không dám lỗ mãng, tại Yên Vân Thánh Thành này, rất nhiều người bọn hắn đều là rất có địa vị, nhưng phóng nhãn toàn bộ Tử Hoa Thần triều, toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục, bọn hắn cái gì cũng không phải rồi.
Diệp Vân mang theo A Ly cùng Đạm Đài Lăng, trực tiếp đi lên phố đình, cười chào hỏi nói:
- Xin chào, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được ngươi rồi.
- Cũng không phải gặp được, mà là ta ở chỗ này chờ ngươi đã lâu rồi.
Nam Cung Trạch bình tĩnh nói, nhìn thoáng qua Diệp Vân, Diệp Vân dáng tươi cười tiêu sái tự nhiên, tựa hồ tuyệt không để ý sự tình Tinh Hồn dung hợp độ, cũng không giống những quý tộc Yên Vân Thánh Thành kia, trong tươi cười mang theo nịnh nọt cùng lấy lòng rõ ràng.
- Ở chỗ này chờ ta, có chuyện gì không?
Diệp Vân hơi sững sờ.
- Ngươi đối với chuyện Tinh Hồn dung hợp độ là 0 này, có ý kiến gì không?
Ánh mắt Nam Cung Trạch ở trên cánh tay trái Diệp Vân nghiêng mắt nhìn qua, hắn tự nhiên có thể cảm giác được khí tức Thiên Hỏa bao tay, hắn ở chỗ này chờ Diệp Vân là chuẩn bị cầm lại Thiên Hỏa bao tay, nhưng chứng kiến Đạm Đài Lăng cũng cùng nhau tới, hắn tạm thời không định nói sự tình Thiên Hỏa bao tay.
Đạm Đài Lăng đứng ở phía sau bên cạnh Diệp Vân, vị trí đứng như vậy có chút kỳ quái, nhưng mà thần sắc Đạm Đài Lăng phi thường tự nhiên, để cho người có thể thấy được một ít ý tứ hàm xúc khác.
Buồn cười các quý tộc Yên Vân Thánh Thành một mực thảo luận phải cái dạng thiên tài gì, mới có thể xứng đôi thiên chi kiều nữ như Đạm Đài Lăng, bọn hắn không thể tưởng được chính là, Đạm Đài Lăng sớm đã lòng có tương ứng, hơn nữa là phế vật bọn hắn khinh bỉ, trăm ngàn năm qua một người duy nhất Tinh Hồn dung hợp độ là 0, nếu tin tức này truyền đi, không biết sẽ làm bao nhiêu người chấn kinh cái cằm.
Nam Cung Trạch cũng có vài phần hiếu kỳ, Băng Sơn mỹ nhân cao quý lãnh diễm như Đạm Đài Lăng sao sẽ chọn Diệp Vân, hơn nữa bên người Diệp Vân còn theo một Ly Miêu xinh đẹp hoạt bát khác.
- Ta cảm thấy được Tinh Hồn dung hợp độ là 0 rất tốt a.
Không nghĩ tới Nam Cung Trạch sẽ hỏi vấn đề này, Diệp Vân nghĩ nghĩ cười nói.
- Trăm ngàn năm qua, bọn hắn ai cũng không biết Tinh Hồn dung hợp độ là 0 sẽ phát sinh cái gì, ít nhất ta so với nhiều người một cái cơ hội thí nghiệm.
Tinh Hồn dung hợp độ là 0, đây là một sự tình phi thường huyền diệu khiến người ta nghi hoặc, nhưng thời điểm Diệp Vân đối mặt chuyện này, lộ ra thập phần thản nhiên, có lẽ là bởi vì nguyên nhân mình tu luyện Cửu Tinh Thiên Thần Quyết.
Diệp Vân trong tươi cười, có một loại tự tin mãnh liệt, hắn cũng không nhận ra mình thật là phế vật! Dù sao Tinh Hồn dung hợp độ là 0 phải chăng thật sự không cách nào tu luyện tới Thần Huyền, thật đúng là rất khó nói.
Nam Cung Trạch có một loại cảm giác, Diệp Vân cùng tất cả mọi người là không quá đồng dạng, cho dù khảo thí ra Tinh Hồn dung hợp độ là 0, Nam Cung Trạch vừa mới bắt đầu cảm thấy kinh ngạc, nhưng về sau ngẫm lại, cũng là hợp tình lý. Diệp Vân rõ ràng cảm thấy khảo thí ra Tinh Hồn dung hợp độ là 0 là chuyện rất thú vị, hắn mỉm cười, có lẽ cũng chỉ có Diệp Vân mới có thể nghĩ như vậy.
- Ngươi ở nơi này chờ ta, không phải là vì hỏi một chút cảm thụ của ta đơn giản như vậy a?
Diệp Vân cũng không nhận ra Nam Cung Trạch rãnh rỗi như vậy, Nam Cung Trạch đối với tu luyện chấp nhất cùng chăm chỉ, hắn là đều nhìn ở trong mắt, cho dù hoàn toàn không biết lai lịch Nam Cung Trạch, Diệp Vân đối với Nam Cung Trạch vẫn có một hảo cảm.
- Ta nguyên là muốn từ chỗ ngươi cầm lại một vật, hiện tại ngẫm lại, được rồi, coi như là tặng cho ngươi a.
Nam Cung Trạch khoát khoát tay, tùy ý nói, ánh mắt của hắn nhìn phương xa, trong cái thế giới này, có thể nói với hắn mấy câu lại không cho hắn phản cảm cũng không nhiều, Diệp Vân là một cái bên trong.
- Trên người của ta có một đồ vật là của ngươi?
Diệp Vân nhíu mày lẩm bẩm nói, đây là lần thứ hai Nam Cung Trạch nâng lên chuyện này rồi, là kiện đồ vật gì? Trong đầu Diệp Vân linh quang lóe lên, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mình lần thứ nhất gặp được Nam Cung Trạch là ở Hạ Địa Quỳnh Lâu, hẳn là Nam Cung Trạch nói kiện đồ vật kia là Thiên Hỏa bao tay? Trước mắt trên người Diệp Vân chỉ có nó là từ Hạ Địa Quỳnh Lâu lấy ra đấy.
Nghĩ tới xác ướp trong dung nham kia, trong lòng Diệp Vân không khỏi rùng mình, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin, hẳn là Nam Cung Trạch...
- Mà thôi, hi vọng về sau chúng ta còn có thể tương kiến, không biết khi đó tu vi của ngươi có thể đạt tới cảnh giới gì. Nếu có cơ hội mà nói, ta ngược lại muốn xem xem, một cái Tinh Hồn dung hợp độ là 0, đến cùng có thể tu luyện tới trình độ nào.
Nam Cung Trạch nói xong, cất bước hướng ngoài đình đi đến.
- Nếu như kiện đồ vật kia ngươi có cần, chỉ cần ngươi nói ra, lập tức có thể lấy đi, ta tuyệt không nuốt lời.
Diệp Vân nhìn xem bóng lưng Nam Cung Trạch nói ra, hắn cũng không xác định có phải Thiên Hỏa bao tay hay không, dù sao trong tay hắn đồ vật không ít, Trấn Ma Chung, Chấn Thiên Đỉnh, Minh Hoàng Yêu Đái…đều là có lai lịch đấy.
Nam Cung Trạch quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Vân, thần sắc Diệp Vân không giống như là làm bộ, hắn có nhiều ý tứ hàm xúc cười cười, phiêu nhiên mà đi.
Chương 817 Có một bữa cơm no đủ (1)
Không biết nụ cười cuối cùng của Nam Cung Trạch là có ý gì, Diệp Vân cau mày trầm tư, chẳng lẻ Nam Cung Trạch thật sự là xác ướp trong dung nham kia? Mặc dù hai người lớn lên thiên soa địa biệt, nhưng cái lớn lên này, quá mức lừa gạt rồi, dùng bí pháp có thể tùy ý thay đổi, tựu như Thâu Thiên Hoán Nhật bí pháp của mình, lấy Nam Cung Trạch thần bí, nắm giữ một hai bí pháp có thể thay đổi tướng mạo là quá bình thường.
- Hắn là lai lịch gì?
Đạm Đài Lăng nhìn Nam Cung Trạch đi xa, ở bên tai Diệp Vân nhẹ giọng hỏi.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, dù sao không nên trêu chọc là được.
Diệp Vân dùng hồn niệm truyền lại một tia tin tức cho Đạm Đài Lăng, Nam Cung Trạch lai lịch thần bí, tu vi bí hiểm, đến trước mắt vẫn không thể xác định là địch hay bạn.
Ở Đạm Đài Lăng và A Ly cùng đi, cả ngày Diệp Vân đều đi dạo, quen thuộc Yên Vân thánh thành, khó được có thể cùng Đạm Đài Lăng, A Ly có thời gian yên lặng như vậy, Diệp Vân không muốn nghĩ nhiều chuyện tình phiền não.
Ba người vào một gian tửu quán hạng sang cửa hàng mặt tiền dùng Thần Hoa Thủy Tinh trang trí, bên trong làm ăn rất tốt, lui tới cũng là quý tộc Yên Vân thánh thành, thị nữ trong tửu quán cũng là thiếu nữ xinh đẹp. Diệp Vân, Đạm Đài Lăng cùng A Ly tìm vị trí hẻo lánh ngồi xuống, điểm một ít đồ vật.
Nơi này tất cả thức ăn, lại là dùng các loại vật trân quý làm thành, Tử Kim Thần Ngư ở đông đại lục giá trị liên thành, ở chỗ này lại thành đồ bình thường nhất, khác còn có các loại thịt hồn thú cao cấp trải qua pha chế, ngay cả Thần Huyền, Đạo Huyền cấp cũng có, một chút dị quả hiếm quý cũng có.
Bất quá, tương ứng, từng món ăn giá tiền cũng không tiện nghi, ít nhất phải mấy ngàn Ảnh Kim Cổ Tệ, có chút thậm chí phải kể tới vạn, một bữa cơm xuống dưới, mười mấy vạn Ảnh Kim Cổ Tệ có thể cũng chưa đủ. Quý tộc thường xuyên ăn những đồ này, muốn tu luyện tới Thần Hải cấp quả thực dễ dàng.
Mà bọn thị nữ ở tửu quán này, nghe nói công việc một ngày nhiều nhất có thể lấy tới một hai Ảnh Kim Cổ Tệ mà thôi, đổi thành Thiên Nguyên Cổ Tệ có thể làm cho các nàng ở ngoài thành tìm một chỗ ở tốt.
Diệp Vân nhìn thoáng qua không gian bao tay của mình, bên trong có chừng mười mấy vạn Ảnh Kim Cổ Tệ mà thôi, nguyên cho là mình giết nhiều Yêu Vương cấp hồn thú như vậy, đã coi như có chút tài phú, không nghĩ tới ở chỗ này mới đủ ăn một bữa cơm mà thôi.
Ở chỗ này tiêu phí, bình thường cũng chỉ có quý tộc có tư nhân lãnh địa, bọn họ ít nhất là mấy ngàn vạn Ảnh Kim Cổ Tệ thậm chí là hơn ức.
Đạm Đài Lăng xuất hiện lập tức đưa tới không ít người chú ý, bất quá bọn hắn cũng không có không dám đi tới, hiện tại Đạm Đài Lăng lạnh tựa băng sương cùng mỹ mạo của nàng, thiên phú giống nhau nổi danh.
Thiên Nguyên Đại Lục là một thế giới luật pháp, tất cả mọi người tương đối khắc chế.
Nơi xa trên một cái bàn, Nhất Ngôn đang cùng mấy người chuyện trò vui vẻ, khi hắn thấy thân ảnh Đạm Đài Lăng xuất hiện, trong mắt chợt hiện lên một đạo ánh sáng, nhưng thấy Diệp Vân cùng Đạm Đài Lăng cùng nhau, hắn nhẹ nhàng nhíu mày, không biết Diệp Vân tại sao phải cùng Đạm Đài Lăng ở chung một chỗ, ở hắn xem ra, giống như Diệp Vân một cái Tinh Hồn dung hợp độ là 0 như vậy, xách giày cho Đạm Đài Lăng cũng không xứng. Nếu như hắn biết quan hệ của Diệp Vân cùng Đạm Đài Lăng, đoán chừng sẽ hộc máu.
Chần chờ chốc lát, Nhất Ngôn đứng lên, hướng bên Đạm Đài Lăng này đi tới.
- Đạm Đài cô nương, không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp ngươi, thật là tam sinh hữu hạnh.
Khuôn mặt Nhất Ngôn mỉm cười tiến lên đây, nhất phái phong lưu nho nhã nói.
- Tửu quán này là kẻ hèn mở, Đạm Đài cô nương thích gì có thể tùy tiện gọi, không nên khách khí với ta, ta mời khách.
Mặc dù Nhất Ngôn lộ ra vẻ nho nhã lễ độ, nhưng Đạm Đài Lăng vẫn không khỏi nhíu mày, chỉ lược lược gật đầu một cái, không có ý tứ mở miệng nói chuyện.
Ánh mắt Nhất Ngôn lơ đãng thoáng nhìn, thật giống như mới nhìn đến Diệp Vân, cười nói:
- Nhìn ta, chỉ chú ý đến Đạm Đài cô nương, lại lạnh nhạt Diệp Vân huynh đệ, thật có lỗi, Diệp Vân huynh đệ cũng tùy tiện a, ngàn vạn lần đừng khách khí với ta.
Trong giọng nói, như có như không nhiều hơn một tia mùi vị bố thí.
Đạm Đài Lăng nghe được chân mày nhăn một chút, đang muốn cự tuyệt, lại nghe Diệp Vân ở một bên cười nói:
- Như thế, chúng ta liền không khách khí.
Nhất Ngôn khóe miệng khẽ quất một cái, không có nghĩ đến Diệp Vân này thật vô liêm sỉ không khách khí, bất quá ở trước mặt Đạm Đài Lăng, hắn dĩ nhiên không có nói không giữ lời, giả cười nói:
- Diệp Vân huynh đệ tính tình thật đúng là hào sảng.
- Đó là tự nhiên, ta từ trước đến giờ là rất hào sảng.
Diệp Vân cười mà như không cười nói.
- Đạm Đài cô nương, ta bên kia còn có bằng hữu đang đợi, thứ cho không thể tương bồi, các ngươi chậm dùng.
Nhất Ngôn không hề để ý tới Diệp Vân nữa, chuyển hướng Đạm Đài Lăng ân cần nói.
Đạm Đài Lăng ngay cả ánh mắt cũng lười cho hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng rút lui.
Nhìn bóng lưng Nhất Ngôn, trong lòng Diệp Vân hơi hơi có chút khó chịu, thằng này rõ ràng cho thấy là đánh chú ý Đạm Đài Lăng, có thể nhẫn nhưng không thể nhục!
A Ly cũng phồng miệng lên, huy động móng vuốt thịt vù vù, hướng về phía bóng lưng Nhất Ngôn gãi gãi. Mặc dù Đạm Đài Lăng cùng nàng là quan hệ cạnh tranh, nhưng đây là mâu thuẫn nội bộ, ở đối ngoại, nàng cùng Diệp Vân vĩnh viễn là đứng ở một cái chiến tuyến.
Thấy bộ dạng khả ái của A Ly, Diệp Vân không nhịn được cười một tiếng, sờ sờ đầu A Ly.
- Đã có người mời khách, vậy chúng ta không nên khách khí, qua hôm này là không còn có cơ hội như vậy .
Diệp Vân phất tay, đem một thị nữ bên cạnh chiêu tới, nàng là một con Lộc yêu Yêu Vương cấp Huyền thú, ngưng hóa hình người lớn lên còn là phi thường xinh đẹp khả ái, mặc một thân lụa mỏng, cung kính cầm một quyển thực đơn chế luyện tinh mỹ tiến lên.
Ở đông đại lục, Yêu Vương cấp đã được xưng tụng nhất phương ngang ngược, nhưng ở Thiên Nguyên Đại Lục, lại cái gì cũng không phải. Nếu như khách nhân tửu quán có cái cần đặc thù gì, nàng cũng không thể cự tuyệt.
- Cái này, cái này, còn có cái này. . .
Diệp Vân hướng về phía thực đơn bá bá bá điểm rất nhiều, thứ gì quý trọng, thứ gì ăn ngon điều chỉ, dù sao có người mời khách.
- Diệp Vân. . . trong túi càn khôn của ta chỉ có mười hai vạn Ảnh Kim Cổ Tệ. . .
Thấy Diệp Vân điểm những thức ăn kia, biểu hiện trên mặt Đạm Đài Lăng cũng cứng đờ, nhẹ nói. Thân là Vua Bắc Hải, nàng từ trước đến giờ áo cơm không lo, nào có giống như hôm nay ăn cơm chùa như vậy?
- Dù sao cái tên kia nói muốn mời khách, ngươi ngày mai sẽ đi, sợ cái gì. Thịt hồn thú Đạo Huyền cấp rất khó có? Nói không chừng ăn xong liền tấn thăng đến Thần Hải nhị trọng .
Chương 818 Có một bữa cơm no đủ (2)
Diệp Vân ranh mãnh trừng mắt nhìn, thấy Đạm Đài Lăng vẻ mặt làm khó, cùng bình thời trong trẻo lạnh lùng một trời một vực, không khỏi cảm thấy nàng như vậy có mấy phần khả ái, nghĩ đến Nhất Ngôn dám đánh chú ý Đạm Đài Lăng, điểm lên món ăn là hạ thủ không lưu tình, một hơi điểm thêm mười mấy món ăn.
Hừ hừ, muốn đánh chú ý lão bà của ta, nhìn ta không ăn nghèo ngươi!
Liên tục điểm thức ăn giá trị mấy trăm vạn Ảnh Kim Cổ Tệ, lúc này Diệp Vân mới thôi, thiếu nữ Huyền thú Lộc yêu kia nhìn Diệp Vân một chút, mắt trợn trừng, ở trong lúc khiếp sợ xoay người đi bẩm báo Nhất Ngôn.
Nơi xa, sau khi Nhất Ngôn xem thực đơn, khóe miệng hung hăng co quắp, nhưng cắn răng một cái, vì có thể ở trong suy nghĩ Đạm Đài Lăng lưu ấn tượng tốt, hắn cũng chỉ có thể nhận.
Rất nhanh, các loại thức ăn sắc hương vị đều đủ thịnh soạn mang lên bàn, Diệp Vân không chút cố kỵ nào bắt đầu ăn.
Đạm Đài Lăng từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên ăn cơm Bá Vương, lộ ra vẻ có mấy phần căng thẳng, cái miệng nhỏ từ từ ăn, thần thái ưu nhã, nhìn bộ dạng nàng ăn cơm tuyệt đối là một loại hưởng thụ.
Mà A Ly cũng tung người nhảy lên bàn, thổi phồng mấy trái cây hiếm quý, ăn đến bẹp bẹp vang.
Ăn một bữa tiệc lớn, thịt Đạo Huyền cảnh hồn thú kia ăn vào, Diệp Vân liền cảm giác được huyền khí mênh mông ở trong người mãnh liệt.
Thần Hải chấn động, trong đầu oanh một tiếng, Thần Hải đã có đột phá rất lớn.
Thần Hải nhị trọng!
Đây vẫn chỉ là tiêu hóa một phần mà thôi.
Thịt Đạo Huyền cảnh hồn thú, quả nhiên rất cao.
Diệp Vân hiểu một việc, ở Thiên Nguyên Đại Lục muốn nhanh một chút tu luyện tới cảnh giới cực cao, trừ thiên phú cùng chăm chỉ tu luyện ra, tài nguyên là chí trọng yếu, vẫn chuyên tu khổ luyện, từ Thần Hải nhất trọng đến Thần Hải nhị trọng ít nhất cần một hai tháng.
Mà ăn thịt Đạo Huyền cảnh hồn thú, lại làm cho mình trực tiếp đột phá Thần Hải nhị trọng.
Đạm Đài Lăng cùng A Ly tu vi cũng có đột phá, đến tiếp sau tu vi có thể còn tiếp tục tăng lên.
Diệp Vân, A Ly cùng Đạm Đài Lăng trao đổi một cái ánh mắt, thịt Đạo Huyền cảnh hồn thú này, hiệu quả thật sự quá cường đại, nếu thỉnh thoảng có thể ăn được một chút, đột phá Thần Huyền quả thực dễ dàng.
Nhìn thoáng qua giá tiền thịt.
Tám mươi chín vạn Ảnh Kim Cổ Tệ!
Cả thảy tám mươi chín vạn Ảnh Kim Cổ Tệ!
Trong không gian bao tay Diệp Vân, cũng chỉ có hai ba mươi vạn Ảnh Kim Cổ Tệ mà thôi, ngay cả ăn một lần cũng không nổi.
Thịt Đạo Huyền cảnh hồn thú cũng không phải là thứ cần nhất, cần nhất chính là Bản Nguyên Thần Đan, Bản Nguyên Thần Đan hiệu quả so sánh với thịt Đạo Huyền cảnh hồn thú hiệu quả muốn cường đại hơn nhiều.
Nếu Đạm Đài Lăng cùng A Ly đi Chiến bộ, nhất định sẽ nhận được Chiến bộ đại lực bồi dưỡng, đừng nói thịt Đạo Huyền cảnh hồn thú, đoán chừng ngay cả Bản Nguyên Thần Đan cũng có tư cách hưởng dụng. Nhưng Diệp Vân thì tương đối buồn bực, Tinh Hồn dung hợp độ là 0, hắn nơi nào cũng không đi được, chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp kiếm tiền tăng lên tu vi.
Kiếm tiền tăng lên tu vi, mới có thể kiếm tiền nhiều hơn đem các tộc nhân dẫn độ tới đây!
Nghe nói võ giả tu vi Thần Hải bình thường đi theo đoàn đội vào Tiểu Thiên Nguyên Giới, mỗi ngày có thể kiếm chừng một ngàn Ảnh Kim Cổ Tệ, mà Thần Huyền cảnh, mỗi ngày có thể kiếm hơn vạn, mặc dù không đi Tiểu Thiên Nguyên Giới, làm chút công việc khác, tu vi càng mạnh kiếm được cũng càng nhiều.
Cơm nước xong, Diệp Vân liền dẫn Đạm Đài Lăng cùng A Ly đứng dậy rời đi, mặc dù ba người ăn nhiều thứ tốt của Nhất Ngôn như vậy, nhưng ngay cả chào hỏi cũng không liền đi .
Diệp Vân đối với Nhất Ngôn là không có cảm tình gì, mặc dù Nhất Ngôn ngôn hành cử chỉ làm cho người ta tìm không ra tật bệnh gì, nhưng trong lòng Diệp Vân có một chút không thoải mái như vậy, ai bảo ánh mắt Nhất Ngôn luôn hướng trên người nữ nhân của mình nhìn, rõ ràng cho thấy có dụng ý khác.
- Diệp Vân, nếu không ngươi theo chúng ta cùng nhau rời Yên Vân thánh thành a.
Đạm Đài Lăng có chút không yên lòng nói, mới vừa rồi Diệp Vân coi như là đem Nhất Ngôn đắc tội, tiếp tục lưu lại Yên Vân thánh thành, nàng sợ Diệp Vân sẽ có phiền toái.
- Đi đâu cũng giống nhau, ở chỗ này cách đông đại lục gần một điểm, nếu như chuyện gì phát sinh, ta còn có thể kịp thời chạy về đông đại lục!
Diệp Vân vô tình nói.
Mặc dù tu vi Diệp Vân là Thần Hải cảnh, nhưng mà tiếp theo ra vào đông đại lục liền cần 2000 vạn Ảnh Kim Cổ Tệ, đây cũng là một số lượng không nhỏ, muốn kiếm được một khoản tiền như vậy vẫn là tương đối khó khăn.
Nhìn bóng lưng Diệp Vân cùng Đạm Đài Lăng biến mất ở cửa ra vào tửu quán, ánh mắt Nhất Ngôn đen tối không chừng.
- Nhất Ngôn huynh, ngươi đối với nữ nhân kia có ý tứ?
Bên cạnh một thanh niên mặc trường bào màu xanh ha ha cười nói, hắn gọi Từ Thanh, là quý tộc lãnh địa tối đa ở Yên Vân Thánh Thành. Đỉnh đầu nắm giữ lãnh địa tư nhân phương viên mấy trăm dặm, gieo trồng các loại kỳ trân dị quả, nuôi dưỡng Hồn thú, thu nhập phong phú, tài sản nhiều đến mấy tỷ Ảnh Kim Cổ Tệ.
- Nếu có thể lấy nàng này, tương lai thân phận địa vị tự nhiên là không hề cùng dạng, chỉ tiếc, nàng ngày mai sẽ phải đi a.
Nhất Ngôn có chút cảm thán nói, hắn tự tin nếu nhiều chút ít thời gian, nhất định có thể đem Đạm Đài Lăng cầm xuống, về phần Diệp Vân bên người Đạm Đài Lăng, một cái phế vật Tinh Hồn dung hợp độ là 0, hắn sẽ không đặt ở trong mắt, ngay cả ra tay đối phó Diệp Vân cũng cảm thấy có chút giảm phong cách của mình.
- Nhất Ngôn huynh là đệ tử Lân Hoàng, về sau có lẽ vẫn có thể nhìn thấy nàng đấy. Chỉ là Đạm Đài Lăng Tinh Hồn dung hợp độ tới 72, nếu lại ăn một viên Tinh Nguyên thần đan, cái kia tất nhiên càng thêm khó lường.
Từ Thanh cảm khái nói, nữ tử mỹ mạo như Đạm Đài Lăng, tuy trong nội tâm hắn cũng có một ít ý động, nhưng chỉ là ngẫm lại mà thôi, thậm chí ngay cả dũng khí nói ra như Nhất Ngôn cũng không có, dùng không được bao lâu, bọn hắn những người này cùng Đạm Đài Lăng sẽ là người của hai thế giới. Thiên chi kiều nữ như Đạm Đài Lăng, tương lai cơ hồ xác định vững chắc là Chiến Hoàng cấp, Nhất Ngôn đối với Đạm Đài Lăng chỉ là si tâm vọng tưởng, bất quá Từ Thanh sẽ không nói ra miệng, gọt mặt mũi của Nhất Ngôn.
Nhất Ngôn như thế nào lại không rõ, không khỏi khẽ thở dài một hơi, buồn bực uống vài chén rượu.
Trong nội tâm Diệp Vân làm đi một tí ý định, quy hoạch nên ở trong Yên Vân Thánh Thành này xông ra một mảnh thiên địa như thế nào, nếu một mực bị nhốt bên trong một tòa Yên Vân Thánh Thành nho nhỏ như vậy, cái kia đời này sẽ không có tiền đồ, huống chi, trên người của hắn còn chịu trách nhiệm trầm trọng như vậy.
Hơn nữa, cũng không thể đợi đến một ngày nào đó, Đạm Đài Lăng cùng A Ly đã là Chiến Hoàng cấp, mà mình vẫn chỉ là Thần Hải cấp bậc, cái kia không khỏi cũng quá uất ức rồi.
Chương 819 Tổ tiên A Ly (1)
Một ngày thời gian rất nhanh trôi qua, sắc trời đã tối, Đạm Đài Lăng cố ý đem thời gian để lại cho Diệp Vân cùng A Ly, mình về phòng trọ nghỉ ngơi.
Rạng sáng ngày mai, A Ly cùng Đạm Đài Lăng sẽ rời đi Yên Vân Thánh Thành, cách thời gian xa nhau càng ngày càng gần, trong nội tâm Diệp Vân khó tránh khỏi có chút cô đơn cùng ảm đạm.
- A Ly, ngày mai ngươi liền phải rời đi, đi Linh Nguyên Chiến bộ nhất định phải hảo hảo chiếu cố chính mình.
Diệp Vân ôm A Ly trong ngực nhẹ giọng dặn dò.
Mười đầu cái đuôi của A Ly mềm mại cuộn lấy, đôi mắt thanh tịnh của nàng nhìn xem Diệp Vân, ẩn ẩn có một ít lệ quang lập loè, nếu như Diệp Vân không cho nàng đi, mặc kệ mấy vị lão tổ tông ở bên trong Mê Huyễn Bảo Châu phản đối như thế nào, nàng cũng nhất định sẽ ở lại bên người Diệp Vân đấy.
Nàng minh bạch, Diệp Vân cũng là vì nàng suy nghĩ, bất kể là nàng, Đạm Đài Lăng hay là Diệp Vân, trên bờ vai đều nhận lấy sứ mạng cứu vãn tộc nhân, không thể câu nệ nhi nữ tư tình.
Diệp Vân ca ca nhất định cũng phải hảo hảo chiếu cố chính mình, trong nội tâm A Ly thì thào nghĩ lấy, trong đôi mắt nàng hiện lên một tia kiên định, đem Mê Huyễn Bảo Châu bỏ vào bên trong Túi Càn Khôn, sau đó ném tới bên giường.
Mê Huyễn Bảo Châu ở trong Túi Càn Khôn phát ra đạo đạo bạch quang, ông ông chiến minh, tựa hồ kháng nghị lấy cái gì, đáng tiếc vô dụng thôi, hào quang của nó không cách nào xuyên thấu không gian Túi Càn Khôn.
A Ly vèo một tiếng, nhảy ra Diệp Vân ôm ấp hoài bão, ở trước mặt hắn đứng lại, nhanh chóng ngưng hóa hình người.
- A Ly, ngươi đây là?
Diệp Vân chứng kiến A Ly hóa thành hình thái nhân loại, giật mình sửng sốt một chút, A Ly đã thật lâu không có ngưng hóa hình người rồi, hôm nay đột nhiên cử động, lại để cho Diệp Vân trong lúc nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Giờ phút này A Ly, ở dưới ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi, tản ra một loại đẹp đẽ kinh tâm động phách, mái tóc tỏa sáng mềm mại rối tung mà xuống, trên đầu một đôi lỗ tai Ly Miêu, đáng yêu đứng thẳng lấy, trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, một đôi mắt to thanh tú điềm đạm đáng yêu nhìn xem Diệp Vân, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, tiết lộ ra tâm tình khẩn trương kích động của nàng.
Dáng người nàng có lồi có lõm nhìn một cái không sót gì, da thịt trên người như dương chi bạch ngọc, tản ra óng ánh sáng bóng, hai ngọn núi no đủ đứng thẳng, eo nhỏ nhắn dịu dàng nắm chặt, mông tròn ngạo nghễ ưỡn lên, hai chân thon dài căng cứng.
A Ly như vậy, thật sự là quá mức mê người.
Diệp Vân thấy trong đầu choáng váng, trong miệng phát khô, nhưng vẫn bảo lưu lấy một tia lý trí, hắn một mực minh bạch A Ly thừa nhận áp lực, mấy vị trong Mê Huyễn Bảo Châu kia phản đối hắn làm sao không biết?
- Diệp Vân ca ca, A Ly cũng muốn như bệ Linh tỷ tỷ, Đạm Đài tỷ tỷ đồng dạng, trở thành thê tử của ngươi, mặc kệ sinh lão bệnh tử, mặc kệ nhấp nhô khó khăn trắc trở, trong nội tâm A Ly chỉ có một mình ngươi.
Thanh âm A Ly giống như chim hoàng oanh xuất cốc thanh lệ dễ nghe, nàng vừa nói, một bên tiến lên chăm chú ôm Diệp Vân, trong mắt có nước mắt óng ánh.
- Diệp Vân ca ca, ngươi nhất định phải chờ A Ly trở lại.
Advertisements
Nghe được A Ly nói, trong nội tâm Diệp Vân lập tức một mảnh mềm mại, giờ phút này A Ly lã chã chực khóc, lại để cho người nhịn không được sinh lòng thương tiếc, nhẹ nhàng dỗ dành lấy mái tóc A Ly, Diệp Vân ôm chặt người trong ngực, hắn và A Ly đã sớm tâm ý tương thông, làm sao không rõ, A Ly là vì ly biệt sắp đến cảm thấy không bỏ cùng sợ hãi.
Diệp Vân cũng muốn để cho A Ly thực sự trở thành nữ nhân của mình, nhưng nếu như hắn thật sự cùng A Ly thế nào, A Ly chắc là phải bị mấy vị lão tổ tông bên trong Mê Huyễn Bảo Châu kia trách phạt.
- Ngủ đi, ta nhất định chờ ngươi trở lại, không nên suy nghĩ nhiều quá.
Diệp Vân vỗ nhè nhẹ lấy phía sau lưng A Ly, ôn nhu nói.
A Ly nguyên bản có chút khẩn trương, đôi má cũng một mảnh ửng đỏ nóng hổi, sau một lát, cảm giác được Diệp Vân không có động tác gì, liền chậm rãi buông lỏng xuống, co rúc ở trong ngực Diệp Vân, chậm rãi ngủ rồi, yên tĩnh giống như một đứa bé, trên khuôn mặt trắng nõn không rảnh kia, lờ mờ còn treo một vệt nước mắt.
Diệp Vân lẳng lặng ngưng mắt nhìn A Ly ngủ, quỳnh tị ngạo nghễ ưỡn lên, hiện ra cặp môi đỏ mọng óng ánh màu sắc kia, phảng phất quả đông lạnh, có chút mở ra, mang theo mị hoặc vô hạn.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tuy cách một tầng quần áo, Diệp Vân y nguyên có thể cảm giác được da thịt mềm nhẵn của A Ly, ngực của thiếu nữ chống đỡ trên lồng ngực của hắn, bởi vì đè ép mà có chút biến hình.
Mùi thơm cơ thể của thiếu nữ, tựa như hương thơm Ngọc Lan.
Thân thể Diệp Vân không tự chủ được có chút nóng lên, lại không có động tác, cùng nhau đi tới, Diệp Vân cùng A Ly tầm đó, đã có cảm tình sinh tử gắn bó, hắn quả quyết không bởi vì bản thân chi dục, mà để cho A Ly lưng đeo áp lực.
Diệp Vân cứ như vậy lẳng lặng ôm ấp lấy A Ly, thẳng đến hơi thở A Ly trở nên lâu dài, tay phải một nhiếp, đem Mê Huyễn Bảo Châu ở bên trong Túi Càn Khôn ra, thần hồn vèo một tiếng, đã tiến nhập bên trong Mê Huyễn Bảo Châu.
Bạch quang chói mắt phát sáng lên, Diệp Vân phảng phất đi tới một thế giới khác, tại đây chim hót hoa nở, suối chảy nước rơi tựa như một Đào Nguyên tiên cảnh.
Diệp Vân lờ mờ chứng kiến Bệ Linh lẳng lặng nằm ở trên không một mảnh hồ nước, chung quanh cái hồ nước kia che kín pháp trận thần bí, từng đạo bạch quang đổ xuống, không ngừng rót vào thể nội Bệ Linh.
Nhìn xem Bệ Linh vẫn không nhúc nhích, nghĩ đến nàng bình thường nóng bỏng cùng vũ mị, Diệp Vân không khỏi có chút thương cảm, nhưng nhìn đến lồng ngực Bệ Linh bởi vì hô hấp mà có chút phập phồng kia, trong lòng của hắn an tâm rất nhiều.
Hắn có thể nhìn ra được, Bệ Linh so với trước, đã có chỗ khôi phục, Diệp Vân không dám tới gần chỗ pháp trận kia, vạn nhất đem pháp trận phá đi thì phiền toái.
Lúc này sưu sưu sưu vài tiếng nhẹ vang lên, từng đạo bạch quang hiện lên, tám đạo thân ảnh xuất hiện ở trước người Diệp Vân, có ba vị là lão bà bà chống quải trượng, đã tuổi già sức yếu, trên mặt hiện đầy nếp uốn, nhưng theo hình dáng đôi má các nàng lờ mờ có thể phân biệt ra được, các nàng thời điểm tuổi trẻ tất nhiên là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, còn có ba vị là trung niên phu nhân bộ dạng vẫn còn thùy mị, thân thể đẫy đà, dáng vẻ thướt tha mềm mại, làn da trên mặt cũng phi thường trắng nõn, mà đổi thành hai cái bên ngoài thì là thiếu phụ thướt tha, dung mạo mỹ lệ, nhất cử nhất động tầm đó, đều có một loại mị thái nói không nên lời.
Ánh mắt Diệp Vân không khỏi có chút hoảng hốt, nhưng mà một lát tầm đó lập tức tỉnh ngủ, trong nội tâm thất kinh, chỉ là kém một ít lại trúng ảo thuật.
- Bái kiến các vị tiền bối, vãn bối hữu lễ.
Chương 820 Tổ tiên A Ly (2)
Diệp Vân cung kính chắp tay nói, hắn là tinh tường, mấy vị này đều là lão tổ tông của A Ly, tuy các nàng đều đã chết, nhưng mà hồn niệm dùng một loại phương thức khác gởi lại bên trong Mê Huyễn Bảo Châu.
- Vị công tử này, đa tạ ngươi đối với Ngưng nhi chiếu cố.
Hai cái thiếu phụ thân thể thướt tha kia có chút khom người, hoàn lễ nói.
Về phần mấy vị lão phu nhân cùng trung niên phu nhân kia, lại chỉ là nhẹ gật đầu, bất động thanh sắc đánh giá Diệp Vân.
Trong đó một vị lão phu nhân nghiễm nhiên là cực kỳ có quyền uy trong tám người này, trên mặt có vài phần nghiêm túc.
- Các vị tiền bối khách khí, đây là ta phải làm đấy.
Diệp Vân thành khẩn nói.
- Công tử đến Mê Huyễn Bảo Châu, tìm mấy người lão thân, chắc là nói ra suy nghĩ của mình.
Lão phu nhân cầm đầu kia thần sắc lạnh lùng nhìn xem Diệp Vân nói.
- Không sai, ta tới nơi này, một là đa tạ mấy vị đối với Linh Nhi cứu giúp chi ân, một chuyện tình khác, ta tới là muốn nói cho các vị tiền bối, về sau ta sẽ chiếu cố tốt Ngưng nhi.
Diệp Vân đối với lão phu nhân thái độ lạnh lùng lơ đễnh, y nguyên khiêm cung nói, nhìn lướt qua thần sắc tám vị Ly Miêu tộc lão tổ tông này, biểu lộ các nàng khác nhau, có mấy vị nhìn về phía trên rất hòa khí, có mấy vị thì là vẻ mặt lạnh lùng.
- Công tử trước kia vừa mới khảo nghiệm trình độ Tinh Hồn dung hợp a?
Lão phu nhân cầm đầu thần sắc có chút không khoái, biết rõ còn cố hỏi, các nàng ở trong Mê Huyễn Bảo Châu có thể đem tình hình bên ngoài thấy nhất thanh nhị sở, tự nhiên biết rõ sự tình khảo thí trình độ Tinh Hồn dung hợp.
- Không sai.
Diệp Vân gật đầu nói.
- Như vậy công tử khảo thí kết quả như thế nào?
Lão phu nhân kia khẽ hừ một tiếng.
- Tinh Hồn dung hợp trình độ là 0.
Diệp Vân không chút nào giấu diếm nói, thần sắc trên mặt bình thản ung dung, cũng không có bởi vì mình trình độ Tinh Hồn dung hợp là 0 mà cảm thấy chột dạ.
- Như vậy ta muốn hỏi, công tử muốn chiếu cố Ngưng nhi như thế nào?
Lão phu nhân kia có chút giương đầu lên, cầm quải trượng trùng trùng điệp điệp đánh xuống mặt đất, chất vấn.
Diệp Vân sờ lên mũi, thầm nghĩ mấy vị Ly Miêu tộc lão tổ tông này thật đúng là không dễ ứng phó, bất quá các nàng cũng là vì tốt cho A Ly.
- Công tử có thể sẽ cảm thấy, chúng ta vô cùng bợ đít nịnh bợ.
Lão phu nhân kia không đợi Diệp Vân trả lời, nói tiếp.
- Nhưng mà ta lại không thể không nói như vậy, một là ta sống thời gian quá dài rồi, thế sự thấy nhiều lắm. Thứ hai, đối với sự tình Thiên Nguyên Đại Lục ta là có một chút lý giải. Tinh Hồn dung hợp độ quyết định thiên phú một người, nếu có một ngày, Ngưng nhi tu luyện đến Chiến Hoàng cảnh giới, mà các hạ còn dừng lại tại Thần Hải Cảnh, cái kia quan hệ của các ngươi còn có thể dài lâu sao?
Tuy Diệp Vân minh bạch, tu vi không sẽ ảnh hưởng quan hệ của mình cùng A Ly, nhưng Diệp Vân lại không thể phản bác lời nói của lão tổ tông A Ly, một mặt là đối với trưởng lão tôn kính, một mặt khác là cảm thấy gà với vịt giảng, căn bản nói không thông.
- Tinh Hồn dung hợp độ là 0, cũng không thể quyết định thiên phú tu luyện, ta tin tưởng chính mình, tu vi sẽ không lạc hậu hơn Ngưng nhi đấy.
Diệp Vân tự tin nói.
Lão phụ nhân kia ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Diệp Vân, nàng không biết Diệp Vân ở đâu ra tự tin, trầm mặc chốc lát nói:
- Ta hy vọng ngươi tạm thời không nên cùng Ngưng nhi xác định quan hệ, không phải là ta muốn làm ác nhân gì, mà là sứ mạng A Ly gánh vác. Nếu như ngươi có thể đạt tới Chiến Hoàng cấp, ta bảo đảm sẽ không ngăn cản các ngươi nữa.
- Cái sứ mạng gì?
Diệp Vân có chút nghi ngờ.
- Ly Miêu nhất tộc ta ở Thiên Nguyên Tinh truyền thừa rất xưa, trong đó thiên phú trác tuyệt nhất, chính là Ly miêu mười đuôi. Nếu như ta đoán không sai mà nói, cộng thêm A Ly, Ly Miêu nhất tộc ta bây giờ còn có năm vị mười đuôi Ly Miêu. Về phần đến tột cùng là dạng sứ mạng gì, ta cũng không có thể cùng ngươi nói. Hôm đó ngươi ở Hạ Địa Quỳnh Lâu thấy được những tượng đá kia, con mười đuôi Ly Miêu chết trận kia, chính là Ly Miêu nhất tộc đệ nhất đảm nhận tộc trưởng, Chiến Hoàng thập trọng, gần với mấy vị Thị Thần cùng Tinh Chủ kia.
Lão phụ nhân thanh âm hơi mệt mỏi nói, trong con ngươi hiện lên mấy phần thần sắc thương cảm.
Cùng những tượng đá kia có liên quan? Diệp Vân nhíu mày, trong lòng mơ hồ có chút bất an, cái sứ mạng này thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm? Nhưng mà lão phụ nhân này không muốn nói, hắn cũng không có biện pháp.
- Ta nhất định sẽ tu luyện tới Chiến Hoàng cấp!
Diệp Vân kiên định nói, bất kể là vì A Ly, hay vì người bên cạnh hắn, hắn đều phải làm cho mình trở nên mạnh hơn.
- Đa tạ công tử có thể thông cảm.
Mấy vị thiếu phụ kia liếc nhìn lão phụ cầm đầu, cười dài nói.
- Về phần Bệ Linh, chúng ta có hết sức cứu trị, nhiều nhất một hai năm, nàng liền có thể khôi phục.
Diệp Vân cảm kích gật gật đầu.
- Các vị tiền bối, ta đây cáo từ trước.
Diệp Vân khẽ chắp tay, đem thần hồn từ bên trong Mê Huyễn Bảo Châu rút ra.
Nhìn A Ly trong ngực một chút, nàng vẫn còn ngủ say, hai tai vẫn đáng yêu vậy, thỉnh thoảng động một chút, trên khuôn mặt xinh đẹp phấn thần khẽ giương, giống như hài tử hồn nhiên Vô Tà, làm người trìu mến nói không ra lời.
Lẳng lặng nhìn A Ly ngủ say, Diệp Vân tâm có một loại yên lặng nói không ra lời.
Dời đổi theo thời gian, chân trời đã dần dần lộ ra ánh sáng nhạt.
Lông mi A Ly nhẹ nhẹ run rẩy, chậm rãi mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú kiên nghị của Diệp Vân nhìn mình, gương mặt nàng không khỏi ửng đỏ, nhưng ngay sau đó nhớ tới, Diệp Vân cứ như vậy ôm nàng qua một đêm, lại không có làm gì cả.
Diệp Vân đón nhận Bệ Linh cùng Đạm Đài Lăng, nhưng không có tiếp nhận mình, chẳng lẽ mị lực của mình đã thấp như vậy sao? Trong lòng A Ly không khỏi có chút ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn khẽ đô lên, mắt to như nước trong veo ai oán nhìn Diệp Vân.
Diệp Vân thấy A Ly vừa tỉnh dậy vẻ mặt như thế nhìn mình, không khỏi bật cười, tiểu nữ nhân này suy nghĩ cái gì a?
- Ta đã thoả thuận với các lão tổ tông, chờ ta tu luyện tới Chiến Hoàng cấp, các nàng liền sẽ không ngăn cản chúng ta nữa.
Diệp Vân vươn ra một ngón tay nhẹ vuốt lỗ mũi A Ly một cái, tự tin cười nói.
- Ta nhất định sẽ tu luyện tới Chiến Hoàng cấp!
A Ly ngẩng đầu nhìn Diệp Vân, vẻ mặt kiên định của Diệp Vân để cho vành mắt của nàng trong nháy mắt ướt át, giờ khắc này nghe được những lời này của Diệp Vân, nàng đã không còn sở cầu, khẽ cắn môi dưới, nặng nề gật đầu nói:
- Ừ!
- Tốt lắm, ngươi cùng Đạm Đài cần phải đi.
Diệp Vân khẽ vuốt đầu A Ly một chút, thở dài nói.
Trong mắt A Ly toát ra không bỏ nồng đậm, thật chặc ôm Diệp Vân một chút, mới nhanh chóng từ hình người hóa thành hình thái Ly Miêu, rơi vào trên bả vai Diệp Vân.
Ngoài Yên Vân thánh thành, bên trong đình quan đạo.